Khi vừa ra khỏi thang máy đi vào Thiết Kế Trung Nguyên, Tưởng Thiên Du đã nhạy bén phát hiện bầu không khí trong công ty khác thường.
Vì phải nhận một cuộc điện thoại của khách hàng sau khi ngủ dậy nên hôm nay cô đi muộn hơn bình thường, vì thế cô cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ cô còn chưa kịp trở về chỗ làm việc thì điện thoại trong tay đã phát ra tiếng chuông nhắc nhở, cô giơ lên nhìn nhìn rồi chợt ngoái đầu nhìn về phía phòng trà.
Chỉ thấy Đoàn A Na dựa vào khung cửa vẫy tay với cô.
Tưởng Thiên Du bật cười, thuận thế bưng cốc cà phê của mình qua đó, quả nhiên vừa liếc mắt một cái đã thấy Triệu Toàn ở cạnh tủ lạnh.
Đoàn A Na cẩn thận đóng cửa lại nhưng độ cách âm của phòng trà không tốt lắm nên cô ấy cố ý nhỏ giọng nói: “Bà nghe nói gì chưa Nhã Nhã?”
“Nghe nói gì cơ?” Tưởng Thiên Du ngơ ngác.
Đoàn A Na ngước mắt lên nhìn thoáng qua đồng hồ đang chỉ về số “10” trên tường, thần bí mở miệng: “Khoảng một tiếng trước vài cảnh sát bỗng nhiên xông vào công ty chúng ta bế Đặng Tư Bác đi rồi!”
“Giờ mọi người đều suy đoán việc gã bị bế đi có liên quan tới cái chết của Đinh Thiên Lãng không đấy.”
Nghe vậy Tưởng Thiên Du thật sự khá bất ngờ, nhưng lý do bất ngờ là vì cô không ngờ cảnh sát Kỳ lại hành động nhanh đến vậy.
Từ lúc hai người nói chuyện tới giờ mới có mười hai mười ba tiếng đồng hồ, thế mà tra ra được manh mối rồi?
“Không vì Đinh Thiên Lãng thì còn là cái gì? Nếu công ty xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên bị bế đi là boss, làm gì tới lượt gã chứ.” Triệu Toàn vừa khuấy cà phê vừa lạnh lùng nói: “Nhưng boss vừa nhấn mạnh rằng không được lén thảo luận vấn đề này, bà muốn bị cắt thưởng cuối năm lắm hả A Na?”
“Giờ ổng có ở công ty đâu, hai mươi phút trước tôi chính mắt nhìn ổng ra ngoài đó.” Đoàn A Na có vẻ cực kỳ đắc ý, nhưng sau đó lại nhíu mày: “Với cả từ lúc Đinh Thiên Lãng xảy ra chuyện tui cảm giác cảnh sát đã tới đây nhiều lắm rồi, hung thủ sẽ không thật sự ở trong trong công ty chúng ta đâu ha?”
“Nhưng lý do là gì chứ?”
Triệu Toàn nhấp một ngụm cà phê, vẫn dùng giọng điệu đều đều không đổi: “Một là vì tình, hai là vì tiền, ba nữa là muốn hả giận.”
Nói xong cô ấy nghiêng mặt nhìn về phía Tưởng Thiên Du vẫn luôn yên lặng nãy giờ: “Nhã Nhã đừng giống A Na đó, vốn quan hệ giữa Đinh Thiên Lãng và bà đã phức tạp lắm rồi, thảo luận quá nhiều thì khi bị truyền ra sẽ ảnh hưởng xấu đến bà đấy.”
Đoàn A Na nghe vậy thì lập tức xụ mặt, môi đỏ lấp lánh chu cao: “Triệu Toàn, gần đây tui đâu có trêu bà đâu đúng không?”
Sau đó hai người bà một câu, tui một câu bắt đầu cà khịa nhau.
Đối với việc này Tưởng Thiên Du cũng không phản ứng gì lắm mà chỉ ôm cốc dựa vào tủ ly, thi thoảng nhấp nhấp một ngụm nước nhỏ. Trong trí nhớ hữu hạn của Chu Nhã thì hình thức ở chung của hai người này luôn như vậy, nếu cô tiến lên khuyên bảo mới dễ lòi ấy.
Giống như cô đoán, chỉ đấu võ mồm vài câu hai người đã cực kỳ ăn ý dừng lại, Triệu Toàn lại nhìn về phía Tưởng Thiên Du đang vui vẻ xem kịch\, rất bất đắc dĩ mà mở miệng: “Nhã Nhã, thật ra tui vẫn cảm thấy bà nên ở nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa thì tốt hơn.”
“Chưa phá án xong ngày nào thì ngày ấy trên dưới công ty chúng ta đều không ngừng nghỉ, hơn nữa trước đây bà bị thương nặng như vậy tui sợ bà không chịu được.”
“Cũng không thể chỉ vì một thằng chó mà buông bỏ sự nghiệp đúng không? Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, ra vẻ như vậy làm gì.” Tưởng Thiên Du nhận được ánh mắt quan tâm của hai người đối diện thì nở một nụ cười: “Yên tâm đi, tui biết chừng mực.”
Thấy cô nói thế Đoàn A Na và Triệu Toàn tất nhiên không tiện nói thêm gì nữa.
Vừa hay có người mở cửa phòng trà ra, lại có hai gã đồng nghiệp đi vào, mọi người tám chuyện về công việc trong chốc lát rồi tản đi.
Khác với tưởng tượng của tất cả mọi người trong Thiết Kế Trung Nguyên, vừa qua giờ nghỉ trưa Đặng Tư Bác đã trở về công ty.
Thấy không phải chuyện lớn gì nhưng khó tránh khỏi có vài đồng nghiệp tiến đến hỏi thăm người trong cuộc xem có lấy được tin tức gì không.
Dưới một đống ánh mắt tò mò Đặng Tư Bác có nói gì cũng không thể tiếp tục tịnh tâm làm việc nên cuối cùng chỉ có thể xụ mặt chui vào lối phòng cháy ở phía tây công ty. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Theo tiếng cửa sắt chỗ cầu thang bị đóng mạnh lại, ngay sau đó là một khoảng im lặng khiến người sợ hãi.
Đặng Tư Bác như bị rút hết sức lực vịn cả người vào lan can rồi từ từ ngồi xuống bậc thang, nghĩ lại những câu hỏi bén nhọn của cảnh sát và ánh mắt đánh giá không chút thân thiện của đồng nghiệp, gã chỉ cảm thấy cực kỳ khó thở, thái dương co rút đau đớn.
Đợi tới khi hoàn hồn hắn kinh ngạc khi phát hiện bản thân đã ra một đống mồ hôi lạnh từ lúc nào, muốn lau sạch mồ hôi dính nhớp trên mặt nhưng sờ cả người cũng không thể tìm được một tờ giấy ăn.
Giây tiếp theo gã bỗng nhìn thấy tờ giấy trước mặt và người đưa nó, mắt gã chợt trừng lớn.
Thấy gã không phản ứng lại Tưởng Thiên Du cũng không hề khách sáo mà nhét giấy ăn vào tay gã rồi dựa vào lan can xé túi sandwich trong tay ra bắt đầu ăn.
Đặng Tư Bác phản xạ có điều kiện đứng lên muốn xoay người rời đi.
Nhưng khi tay đặt ở trên then cửa gã lại do dự. Một bên là Chu Nhã luôn có mối quan hệ không tốt, một bên là các đồng nghiệp hận không thể lột một lớp da gã ra, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Ngay khi gã còn chưa quyết định được, Tưởng Thiên Du ở phía sau đột nhiên mở miệng.
“Xin lỗi nhưng mà tôi vẫn muốn hỏi một câu, anh bắt đầu với Đinh Thiên Lãng từ bao giờ vậy?” Vì trong miệng cô còn có sandwich nên câu hỏi này có chút không nghe rõ.
Nhưng câu hỏi không nghe rõ này lại như một tiếng sấm bổ xuống đầu Đặng Tư Bác, tai gã ù lên ngay lập tức, muốn chối bỏ theo bản năng: “Không…”
“Vậy nên anh cảm thấy tôi là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của hai người phải không.” Tưởng Thiên Du nuốt miếng sandwich cuối cùng xuống, giọng điệu cũng vững chắc hơn trước.
Hai ngày nay cô đã cẩn thận phân tích những dấu vết để lại từ chỗ trí nhớ vụn vặt của Chu Nhã, phát hiện khi Đặng Tư Bác mới nhận chức vào năm ngoái quan hệ của hai người vẫn khá ổn.
Quan hệ của cả hai chuyển biến xấu là khi Chu Nhã với Đinh Thiên Lãng công khai việc hai người yêu nhau trong công ty, trong một cuộc họp về hạng mục nào đấy Đặng Tư Bác đã vịn vào một lỗi sai của Chu Nhã mà phát tác ngay tại chỗ, gây gổ rất khó coi.
Từ lần đó mối quan hệ của hai người càng trở nên gay gắt, trong lúc đó có vô số tranh cãi nhỏ, cuối cùng biến thành nhìn nhau một cái cũng cảm thấy đen đủi.
Bàn tay nắm then cửa vì dùng quá nhiều sức mà nổi hết cả gân xanh, cuối cùng Đặng Tư Bác vẫn buông tay thuận thế xoay người dựa vào vách tường bên cạnh.
Gã mở mắt lẳng lặng nhìn người phụ nữ ở đối diện, cuối cùng nở một nụ cười tự giễu: “Tôi biết thật ra chuyện này chẳng liên quan gì tới cô vì lúc ấy không ai trong công ty biết về quan hệ giữa chúng tôi cả, nói đúng ra thì cô cũng chỉ là một người bị thằng đó lừa thôi.”
“Chỉ là…” Khi gã nói đến đây giọng nói bắt đầu run lên.
Chỉ là gã cũng là người, sẽ hận mà cũng sẽ ghen tị. Ghen tị Chu Nhã có thể làm trò trước mặt mọi người ngã vào trong lòng ngực Đinh Thiên Lãng, ghen tị bọn họ có thể không coi ai ra gì mắt đi mày lại trong phòng trà.
Lúc ấy gã vừa tốt nghiệp vào Thiết Kế Trung Nguyên làm việc, nếu không chơi cái app kết bạn kia thì cũng sẽ không…
Bứt khỏi hồi ức về đoạn tình cảm đau khổ, Đặng Tư Bác hơi nghi ngờ nheo mắt lại: “Cảnh sát tìm được tôi thông qua lịch sử trò chuyện của tôi với Đinh Thiên Lãng nhưng sao cô lại biết được?”
Sau khi cắt đứt với Đinh Thiên Lãng, gã đã phát triển một đoạn tình cảm khá là khoẻ mạnh, lúc này gã mới nhìn rõ thằng chó đó đơn giản là thích đồng tính nhưng lại sợ hãi cái nhìn thế gian nên mới dùng một đống quan hệ dị tính để che giấu đống rác của con người thật!
Với đức hạnh đó thì Đinh Thiên Lãng nhất định sẽ không lộ ra bất cứ manh mối gì trước mặt người khác.
“Đoán.” Tưởng Thiên Du hàm hồ đáp: “Chúng tôi chia tay cũng là vì phát hiện ra anh ta ngoại tình, anh cũng biết, loại người như anh ta…”
Đặng Tư Bác nghe vậy thì không nói gì mà chỉ mím chặt môi, theo bản năng cho rằng Đinh Thiên Lãng tự chơi quá trớn, dù sao thì đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
“Vậy nên hôm nay cảnh sát đưa anh đi là muốn hỏi những chuyện liên quan giữa anh và Đinh Thiên Lãng à?” Tưởng Thiên Du thấy thế thì lại hỏi, sau đó còn lẩm bẩm: “Anh cũng không cần để ý quá đâu, tôi cũng đã đi tới Cục Cảnh Sát để phối hợp điều tra rồi, trước đây trong công ty không phải còn truyền tai nhau rằng tôi giết Đinh Thiên Lãng rồi lao đầu vào xe để đi theo anh ta đó sao?”
“Xuỳ…” Đặng Tư Bác thật sự đã thả lỏng nhờ câu nói của cô, muốn cười nhưng lại cảm thấy mất mặt, cuối cùng chỉ có thể phát ra một âm thanh vừa ngắn ngủi vừa kỳ dị, cơ miệng run rẩy, biểu cảm tràn đầy sự phức tạp.
“Tóm lại là tôi không giết thằng khốn đó.” Sau khi Đặng Tư Bác điều chỉnh tâm tình xong thầm trợn trắng mắt.
Giờ gã có tình yêu mỹ mãn, cuộc sống hạnh phúc, nói toẹt ra là không cần làm bất cứ việc trái pháp luật nào vì thứ cặn bã đó.
Tưởng Thiên Du rất đồng cảm gật đầu.
Giây phút hài hoà ngắn ngủi qua đi để lại một bầu không khí im lặng xấu hổ dần dần bao trùm cầu thang.
Đinh linh linh linh linh……
Ong… Ong… Ong…
Cả hai đều cực kỳ nhanh nhẹn lấy điện thoại của mình ra, bên cô là Đoàn A Na thông báo sắp mở họp rồi, chắc bên Đặng Tư Bác là vị đồng nghiệp thân thiết nào mật báo qua.
Sau khi lần lượt cắt đứt điện thoại cả hai lại lâm vào sự im lặng khiến người ta hít thở không thông.
Cuối cùng vẫn là Đặng Tư Bác kéo cánh cửa sắt đi ra ngoài trước, rồi lập tức đi về bàn làm việc chuẩn bị tài liệu liên quan cần để mở họp.
Tưởng Thiên Du lại không xa không gần đi theo gã, khi đi qua bàn làm việc của gã vô ý thấy cái gì đó khiến cô dừng bước.
Có lẽ vì các đồng nghiệp xung quanh đang bận rộn vì cuộc họp sắp tới, cả Đặng Tư Bác đều không nhận ra điểm khác thường của cô, mọi người đều nhanh chóng đi về phía phòng họp, nơi đây trở nên quạnh quẽ trong nháy mắt.
Cô cẩn thận không để cho bản thân quá nổi bật đi về phía bàn làm việc của Đặng Tư Bác rồi cẩn thận nhìn xuống.
Ừm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT