Tưởng Thiên Du ngồi bên lửa trại mặc cho hơi lửa ấm nóng sưởi ấm cho cơ thể lạnh giá, còn những người khác lại trốn thật xa, đứng đó sợ hãi chỉ chỉ chỏ chỏ về phía cô.
Cô nhìn xung quanh một vòng, chắc là đang đi dã ngoại, mà tiếng lửa tí tách càng nổi bật thêm sự yên tĩnh của màn đêm nơi rừng rú hoang vắng.
Cô cẩn thận ngước mắt quan sát đám người ở phía xa kia, từ gương mặt của bọn họ có thể đoán được tuổi của nguyên chủ không lớn.
Cuối cùng ở nơi xa cũng truyền tới tiếng còi xe cảnh sát, tiếng còi ấy trong đêm khuya khiến người ta cảm thấy đè nén ấy không khác gì một liều trợ tim cả.
Rầm!
Rầm rầm!
Kỳ Tử Ngang và những người phía sau bước xuống xe cảnh sát cùng với vài tiếng đóng cửa trầm đục, cả bọn bị một đám thanh niên bao vây ngay lập tức.
“Trời ơi chú cảnh sát ơi, cuối cùng các chú cũng đến rồi!”
“Tôi sợ chết đi mất thôi, chết người rồi! Hu hu hu hu hu…”
“Đúng thế đúng thế, Nhậm Vũ Mộng giết người rồi!”
Lục Lê bảo mọi người dừng lại màn mồm năm miệng mười chẳng nghe được ai đang nói cái gì ngay, tiếp theo lại bảo một cậu thiếu niên nhìn có vẻ khá trầm ổn trong đó mở miệng giải thích, lúc này thì cảnh sát mới xem như là biết đầu đuôi câu chuyện.
Hoá ra đây là một đám sinh viên Học Viện Sư Phạm Thành Phố Giang, hai mươi người ở đây đều là thành viên trong câu lạc bộ Street Dance của trường.
Hôm nay xuất hiện ở nơi đây là vì câu lạc bộ đã tổ chức một hoạt động đi bộ đường xa sau khi thông qua ý kiến của mọi người, bọn họ đi bộ từ trường học tới chân núi cũng xem như là đẹp đẽ này, vốn định là sẽ cắm trại dã ngoại qua đêm, sáng mai về trường sau.
Ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhậm Vũ Mộng giết Tôn Thiên Dương.
Đây là câu nói Kỳ Tử Ngang nghe được nhiều nhất trong hôm nay, anh dặn dò đám Lục Lê trấn an các sinh viên vẫn chưa chính thức bước vào xã hội này, bản thân lại đeo kỹ bao tay bao chân từ từ bước tới chỗ toả ra ánh lửa sáng ngời.
Lúc này tổ kỹ thuật và pháp y đều đã tới gần lều đang chuẩn bị cho công việc, anh tự nhiên đưa mắt nhìn về cô gái mảnh khảnh ôm gối ngồi bên lửa trại.
Tiếp đó pháp y chui đầu vào lều bắt đầu kiểm tra thi thể.
“Nạn nhân nam… Trên người có căn cước công dân của cậu ta, để tôi xem xem…”
“Tôn Thiên Dương, năm nay hai mốt tuổi. Chảy máu khá nhiều… Nguyên nhân cái chết được phán đoán là trái tim bị đâm một dao, quá trình rất nhanh không tốn bao nhiêu thời gian. Nếu người chết không phòng bị thì sẽ không phát ra bất cứ âm thanh nào cả.”
Nhân viên tổ kỹ thuật đã hiểu gật đầu: “Chả trách mấy đứa nhóc ngoài kia đều nói bọn họ không nhận ra điều gì bất thường trước khi nghi phạm bước ra khỏi lều.”
“Cũng chưa chắc.” Kỳ Tử Ngang ngồi xổm xuống trước cửa lều đánh giá không gian khá lớn phía trong rồi nhàn nhạt nói: “Qua bước đầu tra hỏi chúng ta đã biết những sinh viên này đang tổ chức lửa trại tiệc tối gì gì đó, tôi thấy bên trong còn để đàn ghi-ta, nếu đã náo nhiệt thì tự nhiên sẽ có vài âm thanh bị người ta bỏ qua.
Pháp y đồng ý nhướng mày, cẩn thận dùng công cụ đo lường miệng vết thương trên người nạn nhân: “Chỉ có miệng vết thương trên ngực này, đường kính hung khí rơi vào khoảng ba centimet.”
“Còn độc tố trong cơ thể hay gì đó đều phải chờ tôi về cục kiểm tra lại lần nữa mới có thể nói cho anh.” Pháp y nói xong ra hiệu cho trợ thủ bên cạnh có thể đưa thi thể vào túi mang về rồi.
Sau khi đứng lên Kỳ Tử Ngang lại cất bước tới cạnh lửa trại, lấy một cái ghế gấp sang rồi ngồi xuống. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Nhưng vì thân hình tay dài chân dài nên động tác lúc này của anh ít nhiều gì cũng có vẻ co quắp buồn cười.
Anh cẩn thận quan sát cô gái đối diện một lượt, thấy gương mặt thanh tú, tóc ngắn hơi xoăn kết hợp với mày liễu mắt hạnh và một gương mặt trái xoan tiêu chuẩn khiến trong tổng thể có vẻ xinh đẹp dịu dàng lại lộ ra chút giỏi giang.
Chẳng qua là gương mặt còn mang theo nét trẻ con đặc trưng của sinh viên lại lộ ra chút mê man nhè nhẹ.
Nhưng cũng chỉ là mê man mà thôi, đối với một nghi phạm vừa giết người xong thì cô gái này quá bình tĩnh.
Sau đó ánh mắt Kỳ Tử Ngang dần hạ xuống, cuối cùng ngừng lại ở vị trí cạnh chân cô.
Nơi đó có một con dao găm dính máu, ở dưới thậm chí còn lót khăn giấy ngăn cho hung khí tiếp xúc với bùn đất gây ô nhiễm.
“Con dao này trừ tôi ra không có ai động vào cả, tôi cũng đã dùng hết sức mình để giữ lại hiện trường vụ án hoàn chỉnh, các người có thể cầm hung khí đi trước.” Tưởng Thiên Du nhẹ giọng nói, giọng nói có chút nghẹn ngào, nói xong còn mím đôi môi hơi khô.
Dưới ánh mắt ám chỉ của Kỳ Tử Ngang người ở tổ kỹ thuật tiến lên hoàn thành việc chụp ảnh vật chứng và cất dao găm vào trong túi zip.
“Cô tên gì?” Anh mở miệng dò hỏi, âm thanh không lớn không nhỏ nhưng lại lộ ra chút nghiêm túc.
Tưởng Thiên Du chớp mắt một chút rồi trả lời, cực kỳ phối hợp: “Nhậm Vũ Mộng, năm nay hai mươi tuổi, hiện đang học năm hai khoa vật lý ở Học Viện Sư Phạm Thành Phố Giang.”
“Cô quen biết nạn nhân Tôn Thiên Dương không?” Kỳ Tử Ngang lại hỏi.
Cô gật gật đầu, vẫn trả lời dứt khoát như trước: “Có quen, tôi với anh ta đều là thành viên của câu lạc bộ Street Dance, anh ta học năm ba khoa toán học.”
“Giữa cô với cậu ta có mâu thuẫn gì mà cô lại muốn giết cậu ta vậy?”
“Giết anh ta?” Tưởng Thiên Du đúng là có hơi giật mình, đầu tiên cô cúi đầu nhìn nhìn bàn tay dính đầy máu của mình, lại không chắc chắn mà ngẩng đầu: “Tôi không biết…”
Kỳ Tử Ngang nhíu mày, anh suy nghĩ một lát rồi đứng lên vẫy vẫy gọi đồng nghiệp bên tổ kỹ thuật qua lấy mẫu máu trên tay và trên người cô gái về kiểm tra, sau đó tiếp tục giao việc: “Lát nữa đưa người về cục nhớ rút máu đi kiểm tra trước, tôi thấy trạng thái của cô ta không bình thường cho lắm.”
Nói xong anh nheo mắt nhìn đám học sinh tụ tập quanh xe cảnh sát không xa, tầm mắt xẹt qua từng gương mặt hoảng loạn rồi hất hất cằm: “Còn mấy người đó nữa, phải đảm bảo tất cả đều được kiểm tra hết.”
“Rõ, đội trưởng Kỳ.” Nhân viên kỹ thuật sảng khoái trả lời.
Tới gần sáu giờ sáng ánh nắng sớm mai xuyên qua lá chiếu xuống mặt đất, cảnh sát mới hoàn thành việc thu thập bằng chứng, tiếp đó mới chuẩn bị đưa hai mươi học sinh này về Cục Cảnh Sát.
Chỉ có Tưởng Thiên Du đeo còng tay đi về phía xe cảnh sát theo sự chỉ dẫn của cảnh sát.
Gió trên núi mang theo hơi sương lạnh lẽo làm cánh tay lộ ra bên ngoài của cô nổi da gà.
Cô không nhịn được mà rùng mình một cái, nhớ lại tin tức mới hỏi được từ bên nhân viên kỹ thuật, giờ đã là cuối tháng tám rồi.
Đối với thành phố nằm ở phương Bắc cuối tháng tám đầu tháng chín đã chính thức tiến vào đầu thu rồi, sáng hay tối nhiệt độ đều không cao, ăn mặc mỏng manh như vậy nhất định sẽ cảm thấy lạnh lẽo.
Lại là hai tháng.
Cô thở hắt ra rồi thuận thế ngồi vào ghế sau xe cảnh sát, nhìn thứ trên cổ tay mình thì chỉ có thể bất đắc dĩ bĩu môi.
Dù sao thì cô cũng là người đã trải qua rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng kiểu đối xử đặc biệt thế này vẫn là lần đầu tiên cô được trải nghiệm.
Rất nhanh có hai cảnh sát cũng lên chiếc xe này, một trái một phải kẹp cô ở chính giữa.
Dưới hai luồng ánh mắt tìm tòi xen lẫn đáng tiếc cô chỉ cảm thấy lại bắt đầu choáng váng.
Vừa nãy cô chỉ cố nhịn để phối hợp với cảnh sát mà thôi, giờ cuối cùng cục đá nghẹn giữa họng chính thức đã rơi xuống đất nên không đi được bao lâu Tưởng Thiên Du đã nhắm mắt ngủ.
Khi tỉnh lại xe cảnh sát đã dừng trước cửa Cục Cảnh Sát Thành Phố Giang.
Cô quay đầu cảm ơn cảnh sát đã đánh thức mình một cái rồi rũ mắt đi theo người đó vào phòng thẩm vấn.
Không biết là do gương mặt Nhậm Vũ Mộng nhìn quá ngoan hay vì cô rất phối hợp với cảnh sát mà dù là cảnh sát phụ trách trông giữ cô hay người tới đây rút máu đều có thái độ không tệ lắm, nói chuyện nhẹ nhàng như sợ rằng bản thân sẽ làm cô sợ.
Vật lộn gần hai tiếng phòng thẩm vấn cuối cùng cũng đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó, Tưởng Thiên Du cứ đợi ở đó một thời gian dài mới chờ được Kỳ Tử Ngang và một vị cảnh sát cực kỳ quen mắt tới.
Cẩn thận nghĩ lại thì anh ta hẳn là Từ Lập Đạt, trong ấn tượng của cô thì người này hơi nóng tính thì phải.
“Nhậm Vũ Mộng phải không?” Kỳ Tử Ngang đơn giản thực hiện trình tự thẩm vấn như bình thường rồi nhường sân khấu lại cho người bên cạnh mình.
Diện mạo của Từ Lập Đạt chắc là dữ dằn nhất trong cả tổ trọng án rồi, cộng thêm cả giọng nói tục tằng và tính dễ nổi nóng nên anh ta chỉ cần nhìn chằm chằm vào người khác thôi đã đủ để những người nhát gan khiếp vía rồi.
Tưởng Thiên Du giật giật đôi tay bị cố định trên ghế thẩm vấn bằng còng tay, trong lòng hiểu rõ đây là tổ hợp cảnh sát cố ý sắp xếp.
Rốt cuộc thì nguyên chủ cũng chỉ là một đứa trẻ to xác còn chưa ra khỏi cổng trường, tuy giết người nhưng từ hiện trường có thể thấy trường hợp cô không được coi là giết người có chuẩn bị trước.
Nếu có chuẩn bị thì tại sao lại ra tay trước mặt biết bao nhiêu người?
Học sinh có tính cách dễ xúc động như vậy chắc doạ một cái là đủ rồi.
Quả nhiên giây tiếp theo Từ Lập Đạt nhướng cao mày ném mạnh folder trong tay xuống bàn kêu “rầm” một cái, cười lạnh: “Cô còn nhỏ mà ra tay nhanh chuẩn phết nhở, nạn nhân Tôn Thiên Dương chết chỉ vì trúng một nhát dao của cô thôi đấy.”
“Giờ bên ngoài có tổng cộng là mười bảy nhân chứng, bọn họ đều tận mắt chứng kiến cô giết người, cô còn lời nào để nói không?”
Tưởng Thiên Du bị gió từ folder đập xuống bàn quạt thẳng vào mặt, cô hơi rũ mi rồi bình tĩnh nói: “Bọn họ đều tận mắt thấy tôi giết người? Thế thì kỳ lạ thật đấy, tác dụng phòng sáng của lều tối đến nỗi tôi kéo khoá xong còn không nhìn nhìn rõ tay mình mà mắt của bọn họ lại có thể nhìn thấy tôi ra tay giết người? Nếu nhìn thấy thật thì tại sao lúc tôi ra khỏi lều mười mấy người đó mới như nhìn thấy quỷ mà chạy trốn ra xa? Chú cảnh sát, tôi phải báo án, bọn họ như này là giả tạo lời khai, phải chịu trách nhiệm với pháp luật!”
Hai người được gọi là “chú cảnh sát”: “…”
Từ Lập Đạt hơi mông lung, sa sầm mặt, thực tế là vừa nãy bọn sinh viên ở bên ngoài đều gọi anh ta là chú cảnh sát nhưng sao anh ta lại cảm thấy mấy chữ này quái quái khi được người ngồi trước mặt này nói ra vậy?
Thật sự như đang chế giễu anh ta già vậy.
Thịch thịch thịch.
Đầu ngón tay Kỳ Tử Ngang nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn trong vô thức, anh thuận tay rút một tờ báo cáo ra đánh gãy mùi thuốc súng mờ mịt như muốn tranh cao thấp giữa hai người.
“Đây là kết quả xét nghiệm máu của cô, kết quả cho thấy trong máu cô có một lượng LSD nhất định, cũng chính là thành phần gây ảo giác chủ yếu trên thị trường.” Nói tới đây anh hơi khom người về phía trước, theo đó là cảm giác áp bách.
“Nhậm Vũ Mộng, cô cắn thuốc?”
Tưởng Thiên Du khẽ ngưng lại nhịp thở, nhìn bản báo cáo kia xuất thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT