Dù đêm đã khuya nhưng cơ quan của đội cảnh sát giao thông thành phố vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.
Tưởng Thiên Du vừa xuống khỏi taxi đã có hai xe cảnh sát lập loè ánh sáng xanh đỏ réo còi đi qua trước mặt, vừa xuất hiện ở cửa đã chạy vèo đi mất.
Hiển nhiên tỷ lệ va chạm giữa các xe sẽ không giảm xuống vì màn đêm buông xuống, ngược lại ánh sáng tối tăm lại càng kích thích làm các loại hình tội phạm khác nhau phát triển.
Dựa vào số tầng người cảnh sát lúc nãy trong điện thoại cung cấp Tưởng Thiên Du thuận lợi đi tới một căn phòng.
Giây tiếp theo cảnh sát đi ra mời cô vào quả nhiên nhìn rất quen, lúc ở trong bệnh viện hình như người kia còn đến sớm hơn cả đám Lục Lê, chỉ tiếc là lúc ấy đầu óc cô thật sự rất trống rỗng, không thể cung cấp bất cứ manh mối hữu dụng nào cả.
Hai ngày nay không biết là do hoàn cảnh kích thích hay do độ dung hợp của cô với thân thể này cao lên mà vài ký ức dần trở nên rõ ràng hơn.
Đương nhiên với việc này Tưởng Thiên Du càng hướng về suy đoán đầu tiên, vì những ký ức liên quan tới Đinh Thiên Lãng thật sự phải tới Anh Hoa Uyển mới có chuyển biến.
“Cô Chu ơi?” Vị cảnh sát giao thông kia đưa cô vào văn phòng rồi mời cô ngồi lên sô pha, sau đó còn tri kỷ lấy một ly nước ấm đặt lên bàn trà: “Lần gặp mặt trước đây thân thể của cô còn chưa hoàn toàn hồi phục, giờ có khá hơn chút nào không?”
“Tôi biết công việc liên quan tới việc sau sự cố và hỏi thông tin từ người trong cuộc sẽ làm người đó thấy khó chịu, nên lúc sau nếu cô thấy không thoải mái thì chúng ta có thể dừng lại ngay lập tức. Nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể phối hợp hết mình, dù sao thì trước mắt cũng chỉ phát hiện được chiếc xe gây chuyện nhưng vẫn chưa bắt được tài xế, tin tức người bị hại cung cấp rất quan trọng với cảnh sát.”
Tưởng Thiên Du nghe vậy thì sảng khoái gật đầu.
“Ok, vậy giờ chúng ta bắt đầu nhé?” Cảnh sát giao thông nói xong rồi liếc qua đồng nghiệp ở bàn đối diện, thấy người kia đã chuẩn bị sẵn sàng để ghi chép thì mới hỏi câu hỏi đầu tiên: “Cô Chu, đêm xảy ra vụ án cũng là đêm mùng mười tại sao cô lại chọn đi vào con đường nhỏ đó?”
Câu hỏi này vừa nghe thì thấy kỳ quái nhưng khi cẩn thận suy nghĩ thì chúng ta có thể hiểu được lý do.
Vốn dĩ bên đội cảnh sát giao thông chỉ coi vụ tai nạn giao thông của Chu Nhã là một vụ gây tội chạy trốn bình thường, cảm thấy tài xế gây chuyện có thể là lái xe lúc say xỉn, chưa tới trình độ cực đoan.
Nhưng giờ Tổ Trọng Án bên Cục Cảnh Sát thành phố lộ ra chút tiếng gió làm vụ án ngay lập tức trở nên phức tạp hơn.
Tưởng Thiên Du hơi cúi đầu, hơn nửa ngày cũng không trả lời lại câu hỏi của cảnh sát, cuối cùng chỉ ngẩng đầu lên đưa ra một yêu cầu: “Đồng chí cảnh sát, lúc nãy trong điện thoại anh nói là đã tìm được chiếc xe đâm tôi phải không? Không biết là tôi có thể xem một chút không?”
Vị cảnh sát giao thông kia chần chờ một lúc, lúc sau không do dự gì nhiều mà lấy một tấm ảnh từ bàn làm việc của mình ra.
Tưởng Thiên Du thuận thế nhận lấy rồi nhẹ nhàng cảm ơn, sau đó dồn mắt vào tấm ảnh.
Hình như là một khu đất hoang ít người qua lại, chiếc xe được đỗ ở giữa những mầm cây mới nhú xanh mướt.
Đó là một chiếc xe jeep đen, trước xe có dấu vết bị lõm vào do va chạm rõ ràng.
Trên thân xe tràn ngập vết xước, đèn pha ở một bên cũng đã vỡ, chỉ là không biết là va đập do đâm phải người hay là va đập trong quá trình chạy trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này.
Tích…
Tưởng Thiên Du bỗng cảm thấy bên tai vang lên tiếng loa dồn dập, tiếp đó trước mắt bị một mảnh sáng trắng chói mù, mơ hồ còn có thể thấy hình dạng đèn xe.
Cô nín thở theo bản năng, không biết qua bao lâu trên trán đã rịn một tầng mồ hôi mỏng, cô thở ra một hơi.
Rất rõ ràng, bức ảnh chiếc xe gây chuyện lại kích thích ký ức của Chu Nhã một lần nữa, tiếc là lần này chỉ có một đoạn ngắn không đầu không đuôi thế thôi.
Hai vị cảnh sát giao thông cùng phòng đương nhiên chú ý tới sắc mặt không tốt lắm và thân thể không tự chủ được phát run của người phụ nữ trên ghế sô pha, hai người không khỏi liếc nhau một cái, đều cảm thấy sợ là hôm nay không có tiến triển gì rồi.
Đối với bọn họ Chu Nhã là nạn nhân trong vụ tài xế gây ra tai nạn rồi bỏ trốn nên đương nhiên sẽ không có bất cứ cảm xúc soi xét nghi ngờ nào với cô, lúc này vị cảnh sát ban đầu mở miệng nói: “Nếu cô Chu thấy khó chịu thì…”
“Không.” Tưởng Thiên Du nhấp một ngụm nước trong cái ly giấy dùng một lần, vừa lắc đầu vừa nhẹ nhàng nói: “Không khó chịu.”
“Chỉ là phần đầu tôi phải chịu tổn thương nghiêm trọng trong vụ tai nạn giao thông đó nên đã xuất hiện hiện tượng bị hỗn loạn ký ức ở một mức độ nhất định, bác sĩ nói vậy.” Cô trợn mắt nói dối, còn nói tới người bác sĩ chuyên nghiệp, dù sao thì việc cô vừa mở mắt não không có bất cứ ký ức gì là sự thật, trước khi xuất viện bác sĩ cũng chỉ có thể nhận định chuyện thiếu hụt ký ức liên quan tới vụ tai nạn, cho ra biện pháp giải quyết là thường xuyên kiểm tra định kỳ, hồi phục từ từ.
“Tôi cũng muốn nhanh chóng tìm được người hại tôi suýt mất mạng, cho nên…” Tưởng Thiên Du nói tới đây thì ngừng lại một chút, mở to mắt chân thành đặt câu hỏi: “Cảnh sát hẳn đã mang chiếc xe gây ra tai nạn về rồi đúng không? Không biết là có thể để tôi nhìn tận mắt không? Có khi tôi sẽ bị kích thích và nhớ tới nhiều thứ hơn đó.”
“…” Cảnh sát giao thông nghe vậy thì làm bộ im lặng một chút.
Yêu cầu này vậy mà có lý, khiến hắn không thể mở miệng phản bác ngay được, trái lo phải nghĩ cuối cùng hắn quyết định lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó, sau khi được người kia trả lời thì nở nụ cười hiền hậu: “Theo lý mà nói thì yêu cầu này của cô Chu không quá hợp lý, nhưng mục tiêu cuối cùng của chúng ta đều là nhanh chóng phá án mà.”
Nói xong cảnh sát giao thông đứng lên, khi đi tới cửa mới vẫy tay về phía người đang ngồi trên sô pha: “Cô đi cùng tôi đi.”
Tưởng Thiên Du lập tức đứng dậy đi theo, sau khi hai người ra khỏi office building liền đi về phía bãi đất trống phía sau toà nhà, trên đường đi miệng của vị cảnh sát giao thông kia cũng không nhàn rỗi mà cứ nói liên hồi.
“Để tìm được cái xe gây ra tai nạn này đội chúng tôi thật sự đã phải tốn rất nhiều sức đó…”
“Sau khi tìm thấy mới phát hiện thằng nhãi đó bỏ chạy nhưng vẫn kịp thay biển số xe ở xó xỉnh nào đó, làm cho kỹ thuật truy vết biển số xe của chúng tôi mất tác dụng.”
“Tài xế gây ra tai nạn lại giấu chiếc xe ra ngoại ô, bên đó vừa có rừng cây rậm rạp vừa có mành cỏ che khuất nên khi kiểm tra dân địa phương mới không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.”
“Mấu chốt là sau khi chúng tôi đuổi tới hiện trường trùng hợp lại có mưa, trừ vết bánh xe trên đường ra chúng tôi không thể tìm được bất cứ chứng cứ hữu dụng nào cả.”
Hai người cứ anh một câu tôi một câu đã tới gần bãi đất trống tối tăm rồi, có không ít xe được đỗ rải rác trong đó.
Có xe nhìn còn khá hoàn hảo không bị tổn hại gì, chắc là những xe tạm thời bị tịch thu, số còn lại là những chiếc xe bị tổn hại đủ mức độ, vừa nhìn đã biết là những xe xảy ra tai nạn.
“Kìa, nó ở kia kìa.” Cảnh sát giao thông giơ tay chỉ chỉ về một phía, mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở nơi đó.
Chỉ là hình như bên kia còn có người khác, đèn pin phát ra từng chùm sáng di chuyển lên xuống, cực kỳ thu hút trong bóng đêm.
Tới khi đến gần Tưởng Thiên Du mới thấy rõ hai người đang di chuyển xung quanh chiếc xe kia, là Kỳ Tử Ngang và Lục Lê ở Tổ Trọng Án của Cục Cảnh Sát thành phố.
Hai người còn làm bộ làm tịch chào hỏi vị cảnh sát giao thông kia, ba người đàn ông bắt đầu cuộc trò chuyện, hai người Kỳ Tử Ngang tỏ vẻ bản thân qua đây là để tiện tìm kiếm chiếc xe liên quan đến vụ án.
Cái cớ này còn khá hoàn hảo, chẳng qua là Tưởng Thiên Du không để ý mấy, chỉ nghiêng đầu đánh giá tổ trưởng Tổ Trọng Án kia.
Chiều cao của người đàn ông đó vẫn cực kỳ nổi bật trong đám cảnh sát cao lớn, màn đêm bao vây lấy thân thể cường tráng, vậy mà lại làm anh ta nhìn có vẻ áp bách hơn thường ngày.
Cảnh sát giao thông bớt thời gian quay đầu lại nói với cô: “Cô Chu, chính là chiếc xe này, cô có thể nhìn thế nào cũng được nhưng cố gắng đừng chạm vào nó. Tuy chúng tôi đã lấy xong bằng chứng ở hiện trường, cũng đã phát hiện được máu của cô trên xe nhưng cứ cẩn thận không phá hỏng nó thì hơn.” ( truyện trên app T𝕪T )
Tưởng Thiên Du gật đầu thể hiện rằng đã biết.
Tiếp đó dưới ba tầm mắt như có như không nhìn chằm chằm cô đi tới bên phía thân xe còn khá hoàn hảo, đầu xe vỡ nát rồi dạo một vòng quanh chiếc xe jeep đen, cuối cùng dừng bước ở trước xe, yên lặng không nói lời nào.
Qua vài nhịp hô hấp cô từ từ nhắm mắt lại.
Có lẽ là thấy hành vi của cô hơi kỳ quái nên Lục Lê đứng cách đó vài mét không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Kỳ, cô ta đang làm gì vậy?”
“Nhớ lại.” Kỳ Tử Ngang lời ít ý nhiều, nhìn động tác và trạng thái của cô gái kia trong mắt anh nhanh chóng hiện lên cảm xúc phức tạp.
Lục Lê tiếp tục lẩm bẩm: “Nhìn còn rất nghiêm túc, chẳng lẽ lúc trước bảo đã quên sạch đều là thật?”
Anh ta bắt đầu không tự tin, sự hoài nghi chôn chặt dưới đáy lòng cũng bắt đầu xuất hiện dao động, anh ta không muốn lật đổ chính nhận định của mình nha, nhưng Chu Nhã trước mắt này nhìn thật sự rất nỗ lực á! QAQ
Mà lúc này các cơ trên mặt Tưởng Thiên Du đột nhiên không chịu khống chế mà giật giật hai cái.
Bíp–!
Lại là tiếng còi dồn dập chói tai, Chu Nhã trong trí nhớ nhanh chóng quay đầu lại, thứ lọt vào mắt chính là hai ngọn đèn lớn sáng chói.
Hình ảnh dừng lại tại khoảnh khắc này, Tưởng Thiên Du điều khiển Chu Nhã cố gắng nheo mắt muốn nhìn xuyên qua tầng tầng vầng sáng.
Rất nhanh độ sáng của hai cái đèn pha của ô tô hình như giảm xuống, nếu xem nhẹ bóng tối mịt mù xung quanh thì thật sự có thể thấy được cửa sổ xe mờ mờ.
Nói thì rất dài nhưng thật ra quá trình Tưởng Thiên Du nhắm rồi mở mắt ra chỉ vỏn vẹn trong hai phút ngắn ngủi.
Thấy cô hoạt động lại cảnh sát giao thông gấp gáp tiến lên, cực kỳ hy vọng mà dò hỏi: “Thế nào rồi cô Chu? Cô nhớ được gì rồi?”
“Nhớ được…” Tưởng Thiên Du vừa giơ tay xoa xoa thái dương đau nhức vừa nói: “Hôm đó tôi tăng ca ở công ty tới khuya, lý do chọn con đường đó để về nhà cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Thời gian đó tàu điện ngầm hay những phương tiện giao thông công cộng đều sớm ngừng hoạt động rồi, lúc ấy bỗng nhiên tôi lại muốn đi ăn BBQ mà vừa hay con đường đó lại có một quán BBQ rất ngon nên tôi định đi tới đó mua đồ ăn khuya rồi mới gọi xe về nhà.”
Kỳ Tử Ngang nghe được lời này thì híp mắt, vậy nên là cảm xúc nhất thời?
Nếu Chu Nhã thật sự nói thật thì thú vị rồi đây. Giả dụ như tai nạn xe cộ không phải ngoài ý muốn thì chẳng phải là hung thủ còn có mối quan hệ sâu đậm với Chu Nhã hơn bọn họ tưởng tượng?
“Còn chi tiết nào khác không?” Cảnh sát giao thông tra hỏi.
Tưởng Thiên Du nhíu mày như đang cẩn thận nhớ lại, sau đó ủ rũ lắc đầu: “Không còn nữa rồi, tôi chỉ nhớ cả người đau nhức, trước khi mất ý thức thì chìm trong mùi máu tươi của chính mình.”
Thực tế là trong trí nhớ cô nhìn xuyên qua ánh đèn pha mơ hồ nhìn được tài xế gây ra tai nạn nắm chặt tay lái, hơn nữa khi Chu Nhã bị đâm ngã xuống đất lúc tầm mắt hoàn toàn mơ hồ bên tai còn vang lên tiếng bước chân, rất có khả năng là hung thủ đã từng xuống xe.
Trong lúc đó trừ mùi máu tươi trong không khí ra thì còn một mùi hương Tưởng Thiên Du không thể nói rõ, rất quen nhưng lại không thể nhớ nổi.
Nhưng vì cảnh sát giao thông vừa nói đêm đó có mưa nên nếu nói những đoạn ký ức không mấy chắc chắn này ra thì cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Sau khi nhận được câu trả lời phủ định cảnh sát giao thông không khỏi lắc đầu thở dài, nhưng may mà từ đầu cũng chẳng ôm bao nhiêu hy vọng, thế là hắn dẫn ba người trở về, trong lúc đó vẫn không ngừng nói: “Chúng tôi đã tra xét thông tin về chủ chiếc xe, là hai lái buôn, thông qua lái buôn liên hệ được người mua nhưng người đó bảo chiếc xe đã bị trộm hơn nửa năm trước khi anh ta rời khỏi thành phố Giang về quê.”
“Khi xem lại lịch sử báo án thì chiếc bị trộm đúng là chiếc xe này.”
Manh mối như lại bị chặt đứt nhưng Kỳ Tử Ngang có vẻ không quan tâm tới điều này lắm, mặc kệ Lục Lê với cảnh sát giao thông ở phía trước thảo luận rôm rả.
Bỗng nhiên sau lưng anh truyền tới một giọng nữ mềm mại nhưng hơi khàn khàn.
“Cảnh sát Kỳ.”
Anh nghiêng mặt qua nhìn người chỉ cao tới gần ngực mình đang bước nhanh đuổi theo anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT