Hình ảnh trước mắt không ngừng biến hoá, tất cả như được ấn nút tua nhanh trong nháy mắt.
Bắt đầu từ lúc Chu Nhã đi vào Anh Hoa Uyển tới lúc cãi nhau kịch liệt với Đinh Thiên Lãng, tới lúc cô khôi phục lại lý trí mở cửa nhà 1903 ra đi vào thang máy…
Bỗng nhiên hình ảnh trong ký ức dừng lại ở khoảnh khắc Chu Nhã vừa nghe điện thoại vừa đi khỏi tòa nhà 21.
Tưởng Thiên Du giật giật mắt, chú ý vào thân hình xuất hiện thoảng qua khóe mắt.
Anh Hoa Uyển là khu chung cư tạm thời chưa có người chính thức vào ở, tuy ban ngày có công nhân trang trí đi tới đi lui nhưng ban đêm lại vẫn luôn hẻo lánh ít dấu chân người.
Trong hoàn cảnh này đột nhiên xuất hiện một người sống thì đáng lý phải làm cho người ta chú ý mới đúng.
Vậy thì tại sao bóng người đột ngột ấy lại không làm Chu Nhã chú ý?
Tưởng Thiên Du khống chế Chu Nhã trong trí nhớ nhìn về bên phải, dưới ánh sáng mỏng manh cuối cùng cô cũng nhìn ra người kia mặc một bộ quần áo sọc xanh biển phản quang, đúng là quần áo nhân viên vệ sinh của bất động sản An Hoa Uyển.
Nhưng khuôn mặt người đó lại chìm trong bóng tối, mặc cho cô cố gắng đến thế nào cũng không thể nhìn rõ nổi.
“Ha…”
Lại qua hai phút Tưởng Thiên Du chủ động thoát ra khỏi ký ức của Chu Nhã, thở hắt ra nằm liệt trên sô pha.
Việc tiếp xúc và chìm đắm trong cảnh tượng thật sự trong ký ức nguyên chủ để tìm tòi là một việc cực kỳ tốn sức, khi cảnh sát đối mặt với vụ án thi thoảng sẽ dùng cách này dẫn đường giúp bọn họ tìm được những chi tiết nhỏ dễ bị xem nhẹ trong vụ án.
Cũng không phải là thành công hết, người có thể thuận lợi tiến vào trạng thái này rất ít, mà có thể phát hiện gì đó trong trí nhớ lại càng ít.
Nhân viên vệ sinh à?
Thần sắc Tưởng Thiên Du khẽ thay đổi.
Rác rưởi sau trang trí ở Anh Hoa Uyển thải ra hàng ngày đúng là rất nhiều nhưng thật sự cần nhân viên tăng ca làm việc muộn tới vậy ư?
Thật ra muốn điều tra rõ điểm này cũng không khó, đi hỏi bất động sản một chút là được.
Cô mở bừng mắt nhìn lên trần nhà, lúc này trong đầu lại là hai đoạn video ngắn có hình ảnh Chu Nhã trong camera mà cảnh sát cho xem.
Có vẻ như cũng không có gì khả nghi, trừ Chu Nhã ra thì trong màn hình không còn một ai khác.
Đinh linh linh… Đinh linh linh…
Tiếng chuông báo thức dồn dập vang lên trong phòng khách cũng thành công làm Tưởng Thiên Du đang nằm cho có trên sô pha giật giật.
Vài giây sau cô lưu loát đứng lên vươn tay lấy điện thoại tắt chuông.
Tuy cả đêm không ngủ nhưng cô vẫn cực kỳ tỉnh táo. Trước kia khi làm cảnh sát cô còn có lúc thức trắng hai ngày đêm để làm nhiệm vụ nên thiếu một giấc ngủ không đến mức làm cô uể oải.
Tắm rửa một cái rồi sửa soạn một lượt, Tưởng Thiên Du mặc vào trang phục công sở Chu Nhã yêu thích như bình thường, xách túi lên chuẩn bị đi làm.
Lỡ đêm xảy ra án mạng đó người Chu Nhã vô tình nhìn thấy không phải là nhân viên vệ sinh của Anh Hoa Uyển thì sao? Chưa chắc người đó không phải là hung thủ.
Lúc ấy Chu Nhã đứng dưới ánh đèn, người kia chìm trong bóng tối đương nhiên là có thể nhìn rõ khuôn mặt cô, nhưng Chu Nhã lại hoàn toàn xem nhẹ người kia.
Sau đó thì sao?
Sau đó hung thủ giết Đinh Thiên Lãng xong lại từ xa nhìn thấy Chu Nhã đang làm việc trên ghế dài, sợ cô nhìn thấy hay nghe thấy gì đó nên mới lại nổi lên ý định giết người?
Nhưng tại sao người kia lại biết thân phận của Chu Nhã?
Trừ khi bọn họ quen biết nhau.
Quan hệ xã hội của Chu Nhã khá đơn giản, những người có quan hệ xã giao ngoài bạn tốt thời học sinh ra thì chỉ còn đồng nghiệp và khách hàng.
Hơn nữa Tưởng Thiên Du nhớ rõ trong quá trình Chu Nhã và Đinh Thiên Lãng cãi nhau đã nhắc về đối tượng ngoại tình của Đinh Thiên Lãng rất nhiều, nhưng hình như cô cũng không quá chắc chắn về thân phận người Đinh Thiên Lãng ngoại tình.
Mà muốn biết rõ thân phận của hung thủ và người Đinh Thiên Lãng ngoại tình thì xem ra bản thân cô không có ưu thế bằng cảnh sát rồi.
Một tiếng sau.
Thiết kế Trung Nguyên.
Hôm nay Tưởng Thiên Du vẫn nhận được sự thăm hỏi nhiệt tình không kém gì hôm qua, mọi người nhiệt tình quan tâm vết thương của cô đã thật sự khỏi hẳn hay chưa, còn có không ít đồng nghiệp thấm thía khuyên cô thân thể quan trọng.
Cô đều cười đồng ý cả, tiếp đó cô còn chưa về vị trí làm việc đã bị sếp kêu đi mở họp rồi.
Bởi vì chỉ là cuộc họp hàng tuần nên Tưởng Thiên Du vừa nghe lời khách sáo chẳng có gì bổ ích của sếp bên tai vừa nhìn chằm chằm giấy ghi chép cuộc họp thất thần.
Đột nhiên cô nhẹ nhàng nhàng nhíu mày lại, như cảm nhận được gì đó nâng mắt nhìn xung quanh căn phòng họp có thể chứa bốn năm chục người một lượt, cuối cùng ngừng lại trên người một đồng nghiệp nam.
Người kia đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ quỷ dị nhìn chằm chằm cô, còn không hề cố kỵ trợn trắng mắt, sau đó bắt đầu cúi đầu nghịch điện thoại.
Không bao lâu sau cuộc họp hàng tuần kết thúc, phòng họp đương nhiên không đủ để đáp ứng nhu cầu ra ngoài ngay lập tức của nhiều người đến vậy, nhìn qua có vẻ khá chen chúc.
Loẹt xoẹt.
Âm thanh văn kiện rơi đầy đất vẫn chưa khiến quá nhiều người chú ý, nhưng Tưởng Thiên Du lại chú ý tới giấy tờ lộn xộn đầy đất cách vài bước trước mặt nên đã cúi xuống nhặt giúp.
Gom xong giấy tờ cô đưa cho người vẫn ngồi xổm ở nơi đó sửa sang lại.
Người nọ ngẩng đầu, là đồng nghiệp nam kỳ quái vừa rồi ở cuộc họp.
Lúc này ngoài hai người bọn họ cũng chỉ còn lại dì vệ sinh mới vào, đồng nghiệp nam liếc cô một cái rồi nhận lấy xấp giấy tờ, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Trong lúc mơ hồ Tưởng Thiên Du còn nghe được tiếng hừ lạnh trong không khí.
Khó hiểu, cô cảm thấy hơi kỳ quái.
Nhưng không đợi cô nghĩ kỹ Đoàn A Na với Triệu Toàn đã vọt vào, trên mặt hai người đầy vẻ giật mình nhìn chằm chằm vào đồng nghiệp nam đã đi xa.
“Nhã Nhã, bà điên rồi hay là đầu bị đâm hư luôn rồi? Lại còn giúp Đặng Tư Bác?” Đoàn A Na trợn tròn mắt, cả đầu tóc quăn vì quá giật mình nhìn có chút hấp tấp.
Triệu Toàn cũng phụ hoạ gật đầu: “Mặt nóng dán mông lạnh?”
Theo tiếng quở trách nhỏ của hai người Tưởng Thiên Du hồi tưởng một chút, hình như trong trí nhớ quan hệ giữa Chu Nhã và người tên Đặng Tư Bác đúng thật là chẳng ra gì, thậm chí có thể nói là gay gắt.
Nhưng tại sao lại biến thành như vậy thì Chu Nhã lại như lọt vào trong sương mù.
Mắt cô hơi loé lên, rất hứng thú nhướng nhướng mày.
Vì vậy thời gian tiếp theo trừ việc tận tâm tận lực hoàn thành công tác ra thì Tưởng Thiên Du đều cố ý vô tình quan sát Đặng Tư Bác.
Người đàn ông tuổi không lớn, nhìn cũng chỉ mới đầu ba nhưng không biết có phải là do nghề nghiệp hay không mà gu thời trang rất tốt.
Hôm nay gã mặc một cái áo thun màu nâu nhạt thêm quần jean, tóc ngắn tới tai được xử lý nhìn cực kỳ thoải mái mát mẻ, cao khoảng một mét bảy ba, gương mặt thường thường nhưng khi nhìn lại sẽ thấy một nét rất riêng.
Tiếc là tới tận khi tan làm Tưởng Thiên Du vẫn chưa phát hiện ra điều gì lạ.
Đêm, gần tám giờ tối.
Tầng một cao ốc Thiết Kế Trung Nguyên đối diện với một quán cà phê, Tưởng Thiên Du chán như con gián ngồi trước cửa sổ sát đất, tay trái chống cằm tay phải khuấy khuấy muỗng nhỏ trong ly cà phê tỏa đầy hương thơm.
Rốt cuộc mắt cô cũng sáng lên khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra từ cao ốc đối diện.
Xách túi lên Tưởng Thiên Du nhanh chóng chạy khỏi quán cà phê hoà nhập vào trong đám người, giữ khoảng cách không xa không gần đi theo người kia.
Dù sao thì cô cũng rất quen với việc này, vẫn phát huy ổn định như trước.
Đặng Tử Bác không nhận thấy chút bất thường nào lên tàu điện ngầm, khi xuống đường còn đi qua một tiện trái cây mua một túi hoa quả từ từ quay về khu nhà gã sống.
Dựa vào động tác thành thạo Tưởng Thiên Du cũng đi theo, cố gắng trà trộn vào khu nhà chỉ có thể vào bằng thẻ của chủ nhà.
Đợi tới khi Đặng Tư Bác vào một trong số tòa nhà đó, cô tìm một nơi vừa dễ quan sát vừa tối tăm nấp vào, nheo mắt lại nhìn thấy vài phút sau căn nhà bên phải ở tầng sáu bỗng nhiên sáng đèn rồi lâm vào trầm tư.
Sau đó cô lấy lại tinh thần, thở dài trong bóng đêm một hơi, cảm thấy hơi cay chát với hành động hiện tại của chính mình.
Nhưng vào lúc màn đêm yên tĩnh như này lại vang lên tiếng chuông điện thoại.
Giây tiếp theo Tưởng Thiên Du từ từ lấy điện thoại từ trong túi ra, mắt thì vẫn khoá chặt vào cửa sổ căn hộ có thể là của Đặng Tư Bác, chưa hề thả lỏng chút nào.
“Cho hỏi có phải là cô Chu Nhã không ạ?” Sau khi bắt điện thoại đầu dây bên kia truyền tới một câu hỏi lễ phép.
“Là tôi.”
“Chào cô Chu, tôi là cảnh sát đội giao thông thành phố, vẫn luôn phụ trách vụ án gây ra tai nạn xong bỏ trốn có liên quan đến cô, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở bệnh viện.” Người đàn ông trong điện thoại báo thân phận và ý đồ gọi điện thoại ra: “Là thế này, chúng tôi đã tìm ra chiếc xe có thể là chiếc xe trong vụ án, không biết giờ cô có tiện tới Cục làm ghi chép một chút không.”
Thế là tìm được rồi?
Xem ra vị tổ trưởng tổ trọng án nhìn có vẻ cường tráng kia đã thành công tiếp nhận tin tức ngầm trong lời nói của cô rồi?
Tuy lời này không phải nói là cảnh sát giao thông làm không tốt nhưng mỗi ngày thành phố Giang đều xảy ra mấy chục vụ tai nạn giao thông, nếu không có tình huống đặc thù gì thì cũng phải phân các vụ án ra cấp nặng nhẹ để còn xem giải quyết cái nào trước.
Dù sao thì cũng không dễ gì có thể bắt được chiếc xe bỏ trốn đêm đó, cả vụ án đều xảy ra ở trong ngõ nhỏ không có camera theo dõi nên cảnh sát yêu cầu cần phải phân tích ra con đường chạy trốn của người gây ra tai nạn, còn phải đi trích các video ven đường để sàng lọc, không phải nhiệm vụ có thể hoàn thành trong thời gian ngắn được.
Nghĩ tới trước đó đội cảnh sát giao thông đã vì vụ án này mà phấn đấu mấy ngày đêm mà tổ trọng án lại thêm một tay nên xem ra là việc nhanh chóng tìm được mục tiêu không phải là không có khả năng.
“Tôi…” Tưởng Thiên Du đang muốn trả lời thì lại im lặng, môi đỏ khẽ nhếch nhìn Đặng Tư Bác đột ngột xuất hiện ở trước cửa sổ sát đất trong căn hộ ở tầng tám.
Có vẻ như người đàn ông muốn tới đó kéo rèm xuống, lúc này đang nắm lấy rèm đứng ở chỗ đó. Mà điều thật sự làm cô giật mình là bóng người phía sau gã, thật sự khiến người ta vừa cảm thấy bất ngờ lại vừa cảm thấy có lý.
“Cô Chu? Cô còn nghe điện thoại không?” Cảnh sát ở đầu bên kia mãi không nghe thấy tiếng gì thì lại thúc giục.
“Được giờ tôi đang rảnh, tôi chạy qua ngay đây.”
Cúp điện thoại xong Tưởng Thiên Du lại giương mắt nhìn cửa sổ sát đất đã bị rèm che kín mít.
Chuyện phát triển đến bây giờ thật đúng là…
Càng ngày càng thú vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT