Editor: Phô mai

“Sao cãi nhau suốt ba tiếng được.” Tưởng Thiên Du phủ nhận lắc đầu: “Sau khi tôi đi khỏi chỗ Đinh Thiên Lãng thì trùng hợp nhận được điện thoại từ công ty, nói là khách hàng của hạng mục tôi phụ trách không mấy hài lòng với phương án mới giao. Lúc ấy vội mà tôi lại mang máy tính theo người nên đã ở dưới tầng sửa chữa lại một chút, đợi tới khi xử lý xong tôi mới về nhà. À đúng rồi, mấy người đừng đổ hết sức lực vào người bạn gái cũ là tôi, còn không bằng đi điều tra cái đống quan hệ tình cảm thối nát của Đinh Thiên Lãng đi. Trước đấy chúng tôi chia tay cũng là vì anh ta ngoại tình. Nếu tôi là cảnh sát thì sẽ điều tra xem anh ta có chọc phải người không nên chọc hay không.”

“Cô Chu có gì để chứng minh lời của cô là sự thật?” Trên mặt Lục Lê đã rất bất mãn, mở miệng.

“Tiếc là điện thoại của tôi đã vỡ nát trong vụ tai nạn nhưng đối với cảnh sát thì việc lấy lịch sử điện thoại gần đây không phải là chuyện gì khó nhỉ?” Tưởng Thiên Du hỏi ngược lại.

“Tôi đã nói hết rồi, hai người hỏi gì tôi cũng đã đều trả lời, nếu hai người không tin thì hình như việc chứng minh độ chân thật của lời nói không liên quan tới tôi đi? Đây không phải thế mạnh của cảnh sát à?”

“…”

Lục Lê cảm thấy rất bực mình nhưng ngại với người phụ nữ ngồi đối diện vẫn không được xác định là nghi phạm nên chỉ có thể cố nuốt lời châm biếm vào bụng.

Mà Kỳ Tử Ngang ở bên cạnh đã sớm thu được ánh mắt của Lục Lê giờ đã giãn mày, vươn tay lấy máy tính bảng trên bàn về rồi thong thả nói: “Cảm ơn sự phối hợp hôm nay của cô Chu, hy vọng sau này cô Chu có thể giữ liên lạc để tiện cho việc liên hệ với cảnh sát.”

Lời này vừa ra khỏi miệng biểu thị màn thẩm vấn không chính thức hôm nay đã kết thúc, Lục Lê ngồi bên người anh khó nén kinh ngạc, nhưng lại rất biết điều không nói thêm gì nữa.

Kỳ Tử Ngang bỗng nhìn thoáng qua đồng hồ, giọng đầy vẻ có lỗi: “Hình như trời bên ngoài còn chưa sáng nữa, để tôi cho người giúp cô Chu gọi xe về nhé?”

Tưởng Thiên Du khom lưng xách túi thịt vịt dưới đất lên mỉm cười từ chối.

“Không phiền cảnh sát Kỳ đâu, tôi đã đặt xe trên điện thoại rồi, vài phút nữa xe sẽ tới cửa đón tôi, hai người cứ đi làm việc tiếp đi.” Nói xong cô đi tới mở cánh cửa phòng thẩm vấn ra, dáng người mảnh khảnh nhanh chóng biến mất sau cánh cửa kim loại lạnh lẽo.

Một tiếng “cạch” vang lên cửa kim loại bị đóng lại, mà phòng thẩm vấn cũng chìm vào yên tĩnh.

Nhưng bầu không khí yên lặng mau chóng bị Lục Lê đánh vỡ: “Đội trưởng Kỳ, anh cảm thấy độ chân thật trong lời nói vừa nãy của Chu Nhã là bao nhiêu?”

Ai ngờ Kỳ Tử Ngang chỉ nhướng mày rậm, trên gương mặt đẹp trai nghiêm nghị lộ ra sự giảo hoạt không hợp với bề ngoài, xong lại không trả lời thẳng vào vấn đề của anh ta mà khẽ mỉm cười: “Cậu còn nhớ trước khi vào căn phòng này chúng ta nói cái gì không?”

Lục Lê kiềm lại biểu cảm: “Ý anh là Chu Nhã có ý đồ gì đó nên lần này mới tới cục của chúng ta.”

Nói tới đó thì anh ta nhíu mày: “Nhưng mà cô ta có được thứ gì đâu? Nhiều nhất là biết trong tay chúng ta có video camera quay lại cảnh cô ta ra vào Anh Hoa Uyển.”

Thật ra trước đó cảnh sát đã tiến hành rất nhiều cuộc điều tra nhằm vào Chu Nhã nhưng vẫn không thể tìm ra điểm kỳ lạ nào trong thân phận lẫn quan hệ với những người xung quanh và công việc của cô.

“Cứ cho là cô ta muốn xem video đêm đó đi nhưng cô ta cho chúng ta cái gì?” Lục Lê bực bội giơ tay gãi cằm: “Chẳng lẽ cô ta nghĩ cô ta cho chúng ta biết Đinh Thiên Lãng là người có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn thì đã là một cuộc trao đổi bình đẳng rồi hả?”

Đương nhiên cảnh sát đã điều tra kỹ quan hệ xã hội của người chết, cũng tìm được mấy người yêu cũ giống Chu Nhã và vài mối quan hệ mập mờ với người chết nhưng trong số đó chỉ có Chu Nhã là khả nghi nhất.

Những người còn lại phần lớn đều có chứng cứ không ở hiện trường, còn một bộ phận nhỏ không có chứng cứ xác thực nhưng cảnh sát cũng không có chứng cứ bọn họ từng tiếp xúc với Đinh Thiên Lãng vào lúc xảy ra án mạng.

Có thể nói không có hy vọng với con đường điều tra sinh hoạt cá nhân của Đinh Thiên Lãng.

“Có lẽ Chu Nhã cũng không chỉ muốn nói cho chúng ta điều này.” Ngón tay Kỳ Tử Ngang vô thức gõ gõ máy tính bảng, nhớ lại biểu cảm của Tưởng Thiên Du khi trả lời những câu hỏi lúc nãy, cuối cùng anh nghiêng mặt chần chừ nói: “Trước đây cô ta nhập viện vì tai nạn xe?”

“Phải, nghe nói còn phải vào ICU cơ, nhưng lại hồi phục rất nhanh…” Lục Lê khẳng định: “Đúng rồi, sau ngày phát hiện ra thi thể của Đinh Thiên Lãng thì tra ra cô ta có liên quan đến vụ án, lúc tôi tới bệnh viện còn nghe bác sĩ nói người gây ra tai nạn bỏ trốn, vẫn chưa tìm được chiếc xe gây tai nạn đó.”

Gây tai nạn rồi bỏ trốn?

Kỳ Tử Ngang nheo mắt, như bỗng bắt được cái gì: “Lục Lê, cậu đi liên hệ đội cảnh sát phụ trách vụ án điều tra người gây ra tai nạn rồi bỏ trốn xem đã kết án chưa.”

“… Rõ.” Lục Lê hô rõ theo bản năng, anh ta khó hiểu sờ gáy một lát, tia sáng chợt lóe lên, anh ta cất cao giọng nói: “Đội trưởng Kỳ nghi ngờ hai vụ án này… Liên quan tới nhau?”

“Tình huống trước mắt không rõ ràng, không thể tùy tiện kết luận được.” Kỳ Tử Ngang nghe anh ta hỏi thì chẳng khẳng định cũng chẳng phủ nhận: “Nếu như Chu Nhã không nói dối thì đây đúng là một phương hướng có thể điều tra.”

Mọi người đều biết bên trong Anh Hoa Uyển chưa hoàn thiện nên cho tới ngày xảy ra án mạng thì trừ camera ngoài cổng chính ra, những cameras còn lại đều không hoạt động.

Nếu người phụ nữ kia nói thật, thật sự vì công việc nên mới ở lại đó lâu như vậy thì từ thời gian ta có thể giả thuyết khi Đinh Thiên Lãng và hung thủ vật lộn rồi ngã xuống cực kỳ có khả năng cô ta đã nghe được hoặc nhìn thấy gì đó trong tình huống không biết gì hết.

Có lẽ cũng không nghe được gì, không thấy được gì nhưng có người nghĩ cô thấy được?

Nếu không thì sao Đinh Thiên Lãng vừa bị rơi xuống ngã chết thì Chu Nhã đã bị xe đâm vào ICU, sao có thể khéo đến vậy được. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Lục Lê nghe Kỳ Tử Ngang giải thích cũng không hỏi thêm gì nữa mà nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thẩm vấn đi liên hệ với đội cảnh sát giao thông.



Khi Tưởng Thiên Du xách túi thịt vịt về tới nhà thì chân trời đã bắt đầu có vệt trắng nổi lên.

Vừa nãy cô về tới dưới lầu thì chiếc xe hơi để theo dõi của cảnh sát đã mất tăm, chỉ là không biết hai vị đồng chí cảnh sát kia chưa kịp quay lại hay là bên Cục Cảnh Sát quyết định không giám sát cô nữa.

Cô đơn giản uống một ly sữa bò ấm làm bữa sáng rồi ngồi ở sô pha từ từ ngơ ngẩn.

Vốn nghĩ nếu Chu Nhã thật sự là hung thủ giết hại Đinh Thiên Lãng thì cô nhất định sẽ đi tự thú, nhưng dựa vào ký ức hiện ra lúc ở Anh Hoa Uyển tối qua thì khả năng Chu Nhã giết người là không cao.

Cứ vậy, Tưởng Thiên Du liên tưởng tới vụ tai nạn người phụ nữ kia gặp phải trước khi cô xuyên qua.

Tuy trong đầu không có quá nhiều ấn tượng về vụ tai nạn giao thông nhưng nhiều ngày ở bệnh viện như vậy cô cũng nghe được chút tin tức từ các bác sĩ y tá ở đó.

Như Chu Nhã bị đâm ở đoạn đường nhỏ không có quá nhiều xe cộ và cách công ty không xa, như chiếc xe gây ra tai nạn không chọn báo án mà lại chạy trốn, như nếu không có người đi qua gọi 120 trong nửa tiếng sau khi xảy ra tai nạn xe thì có lẽ Chu Nhã đã sớm tắt thở rồi.

Lúc sau cô cũng dành ra thời gian đi hỏi Đoàn A Na và Triệu Toàn biết được hôm xảy ra tai nạn Chu Nhã tăng ca ở công ty tới đêm khuya, còn tại sao lại đi vào con đường nhỏ đó thì hai người không rõ cho lắm.

Tưởng Thiên Du nghĩ vậy rồi tiếc nuối thở dài một hơi, thật ra chính cô cũng không rõ linh hồn gốc của thân thể này đã đi đâu, có phải đã không chịu đựng nổi nữa mà tiêu tán trong trời đất hay không.

Tưởng Thiên Du miễn cưỡng thoát ra khỏi cảm xúc đang hạ xuống rồi uống cạn chút sữa bò còn lại.

Với thân phận người bình thường hiện tại mà đòi biết rõ ràng về vụ tai nạn thì chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày cả.

Vậy nên cô rất nhanh đã quyết định phải nhắc khéo vị cảnh sát họ Kỳ kia một chút, tuy rằng dù cô không nói thì cuối cùng cảnh sát cũng tra ra được thôi, nhưng ai lại không thích làm chuyện đôi bên cùng có lợi đây?

Huống hồ cô cũng sẽ được thứ mình muốn.

Cô không thể điều tra vụ tài xế gây ra tai nạn bỏ trốn nhưng việc thử đối chiếu video mấy tiếng trước cô xem được ở Cục Cảnh Sát với những dấu vết bị cô xem nhẹ trong lớp lớp ký ức như kén tằm của Chu Nhã xem có phát hiện gì mới hay không thì Tưởng Thiên Du vẫn rất lành nghề.

Dù sao thì trước đây cô cũng là cảnh sát ưu tú trong đội đặc cảnh, chút năng lực này là phải có.

Tưởng Thiên Du tìm một tư thế thoải mái trên sô pha rồi từ từ nhắm mắt lại quét sạch những suy nghĩ phức tạp ra khỏi đầu, cố gắng duy trì một tần suất thở đều đều, chậm rãi đi vào những ký ức thuộc về Chu Nhã.

Rất nhanh cô cảm thấy hình ảnh trước mắt chuyển động, bản thân như đã ở trong đêm xảy ra vụ án trong khu chung cư Anh Hoa Uyển, cảm giác gió khuya lướt qua cẳng chân cũng chân thật như vậy.

Đầu hơi giật giật, Tưởng Thiên Du phát hiện trên đầu gối mình để một cái laptop, mấy chữ to “Phương án thiết kế Giang Thiên Cách Lệ” trên màn hình hồ sơ có vẻ rất nổi bật.

Lúc này hình như cô đang ngồi trên một ghế dài bình thường trong Anh Hoa Uyển, xung quanh cực kỳ tối tăm, gần đó còn không có cả đèn đường, phải nhìn hơn trăm mét mới có thể nhìn thấy chút ánh sáng nhỏ nhoi.

Giây tiếp theo điện thoại ở trong túi da đột nhiên vang lên.

Tưởng Thiên Du để ký ức của Chu Nhã khống chế chính mình nhận điện thoại, bên tai truyền đến âm thanh cực kỳ quen thuộc, hẳn là sếp của Thiết Kế Trung Nguyên, ông ta đang lải nhải bổ sung những yêu cầu của khách hàng với phương án.

Cô cố gắng không quan tâm đến giọng nam ồn ào ở đầu dây bên kia rồi ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Vì chưa có chủ nhà nào chính thức vào ở nên toà nhà cao tầng nào cũng ẩn giấu trong đêm tối, như một dã thú ngủ đông làm con người sợ hãi.

Nương theo ánh sáng từ đèn đường phía xa cuối cùng Tưởng Thiên Du cũng thấy rõ căn nhà đằng kia, tòa nhà số 21.

Mà căn 1903 tòa nhà 21 đúng là hiện trường Đinh Thiên Lãng bị đẩy xuống rồi ngã chết.

Đến đây rốt cuộc Tưởng Thiên Du cũng khó hiểu nghiêng đầu, Chu Nhã ngồi ở ghế dài phía bên này tòa nhà hoàn toàn không thể thấy rõ có người nào rơi xuống vườn hoa ở phía bên kia hay không.

Đồng nghĩa người ở căn 1903 không thể thấy được người ngồi ở bên này được.

Quan trọng nhất là tại sao khi Đinh Thiên Lãng ngã xuống Chu Nhã lại không nghe được bất cứ tiếng động nào? Dù vườn hoa có bùn đất rất dày có thể giảm tiếng vật nặng rơi xuống đất đến mức thấp nhất nhưng Đinh Thiên Lãng là người sống, trước khi rơi phát ra tiếng thét sợ hãi không phải là chuyện bình thường à?

Còn có trong trí nhớ của Chu Nhã từ lúc bắt đầu làm phương án tới khi ra khỏi Anh Hoa Uyển thì cô không gặp bất cứ ai ngoài bảo vệ cả.

Giả thuyết vụ tai nạn có liên quan tới Đinh Thiên Lãng thì trong đêm xảy ra án mạng trong khu chung cư tối như vậy, trong phạm vi năm mươi mét còn không phân biệt được người hay vật thì sao hung thủ có thể xác định được gương mặt của cô được?

Xem ra người giết Đinh Thiên Lãng không chỉ biết Chu Nhã mà còn ở gần chỗ hai người lúc cả hai ở Anh Hoa Uyển.

Tưởng Thiên Du nằm trên sô pha dần dần nhíu chặt mày.

Rốt cuộc là nơi nào đây…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play