“Cảm ơn anh.” Tưởng Thiên Du đứng cạnh anh một lúc rồi nói ra một câu không đầu không đuôi.
Kỳ Tử Ngang nhìn chằm chằm vào nụ cười vô hại của cô vài giây, cuối cùng xác định được mỗi một câu nói của Chu Nhã lần ở phòng thẩm vấn đều có mục đích riêng của mình.
Anh làm cảnh sát nhiều năm như vậy số lần bị người liên quan tới vụ án dắt mũi cũng không nhiều, lúc này anh rất hứng khởi nhướng mày rậm, giọng điệu bình thản: “Sao tự dưng cô Chu lại cảm ơn tôi? Cảnh sát còn chưa phá được vụ án Đinh Thiên Lãng ngã lầu chết đâu.”
Thấy anh còn muốn tiếp tục giả vờ hồ đồ không hiểu, Tưởng Thiên Du cũng không nói toạc ra, ngược lại cô nhấc chân đi về phía trước, vừa đi vừa lựa lời nói: “Tôi có hơi tò mò cảnh sát làm thế nào xác định được quan hệ của tôi với Đinh Thiên Lãng, thông qua điện thoại à?”
Lúc này hai người đã đi theo cảnh sát giao thông và Lục Lê ra khỏi bãi đất trống chuyên dùng để đỗ xe liên quan đến vụ án, office building phía trước lộ ra ánh sáng chiếu lên mặt đất, khiến con người ta thoải mái hơn rất nhiều so với màn đêm tối tăm ban nãy.
Kỷ Tử Ngang liếc mắt nhìn Lục Lê vẫn còn đang lải nhải một cái rồi dùng thái độ việc công xử theo phép công nói: “Lúc phát hiện ra người chết ở Anh Hoa Uyển thì trên người nạn nhân không có giấy tờ chứng minh hay điện thoại di động để cảnh sát xác nhận thân phận, cuối cùng chúng tôi vẫn phải thông qua chủ hộ 1903 ở tòa nhà 21 mới xác định được thân phận của nạn nhân.”
“Còn việc tìm hiểu về mối quan hệ giữa cô Chu và vài người khác với nạn nhân đều là do cảnh sát điều tra dựa vào các mối quan hệ xã hội của Đinh Thiên Lãng, những việc này phục vụ cho phá án, đều là chức trách cả, mong cô Chu thông cảm cho.”
“Thông cảm, đương nhiên là thông cảm rồi.” Tưởng Thiên Du nghe vậy thì vội vàng nói nhưng tự nhiên trong đầu lại hiện lên cảnh tượng mình nhìn thấy được khi đứng dưới tầng nhà Đặng Tư Bác, cô như suy tư mà chớp chớp mắt.
Vốn dĩ cô còn có chút lưỡng lự với suy đoán vừa ra nhưng xem ra hiện tại cũng không phải không có khả năng.
Theo cô biết thì lúc còn sống những người Đinh Thiên Lãng công khai mối quan hệ yêu đương chỉ có Chu Nhã và vài người nữa, nhưng lỡ đâu không chỉ có vậy thì sao?
Quan hệ giữa Đặng Tư Bác và Chu Nhã cũng có sự chuyển biến xấu khó hiểu, lời nói cử chỉ vô tình trong lúc làm việc của gã cộng thêm người ôm gã từ phía sau trong khung cửa sổ sát đất… Người đó rõ ràng là đàn ông, các chi tiết này làm Tưởng Thiên Du nghĩ đến một ý tưởng to gan.
Chu Nhã sẽ sinh ra sự hận thù với người mà Đinh Thiên Lãng đang ngoại tình nhưng ai biết được người đó có hận cô như cô hận người kia hay không?
Vốn nghĩ đã trải qua cuộc điều tra chặt chẽ gắt gao của cảnh sát thì hẳn phải tìm được hết những người từng có quan hệ mập mờ với Đinh Thiên Lãng mới đúng, nhưng Đặng Tư Bác lại chưa từng lọt vào tầm ngắm của cảnh sát, vì vậy lúc này Tưởng Thiên Du mới hơi nghi ngờ bản thân.
Nhưng giờ khi biết điện thoại của hắn ta vẫn ở trong tình trạng không rõ như trước, tâm tư của cô không nhịn được mà lại bắt đầu rục rịch.
Đều là người ở trên mạng xã hội, trong hiện thực và trên mạng hoàn toàn là hai người, mà cảnh sát còn nhận được thông tin từ miệng người khác nên chưa chắc những thông tin cảnh sát nhận được đã là Đinh Thiên Lãng thật?
Rốt cuộc thì Chu Nhã mới ở cùng hắn ta hơn nửa năm, giờ người đứng ở đây là nguyên chủ thì cũng không dám nói là nhìn thấu hắn ta.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tưởng Thiên Du nhìn office building của đại đội cảnh sát giao thông cách chừng mười mét rồi dừng bước: “Có lẽ…”
Trước khi cô mở miệng Kỳ Tử Ngang đã nhanh chóng phản ứng đứng yên tại chỗ theo cô, mặc kệ cảnh sát giao thông và Lục Lê đi vào tòa nhà, anh còn hơi cúi đầu ra vẻ lắng nghe.
“Cảnh sát Kỳ có từng suy xét đến việc người trong diện tình nghi không chỉ có những cô gái bị Đinh Thiên Lãng tổn thương không?” Cô nhấn rất mạnh hai chữ “cô gái”, khi nói xong còn mím môi.
Chỉ trong nháy mắt Kỳ Tử Ngang đã hiểu hàm ý trong câu nói của người đối diện.
Tuy rằng trong lúc phá án có lấy một ít lịch sử trò chuyện từ các ứng dụng mạng xã hội mà Đinh Thiên Lãng thường dùng nhưng vẫn chưa phát hiện ra thứ gì kỳ lạ, cộng thêm lời của những người quen nạn nhân thì có vẻ nạn nhân là một thằng đàn ông tồi dị tính.
Đây là bí mật mà nạn nhân giấu kín?
Đồng tính?
Cũng không thể loại trừ khả năng này được.
Sau khi lấy lại tinh thần Kỳ Tử Ngang nhìn về phía Tưởng Thiên Du lần nữa, cái nhìn này có một chút phức tạp không dễ phát hiện lẫn trong đó.
Trước đây khi cảnh sát tiếp xúc với vài người bạn gái cũ hay người mập mờ với Đinh Thiên Lãng thì chưa từng đưa ra giả thuyết này, nếu không phải vì hận thù mà hồ đồ nói lung tung thì chắc chắn Chu Nhã đã nhận ra gì đó.
“Cô Chu…” Anh vừa định mở miệng đã bị Tưởng Thiên Du cắt ngang: “Cảnh sát Kỳ, cái giả thuyết nho nhỏ này không liên quan tới việc ký ức của tôi hỗn loạn sau vụ tai nạn giao thông, chẳng là tôi vừa mới phát hiện ra điều không thích hợp nên mới vội chia sẻ cho anh thôi, anh nói xem?”
Lúc nói trên gương mặt bầu bĩnh có nét trẻ con bẩm sinh lộ ra chút giảo hoạt: “Nhưng đêm qua sau khi về tới nhà tôi thật sự đã nhớ được không ít chuyện. Tôi nhớ vào đêm xảy ra án mạng sau khi cãi nhau với Đinh Thiên Lãng xong tôi đã đi ra ngoài qua cửa sau, thấy một nhân viên vệ sinh của bất động sản vẫn còn làm việc. Với cả lúc ra cửa tôi quẹo trái tìm một ghế đá bên cạnh tòa nhà rồi ngồi đó sửa phương án nhưng tới tận khi chuẩn bị về nhà tôi cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào cả. Cũng không biết là do lúc ấy quá chú tâm vào công việc hay như nào.” Nói tới đây Tưởng Thiên Du đúng lúc lộ ra biểu tình ảo não.
Vừa nói xong xung quanh lâm vào khoảng không yên tĩnh vô tận, chỉ nghe được tiếng người loáng thoáng từ trong tòa nhà với tiếng còi xe cảnh sát dần dần rõ ràng.
Kỳ Tử Ngang vẫn luôn duy trì tư thế ban đầu không đổi, cực kỳ áp bách mà đánh giá Tưởng Thiên Du một lượt, hơn nữa còn thành công bắt giữ được hai trọng điểm trong lời nói của cô.
Điểm đầu tiên, đã muộn như vậy rồi mà nhân viên vệ sinh của bất động sản vẫn còn làm việc.
Điểm thứ hai, chuyện Đinh Thiên Lãng ngã lầu có chỗ khả nghi.
“Tóm lại là tôi vẫn muốn cảm ơn các anh, cảnh sát Kỳ.” Tưởng Thiên Du kéo cái túi xách sắp trượt xuống vai lên, trên gương mặt bình tĩnh lần nữa xuất hiện chút đơn côi: “Tuy quá khứ của tôi và Đinh Thiên Lãng không vui vẻ gì cho cam nhưng tôi vẫn mong cảnh sát có thể sớm bắt được hung thủ.”
Tiếp đó cô không đợi Kỳ Tử Ngang đáp lại đã gượng cười: “Lúc nãy đồng chí cảnh sát giao thông bảo hôm nay đến đây thôi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước nhé?”
Đương nhiên Kỳ Tử Ngang sẽ không ngăn lại, chỉ lặng lặng nhìn cô xoay người đi ra ngoài cửa lớn đại đội cảnh sát giao thông và đứng ở ven đường chờ xe, vừa chờ vừa bấm điện thoại, như đang nói chuyện với người khác qua mạng xã hội.
Lục Lê chẳng biết đã từ bao giờ bỗng nhiên miễn cưỡng giơ tay đặt lên vai phải của anh, hơi kiễng chân nhìn ra ngoài, hỏi: “Lại đi rồi?”
“Đội trưởng Kỳ nè, anh nói hôm nay chúng ta tới đội cảnh sát giao thông cả một ngày trừ tìm được chiếc xe gây tai nạn ra thì chẳng phải là không có tiến triển gì nữa sao?”
Lục Lê còn hy vọng nhận được sự đột phá lớn từ chỗ tài xế gây ra tai nạn cơ, hoặc là người bị đâm nhớ được gì đó cũng được, kết quả là lãng phí thời gian sức lực mà chẳng có tiến triển gì mới.
Kỳ Tử Ngang không để ý tới sự oán giận của anh ta, sau khi xác định Chu Nhã đã lên taxi anh mới hỏi lại: “Phối hợp với bên cảnh sát giao thông ổn chứ?”
“Tôi đã làm thì anh cứ yên tâm!” Lục Lê vỗ mạnh vào ngực mình: “Đội trưởng Vương đồng ý sẽ cho chuyên gia phụ trách vụ án chiếc xe jeep chạy trốn bị trộm hồi trước rồi, nhưng mà dù sao thì cũng lâu rồi, không mấy hy vọng.”
“Ừ, giục bên kỹ thuật tăng tốc độ tìm dấu vân tay và DNA trong xe đi, có lẽ sẽ có phát hiện mới đấy.”
“Đã biết.” Nói việc chính xong lòng hiếu kỳ của Lục Lê lại lên ngôi: “Đội trưởng Kỳ, lúc nãy tôi ở trong thấy anh với Chu Nhã nói chuyện một lúc lâu đó, cô ta có giống như những người khác có liên quan tới vụ án liên tục muốn chứng minh bản thân trong sạch không?”
“Hoàn toàn ngược lại.” Ngữ khí của Kỳ Tử Ngang nhiều ít cũng mang chút thần kỳ.
Anh cảm thấy người phụ nữ tên Chu Nhã này làm gì cũng trái ngược, mỗi một tiếng nói hành vi sau khi tỉnh lại ở bệnh viện của cô ta đều làm sự hiềm nghi của bản thân tăng lên một bước.
Đôi khi anh cũng sẽ suy nghĩ xem những gì người kia khai là thật hay là để nhiễu loạn phương hướng điều tra của cảnh sát giúp cô ta thoát thân an toàn hay không.
Rốt cuộc thì anh thật sự chưa từng thấy người nào bị cảnh sát cho là nghi phạm khả nghi nhất còn thường xuyên nhảy nhót trước mặt cảnh sát như cô ta, sôi động như một nghi phạm giả vậy, thậm chí còn khiến anh có cảm giác người kia hình như đang muốn dẫn đường cho cảnh sát điều tra.
Tin.
Hay là không tin.
Hai lực chọn để ở trước mặt lại làm anh khó có được phút suy tư.
“Ngược lại? Ngược lại cái gì?” Lục Lê không nhận ra điều khác thường của tổ trưởng nhà mình mà vẫn tiếp tục hỏi mãi.
Kỳ Tử Ngang cũng không giải thích mà chỉ hất cái tay trên vai mình ra, đi tới chỗ xe đậu.
Lục Lê ngơ ra một lúc, khi phản ứng lại đương nhiên là vội vàng đuổi theo.
Rất nhanh anh ta đã nghe được Kỳ Tử Ngang giao việc để tiến hành bước tiếp theo của cuộc điều tra: “Lục Lê, lát lên xe cậu thông báo cho mọi người lập tức về cục mở họp ngay cho tôi.”
“Rõ!”
“Bên Đinh Thiên Lãng phải điều tra sâu hơn nữa, mời người chuyên nghiệp tới xác định danh sách của app hẹn hò đồng tính nổi nhất trên thị trường hiện giờ đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Rõ… Ủa?” Giọng điệu Lục Lê đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ.
Dù đối mặt với sự kinh ngạc của anh ta nhưng Kỳ Tử Ngang vẫn bình tĩnh dặn dò như trước: “Liên hệ với người phụ trách bất động sản của Anh Hoa Uyển, sáng mai chúng ta qua đó một chuyến yêu cầu bọn họ phối hợp điều tra.”
“Được.”
“Với cả bảo bên kỹ thuật chuẩn bị chứng cứ, vật phẩm tùy thân của nạn nhân và bùn đất lấy được từ hiện trường vụ án để chuẩn bị điều tra lại. Mai sắp xếp vài người đi Anh Hoa Uyển cùng chúng ta.”
“Từ từ, điều tra lại?” Rốt cuộc Lục Lê đứng sững lại vì quá ngạc nhiên, đứng từ xa nhìn người đàn ông đã ngồi vào ghế chuẩn bị nổ máy ở kia.
Kỳ Tử Ngang hạ cửa sổ xuống giơ cằm ra hiệu anh ta lên xe: “Ừ, nhất là chỗ bùn đất, mảnh vụn trên quần áo của Đinh Thiên Lãng. Tuy đất ở trong vườn hoa của Anh Hoa Uyển đều giống nhau nhưng vẫn sẽ có điểm khác nào đó, bảo bộ kỹ thuật tìm điểm khác đó đi.”
“Đây là…” Lục Lê vội vàng mở cửa leo lên xe, cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Anh cảm thấy vườn hoa và căn 1903 tòa nhà 21 không phải hiện trường vụ án đầu tiên?”
Kỳ Tử Ngang không nói gì mà chỉ giẫm ga lái xe ra khỏi khu làm việc của đội cảnh sát giao thông.
Nếu thật thì năng lực phản trinh sát của hung thủ tốt thật, vượt ra khỏi mọi dự đoán của mọi người luôn.
Cố tình xây dựng ra cảnh hiện trường vụ án đã được xử lý quá giả khiến cảnh sát nghĩ hung thủ không muốn lưu lại bất cứ chứng cứ nào hướng đến mình nên mới huỷ mọi dấu vết trong nhà 1903, làm cảnh sát nghĩ hung thủ muốn kéo dài thời gian nên mới cố ý chỉnh sửa đất ở vườn hoa và hất một lớp đất mỏng lên người nạn nhân sau khi Đinh Thiên Lãng rơi xuống vườn hoa…
Vậy thì vấn đề tới rồi.
Rốt cuộc thì hiện trường vụ án thật ở đâu đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT