Suốt
cả một ngày quần quật với công việc, đến tận tối mới về nhà, rồi đắm chìm trong
nụ hôn của Hồng Khánh nữa, nói Hải Uyên không đuối thì quả thực có chút dối
lòng.
Hải
Uyên cầm ly nước đem đi rửa. Úp ly lên kệ xong lại lấy một cái ly khác, cho đầy
nước và thêm vài viên đá, uống một hơi dài.
Sau
đó quay về phòng ngủ để tẩy trang.
Cô để
bông thấm nước tẩy trang, đắp lên mắt thư giãn một chút rồi mới bắt đầu lau
sang những vùng khác. Vừa làm, mắt cô vừa đăm đăm vào tấm gương, vừa luẩn quẩn
nghĩ đến cuộc trò chuyện với Đăng Khoa khi đang trên đường về.
Hải
Uyên biết Hồng Khánh nghe được, nhưng nghe có lọt không lại là một chuyện khác.
Hơn nữa cái bộ dạng lúc đó của anh, giống như đang bị phân tâm bởi một chuyện
khác vậy, phó mặc cô cử động thế nào vẫn thẫn thờ, khư khư ôm lấy cô như báu vật.
Đột nhiên
điện thoại Hải Uyên reo chuông, khiến cô giật mình nhận ra, gió lạnh đang chen
chúc nhau luồn qua khe cửa sổ hẹp, những hạt mưa lăn phăn trên thành cửa nhảy
xuống sàn.
Trời
đang buồn, nhưng không biết đang buồn cho ai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT