Có lẽ là rất ít khi nhìn thấy có người không chờ nghe cảnh sát nói gì mà đã ngắt lời như thế, anh trai cảnh sát đặc nhiệm đã cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được, phụt cười ra tiếng.
Vươn bàn tay đeo găng vỗ nhẹ lên bả vai Tưởng Thiên Du, anh ta cảm khái nói: “Nếu như mỗi người đến hiện trường phá án đều có nhận thức rõ ràng như cô thì tốt rồi.”
Vậy thì không chỉ giảm bớt rất nhiều rắc rối trong khi hành động mà còn ngăn chặn vài thảm kịch sẽ xảy ra.
Kỳ Tử Ngang điều chỉnh cảm xúc, anh hơi nghiêng người để Tưởng Thiên Du có thể nhìn rõ bản vẽ mặt phẳng kiến trúc mà bên bất động sản cao ốc Vinh Á đã cung cấp: “Đây chính là nhà kho của bãi đỗ xe dưới tầng hầm thứ hai, nơi cô từng ở.”
“Theo như bên bất động sản đã nói, vách ngăn xây dựng trái phép trong nhà kho đã được tháo dỡ từ lâu, bây giờ bên trong chất đống đồ vật lộn xộn.”
“Có bàn ghế, có thùng sắt bỏ hoang, còn có vài tờ rơi hoặc tranh chữ này nọ.”
“Mà bây giờ thông qua hình ảnh nhiệt có thể phán đoán được rằng Hồ Phàm trốn ở góc Đông Bắc của nhà kho, kẹt giữa đống bàn ghế và thùng sắt, Mao Lệ Lệ ở trước mặt cậu ta, che chắn cậu ta vô cùng chặt chẽ.”
Tưởng Thiên Du rũ mắt nhìn vị trí mà đầu ngón tay người đàn ông đang chỉ vào, đúng là tình huống có chút khó giải quyết.
Bởi vì là tầng hầm thứ hai, bức tường mà Hồ Phàm dựa vào cũng là khu vực kiên cố, không có khả năng bắn tỉa từ phía sau.
Nhưng nếu bắt đầu từ các góc độ khác, bởi vì có quá nhiều vật cản mà tai nạn ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, mục tiêu đầu tiên của hành động này luôn là giảm thiểu thương vong, cho dù đối phương là kẻ tình nghi thì cũng phải đợi đến khi nào hoàn toàn không có cách nào nữa mới có thể bất đắc dĩ lựa chọn giết chết đối phương.
“Kế hoạch của chúng tôi là có cách nào để cậu ta dịch chuyển một chút hay không, dù chỉ là tiến về phía trước cũng được, có lẽ là có thể tìm được góc độ bắn tỉa rồi.”
Tưởng Thiên Du nghe vậy thì im lặng, trong lòng bắt đầu tính toán nghiêm túc, nếu như cô cầm loa lớn đồng ý ở bên cạnh Hồ Phàm ở trước mặt mọi người thì khả năng đối phương tin tưởng cao bao nhiêu.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cô cảm thấy tỷ lệ thành công quá thấp.
Giống như cô vừa nói, Hồ Phàm chỉ là tâm lý biến thái chứ không phải là kẻ ngốc với tinh thần bất thường.
Ngược lại thì cậu ta còn khôn ngoan hơn hầu hết mọi người, không thể vì hai câu đơn giản của Quan Miêu Miêu mà mất phán đoán được.
Nói trắng ra là, mong muốn của Hồ Phàm vẫn là khống chế Quan Miêu Miêu chứ không phải là Quan Miêu Miêu ảnh hưởng đến cậu ta.
Gần như Tưởng Thiên Du có thể khẳng định, nếu như không phải cô và cảnh sát phát hiện sự bất thường trên người cậu ta, sau khi giải quyết xong Mao Lệ Lệ, chắc chắn mục tiêu tiếp theo của cậu ta sẽ là Quan Miêu Miêu.
Cố gắng loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn, cô hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh lại, nhất định là cô đã quên và không nghĩ đến chuyện gì đó.
Thấy cô nhíu mày, bọn Kỳ Tử Ngang vẫn kiên nhẫn chờ đợi, mặc kệ sau đó chuẩn bị thực hiện biện pháp gì thì đương sự đều phải tự nguyện đồng ý mới được.
Nếu không cẩn thận biến khéo thành vụng rồi rơi vào tình huống kéo thêm một người vào đó, vậy thì đấy là điều mà tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy.
Tưởng Thiên Du đã nhớ tới cái gì đó, cô bước lên hai bước đi tới bản vẽ mặt phẳng, hỏi: “Khi bất động sản tháo dỡ những vách ngăn phòng kia, bọn họ có tiến hành sửa chữa bên ngoài nhà kho không?”
Kỳ Tử Ngang quay đầu vẫy tay với người đàn ông trung niên đứng ở đằng xa, đối phương ăn mặc nghiêm chỉnh, trước ngực còn đeo thẻ công tác bất động sản Vinh Á, chức vụ là giám đốc. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Sau khi ông giám đốc nghe rõ vấn đề thì do dự nói: “Hẳn là chưa từng tiến hành sửa chữa, bởi vì xung quanh đều là vòng sắt dày đặc, trong bản vẽ mặt phẳng lúc đầu của cao ốc cũng không có ký hiệu nhà kho.”
“Tôi sẽ nói thật với mấy anh cảnh sát vậy, nơi này là do người phụ trách quản lý bất động sản trước đó tạo ra nhằm kiếm tiền riêng.”
“Đầu tiên là tìm lý do xây dựng khu vực trống này thành nhà kho, sau đó cho thuê bất hợp pháp, tiền đều vào túi của gã. Nếu không phải như vậy thì gã cũng không thể bị công ty đuổi việc đâu đúng không?”
Ý nói, nơi rắc rối thế này, chắc chắn bất động sản sẽ không tiếp tục đầu tư bất kỳ nguồn lực tài chính nào sửa chữa và bảo trì cả.
Sau khi nghe xong câu trả lời này, ánh mắt Tưởng Thiên Du lập tức sáng lên, giọng nói hưng phấn mà đến cô cũng không nhận ra: “Căn phòng tôi ở mấy năm trước nằm ở giữa, tôi nhớ rõ ở trong căn phòng sát vách phía Tây có một thằng nhóc tính tình không tốt lắm, có lần bởi vì không trả tiền thuê nhà đúng hạn mà bị chủ nhà đổi khóa.”
“Cậu ta đã nghĩ cách mở một lỗ hổng bên dưới tường sắt, ngày nào cũng chui vào trong phòng tiếp tục ở ké, bình thường cho dù có đứng gần tấm sắt đó thì cũng không nhìn ra bất cứ điều gì.”
“Sau đó để thuận tiện mà cậu ta còn dứt khoát cắt miếng sắt đó và làm bản lề, xem như tự mở cửa cho mình.”
Mọi người nghe nói như vậy, đôi mắt đều vô thức trợn tròn, anh trai cảnh sát đặc nhiệm lập tức gọi người đến đó kiểm tra, nhận được câu trả lời thật sự có một nơi thông suốt như thế, chẳng qua đã bị ai đó khóa lại bằng xích sắt ở bên ngoài rồi.
“Vị trí của con tin và kẻ tình nghi cách nơi này bao xa?” Kỳ Tử Ngang nhíu mày hỏi.
Nhân viên đo khoảng cách chuyên nghiệp lập tức nói: “Khoảng năm mét, hơn nữa bên này toàn là thùng sắt phế liệu chất đống, so với bàn ghế thì người của chúng ta lại càng dễ tìm khoảng trống chui qua hơn.”
“Được, chúng ta chủ yếu là giải cứu con tin an toàn. Nếu như… Tự phán đoán… Có thể nổ súng!”
“Hai người đi vào, lính bắn tỉa nấp sau thùng sắt… Tìm vị trí…”
Nhìn cảnh sát vây quanh trước mặt, Tưởng Thiên Du vô cùng tự giác lui về sau hai bước, thế nhưng vẫn có âm thanh đứt quãng truyền vào tai cô.
Cô rũ mắt, lặng lẽ biểu diễn trong đầu nếu như cô được giao nhiệm vụ này thì cô sẽ ứng phó với tình huống này thế nào.
Cuối cùng, tiếng thở dài lặng lẽ thoát ra khỏi đôi môi, ngón tay hơi di chuyển, dường như có chút hoài niệm về những ngày kiên định chưa từng lùi bước trong quá khứ.
Chẳng mấy chốc, tiếng còi báo động chói tai đột nhiên vang lên trong không gian tầng hai dưới lòng đất, ngay cả cảnh sát cũng đã huy động các chuyên gia đàm phán, cố gắng đánh lạc hướng Hồ Phàm và che giấu âm thanh phát ra khi cảnh sát đặc nhiệm lẻn vào trong nhà kho.
Đối với Tưởng Thiên Du mà nói thì vài phút ngắn ngủi này dài như mấy tiếng.
Trước đây cô chưa bao giờ đứng ở góc nhìn của đương sự vụ án và cảm nhận nỗi lo lắng không yên của bọn họ, bây giờ đã cảm nhận được, trong lòng lại có thêm cảm xúc phức tạp không rõ.
Kèm theo tiếng nổ lớn, cửa nhà kho bị đạp ra từ bên trong, ngay sau đó là tiếng cảnh sát đặc nhiệm quát lên: “Nhân viên y tế! Nhân viên y tế!”
Tình huống sau đó, Tưởng Thiên Du chỉ cảm thấy giống như mọi thứ đã bị ấn nút tua chậm.
Mao Lệ Lệ yếu ớt được nhân viên cứu hộ khiêng lên cáng rồi đưa lên xe cứu thương, còn Hồ Phàm thì bị hai cảnh sát đặc nhiệm áp giải ra khỏi nhà kho.
Hẳn là trán cậu ta đã bị thương trong lúc đánh nhau chống lại lệnh bắt giữ, gương mặt đầy máu kèm theo biểu tình vặn vẹo, thoạt nhìn dữ tợn giống như ác quỷ bò tới trần gian từ địa ngục.
Cậu ta giãy giụa gào thét, cuối cùng khi nhìn thấy Tưởng Thiên Du thì đột nhiên hai chân dừng lại không đi nữa, cứ đứng đó ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt dịu dàng quỷ dị.
“Chị Miêu Miêu.”
Sau khi nàng thấy rõ khẩu hình của đối phương thì đột nhiên tỉnh táo lại, âm thanh ồn ào xung quanh giống như cách lớp màng tai, cũng nháy mắt trở lại bình thường.
“Chị Miêu Miêu, em cũng chỉ có chị mà thôi, chị đừng không cần em nữa được không?” Giọng nói của cậu ta vẫn trong sáng như mọi ngày, chỉ là với khuôn mặt dính đầy máu tươi của cậu ta, dù sao thì cũng không còn là cậu bé ngây thơ non nớt trong mắt Quan Miêu Miêu trước đó nữa rồi.
Đối với lời cầu xin của cậu ta, Tưởng Thiên Du đáp lại với vẻ mặt lạnh nhạt quay đầu, giống như lười nhìn cậu ta.
“A a a!!!” Hồ Phàm thấy thế thì đột nhiên nóng nảy, nếu không phải có hai cảnh sát đặc nhiệm vẫn luôn áp chế phía sau thì sợ là cậu ta đã vọt tới rồi: “Chị Miêu Miêu, chị không thể đối xử với em như vậy! Em cũng là vì chị thôi!”
“Trên đời này, chỉ có em là thật lòng với chị!”
“Một ngày nào đó, chị sẽ hiểu em…”
Tiếng la hét khàn giọng dần đi xa, khi Hồ Phàm bị đẩy lên xe cảnh sát, thời điểm cửa xe đóng lại, dường như cả thế giới cũng trở nên im lặng.
Không biết Kỳ Tử Ngang đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, anh nhíu mày, giọng điệu thân thiết nói: “Cô Quan, cô không sao chứ? Bây giờ cô đang run đấy.”
“Không sao.” Tưởng Thiên Du lắc đầu, cô cố nén sự khó chịu trên người, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Có lẽ là có hơi sợ, nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
“Cảm ơn anh, cảnh sát Kỳ.”
Kỳ Tử Ngang khoát tay xem như đáp lại, bởi vì sau này còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý cho nên anh gọi nữ cảnh sát vừa rồi đến chăm sóc cô.
Trên đường ngồi trên xe cảnh sát trở về, Tưởng Thiên Du khép hờ mắt nhìn khung cảnh đường phố đang dần lướt qua bên ngoài cửa sổ, cô chợt cảm thấy linh hồn của mình đang bị kéo đi.
Cô vô cùng quen thuộc với cảm giác này, từ từ nhắm mắt lại, chào đón cô là một vùng tăm tối.
…
Phù…
Tay chân đột nhiên khẽ động, Tưởng Thiên Du lại bừng tỉnh, cô chỉ cảm thấy xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Là ban đêm sao? Cô nằm đó đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đập vào mắt là bóng tối như mực, hầu như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Kể từ khi linh hồn thoát khỏi cơ thể Quan Miêu Miêu, cô cảm thấy mình đã phiêu đãng trong trời đất một khoảng thời gian.
Không có gì khác biệt với lần đầu tiên thoát khỏi thân thể Chu Nhã, cô cũng thực sự nghe được lời cảm ơn chân thành của Quan Miêu Miêu.
Cũng thấy Quan Miêu Miêu đau lòng tuyệt vọng sau khi nghe chính miệng Hồ Phàm thừa nhận tội ác, cuối cùng cũng kiên cường dần dần hồi phục cảm xúc, cuộc sống cũng trở nên tích cực hơn.
Từ khi thoát khỏi thân thể Chu Nhã và tiến vào thân thể Quan Miêu Miêu, lần trước cô cách khoảng hai tháng, chỉ là không biết lần này tỉnh lại, thời gian đã cách bao lâu rồi.
“Hử?”
Trong bóng tối, cô chỉ cảm thấy như thể bàn tay phải của cô đang nắm giữ cái gì đó, cô thử đứng lên, bò về phía ánh sáng mơ hồ.
Hóa ra là lều vải, mò mẫn kéo khóa kéo ở lối vào, cô bất ngờ bị lửa trại đang cháy bên ngoài làm cho đau mắt.
Ngay sau đó là vài tiếng la hét chói tai cao vút vang lên.
Tưởng Thiên Du ngạc nhiên nhìn mấy chàng trai cô gái đang vây quanh đống lửa vội vàng đứng dậy như thể đã nhìn thấy chuyện gì đó rất khủng khiếp, bọn họ tụ lại một chỗ, đột nhiên trong lòng cô xuất hiện dự cảm xấu.
Máy móc cúi đầu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy vật đang nằm trong tay mình, là một con dao găm dài khoảng hai mươi cm.
Vào giờ phút này, trên thân dao găm còn lưu lại vết máu đỏ bắt mắt, mà quần áo trên người cô cũng bị bao phủ bởi lượng máu đỏ sẫm với các mức độ khác nhau.
Chậm rãi quay đầu lại, dựa vào ánh lửa dập dìu chiếu vào bên ngoài lều trại, cô miễn cưỡng nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Một người đàn ông ngã vào vũng máu và không còn sự sống.