Sau khi Lục Lê đi vào, anh ta luôn cảm thấy dường như cảnh tượng trước mắt đã từng xảy ra.
Tưởng Thiên Du chậm rãi nhét khoai tây sợi vào miệng, cô nhướng mày với Kỳ Tử Ngang đi phía sau anh ta, ánh mắt như hỏi bọn họ có chuyện gì.
“Sở cảnh sát địa phương đã đến nơi cư trú của Mao Lệ Lệ và xác nhận rằng không có ai ở trong nhà. Bây giờ phòng kỹ thuật cũng đang trên đường đến đó, thế nhưng theo người của Sở cảnh sát nói thì ở hiện trường không có dấu vết tranh chấp rõ ràng.” Kỳ Tử Ngang nói cho cô biết về tiến độ điều tra hiện tại.
“Căn cứ vào kết quả phản hồi của trường Cao đẳng kỹ thuật và dạy nghề thành phố Giang, đã ba ngày rồi Hồ Phàm không đến trường, bạn cùng phòng nói trước kia cậu ta cũng thường xuyên đi cả đêm không về nên cũng không có ai nhận ra có điều gì bất thường.”
Theo lời kể của anh, Lục Lê nhanh nhẹn dẹp hộp cơm trên bàn rồi lại lấy tấm bản đồ thành phố Giang trải lên.
“Cảnh sát đã cố gắng tìm vị trí hiện tại của hai người bằng cách định vị tín hiệu điện thoại của Hồ Phàm và Mao Lệ Lệ, đáng tiếc là cả hai chiếc điện thoại đều đã tắt máy.”
Lúc này Lục Lê đang ngồi xổm ở đối diện bàn trà, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
Kỳ Tử Ngang nói thêm: “Với những tội phạm tâm lý như Hồ Phàm thì mọi việc đều phải dựa theo quy luật tâm lý của cậu ta.”
“Cô Quan, cô là một trong số những người gần gũi với cậu ta nhất, có lẽ cô có thể giúp chúng tôi xác định vị trí của cậu ta.” Nói đến đây, anh chợt dừng lại, đưa ra vài điểm quan trọng: “Nếu như cậu ta thật sự đã dẫn Mao Lệ Lệ đi, nơi cậu ta chọn xử lý Mao Lệ Lệ nhất định phải đáp ứng được sự riêng tư và hẻo lánh, với lại sau này cũng không dễ bị phát hiện khi xử lý thi thể.”
“Mặc dù bốn năm trước, thi thể của Lộ Đồng đã bị Vương Ngọc Lượng phát hiện nhanh chóng, thế nhưng khi đó cậu ta còn nhỏ, rất có thể là vì lần đầu phạm tội nên thiếu kinh nghiệm.”
“Nếu như cậu ta thật sự cẩn thận và nhạy cảm như cô nói, chắc chắn lần này cậu ta sẽ suy nghĩ chu đáo hơn.”
Tưởng Thiên Du nghe xong thì rũ mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ trước mặt, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ tất cả khả năng.
Lục Lê thừa dịp văn phòng yên tĩnh mà bắt đầu lẩm bẩm nói: “Theo tôi thấy, bốn năm trước cậu ta giết Lộ Đồng mà lại không bị phát hiện, đơn giản là do may mắn mà thôi!”
“Sau khi gây án thì tình cờ gặp Vương Ngọc Lượng là người chột dạ, còn giúp cậu ta xử lý thi thể nữa chứ. Giả sử lúc trước Vương Ngọc Lượng lựa chọn báo cảnh sát, nói không chừng là cậu ta đã sa lưới từ lâu rồi.”
“Đôi khi may mắn cũng rất quan trọng.” Kỳ Tử Ngang đáp lại đơn giản.
Từ trong nước ra nước ngoài, mỗi năm đều có rất nhiều vụ án chưa được giải quyết, cũng không thể nói rằng mỗi tội phạm đều có chỉ số IQ siêu cao hoặc là khả năng phản trinh sát siêu mạnh.
Chỉ có thể nói rằng việc điều tra vụ án sẽ bị ảnh hưởng bởi các yếu tố khác nhau, đôi khi có những tình huống nhân tạo và phi nhân tạo bất ngờ cũng là một trong những yếu tố quan trọng giúp tội phạm có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Sau đó là sự im lặng kéo dài rất lâu.
Cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của hai người, Tưởng Thiên Du vươn ngón tay chạm lên một vị trí trên bản đồ: “Đây là viện mồ côi mà chúng tôi đã sống nhiều năm, thế nhưng sau đó chính phủ quy hoạch, nói là phải di dời, viện mồ côi cũng chuyển đến nơi khác.”
Khi đó Quan Miêu Miêu cũng đã bước chân vào xã hội bắt đầu làm việc, từ đó tới nay đều không trở lại.
“Tôi thật sự có ấn tượng với nơi này, sau khi di dời viện mồ côi thì đã khởi công xây hai tòa nhà mới nhưng không biết tại sao mà sau khi tòa nhà được xây dựng thì dự án đã bị đình trệ.” Lục Lê vội vàng cầm bút lên đánh dấu, sau đó lẩm bẩm: “Hồ Phàm sẽ chọn hai tòa dở dang này sao?”
“Trước tiên cứ điều động một đội đến đó lục soát.” Rõ ràng là Kỳ Tử Ngang cảm thấy hy vọng này không lớn.
Tưởng Thiên Du cũng nghĩ như vậy, những người vô gia cư trong thành phố thường xuyên lui tới hoặc ở lại trong những tòa nhà dở dang như thế này, cho dù lúc đầu Hồ Phàm muốn đến đây thì đoán chừng rằng sau khi suy nghĩ kỹ càng thì cậu ta cũng sẽ từ bỏ ý định ấy.
Vậy thì… Ngón trỏ của cô trượt sang bên phải bản đồ, cuối cùng dừng lại ở một vị trí khác.
“Đây là tầng hầm mà tôi đã thuê khi mới ra ngoài làm việc. Lúc đó tôi đã có thu nhập của riêng mình, cho nên cũng thường xuyên dẫn Hồ Phàm về đây.”
Lúc đó cậu ta chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, là thời kỳ phát triển thể chất vượt bậc, thế nhưng thoạt nhìn cũng chỉ giống như đứa nhỏ mười tuổi mà thôi.
Quan Miêu Miêu đau lòng em trai đã lớn lên cùng mình từ nhỏ cho nên cũng bắt đầu chăm sóc cậu ta nhiều hơn, thậm chí còn tự bỏ tiền ra cho cậu ta học tập.
Nói đúng ra thì tầng hầm đó được coi là nơi khởi đầu mối quan hệ “thân thiết” giữa hai người, không chừng lại là sự tồn tại có ý nghĩa phi thường với Hồ Phàm.
Lục Lê nghi ngờ lấy điện thoại ra kiểm tra, có chút khó hiểu: “Cao ốc Vinh Á, bên kia đều là nhà trọ mà, còn có tầng hầm nữa sao? Sao tôi lại chưa từng nghe nói tới?”
“Trong bãi đậu xe tầng hai dưới lòng đất, hẳn là bất động sản được tách ra từ nhà kho. Chủ nhà cho thuê bất hợp pháp nên không có hợp đồng, những năm trước thuê một phòng nhỏ một tháng chỉ cần hơn ba trăm là đủ rồi.”
Giá thuê này rất thấp ở thành phố cấp một phía Bắc thế này.
Bây giờ phòng trọ nhỏ mà Quan Miêu Miêu và Nhiễm Nhiễm thuê ở còn chưa đến bốn mươi mét vuông, khu dân cư cũ kỹ lại không tốt, một tháng cũng phải khoảng ba nghìn tệ.
Rút tay khỏi bản đồ, Tưởng Thiên Du cắn môi dưới: “Đã qua nhiều năm như vậy, tôi cũng không chắc chắn bên kia có thay đổi hay không.”
“Mấy năm gần đây, chính phủ đã nghiêm khắc phản đối loại nhà cho thuê bất hợp pháp này, bởi vì việc phòng cháy chữa cháy, thủ tục và các khía cạnh khác đều không hợp lệ, có rất nhiều rủi ro ngầm.” Kỳ Tử Ngang vừa nhíu mày giải thích vừa lấy điện thoại ra bắt đầu phân công một đội khác đến cao ốc Vinh Á.
“Cho nên rất có thể bên đó đã quay lại làm kho hàng như trước rồi.”
Tầng hầm thứ hai, mặc dù gần bãi đậu xe nhưng hầu hết mọi người dừng xe rồi đều đi thẳng đến cửa thang máy, về cơ bản sẽ không đặc biệt chú ý đến môi trường xung quanh. ( truyện trên app T𝕪T )
Và trong lúc xe cộ qua lại, vô tình phát ra chút âm thanh cũng sẽ không dễ dàng dẫn tới sự nghi ngờ của người ngoài.
Cuối cùng nếu đứng ở phương diện bất động sản, nhà kho trong tầng hai dưới lòng đất cũng không thuận tiện lắm, chắc chắn sẽ lưu trữ những đồ vật mà quanh năm không cần dùng tới, không có ai đến đó mười ngày nửa tháng đều rất bình thường.
Nghe đến đây, Lục Lê lập tức đứng ngồi không yên, anh ta cất bản đồ rồi còn nhớ đặt hộp cơm lại trên bàn, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi văn phòng.
Chỉ để lại một câu “Đội trưởng Kỳ, tôi chờ anh ở trong xe dưới lầu”, ngay lập tức đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Sau khi Kỳ Tử Ngang sắp xếp ổn thỏa tất cả các bên tham gia hành động thì ngẩng đầu nhìn người vẫn đang chậm rãi ăn cơm trên sô pha, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ do dự, dường như đang do dự có nên nói hay không.
Không ngờ Tưởng Thiên Du lại thẳng thắn khoát tay nói: “Cảnh sát Kỳ cứ yên tâm, tôi sẽ ngồi yên ở đây không đi đâu cả, bảo đảm không chạy lung tung.”
Giỡn à, dù gì thì cô cũng là cảnh sát nhiều năm, nhớ tới trước kia khi làm nhiệm vụ thì thỉnh thoảng cũng gặp phải việc đương sự hoặc người không liên quan không nghe lời khuyên của cảnh sát.
Chuyện này là làm cho cảnh sát đau đầu nhất, bởi vì không chỉ phải đối phó với các nhiệm vụ bất ngờ có thể xảy ra ở hiện trường bất cứ lúc nào mà còn phải luôn chú ý đến cảm xúc và hành động của những người đó.
Chỉ cần làm không tốt thì sau đó còn phải tốn thời gian trấn an, rắc rối ghê gớm.
Thấy cô dứt khoát như vậy, tất cả những lời Kỳ Tử Ngang muốn nói đều bị chặn lại trước ngực, anh chỉ có thể khẽ gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.
Đợi đến khi chỉ còn lại một mình cô, vì không muốn lãng phí mà cô miễn cưỡng ăn sạch hộp cơm kia.
Sau đó nhàm chán đi qua đi lại trong văn phòng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng tính toán cuối cùng thì thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Càng lâu, trong lòng cô lại càng chắc chắn.
Vào lúc này, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.
Nếu cảnh sát không tìm thấy bóng dáng của Hồ Phàm ở tầng hầm thứ hai thì chắc chắn là Kỳ Tử Ngang và Lục Lê đã sớm liên hệ với cô rồi, nếu như cảnh sát xác định Mao Lệ Lệ đã tử vong, công tác bắt giữ Hồ Phàm cũng sẽ không kéo dài như vậy.
Khi khả năng “Mao Lệ Lệ còn sống” ngày càng gia tăng, sợi dây lo lắng vẫn luôn căng thẳng trong đầu Tưởng Thiên Du cũng thoáng thả lỏng.
Vừa thả lỏng, cơ thể nhiều ngày không được nghỉ ngơi tốt cũng không chịu nổi nữa. Cô ngồi xuống ghế sô pha, hơi nhắm mắt lại, mặc dù ý thức vẫn còn tỉnh táo nhưng tốt xấu gì cũng có thể khôi phục tinh thần.
Ngay khi cô cảm thấy suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, cánh cửa văn phòng lại bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tưởng Thiên Du cảm thấy người vừa mới bước vào có hơi quen mắt, cẩn thận nhớ lại, cô nhận ra rằng cô ta là người đã đến bệnh viện cùng với Lục Lê thẩm vấn Chu Nhã khi cô vừa mới tỉnh dậy còn chưa được hai ngày và cũng có liên quan đến vụ bắt cóc con tin trong bệnh viện.
Nữ cảnh sát không nói hai lời, bước lên kéo cô dậy khỏi ghế sô pha, sau đó đi ra ngoài.
Cho đến khi lên xe cảnh sát, đầu óc của Tưởng Thiên Du vẫn có chút bối rối, mà đối phương cũng chỉ giải thích ngắn gọn là “Đội trưởng Kỳ bảo tôi dẫn cô qua”, sau đó cũng tập trung lái xe.
Xe cảnh sát chạy vào tầng hầm thứ hai cao ốc Vinh Á, bởi vì cảnh sát đã sơ tán và kiểm soát từ trước cho nên không có người dân ở hiện trường.
Đèn cảnh sát không ngừng nhấp nháy trong không gian tối tăm, có đám đông tụ tập cách đó không xa, từ quần áo thì có thể nhận ra bọn họ là cảnh sát đặc nhiệm, đội biệt kích, còn có tổ trọng án dưới quyền Kỳ Tử Ngang.
Tưởng Thiên Du vừa xuống xe thì đã được nữ cảnh sát dẫn đến bên cạnh đám người kia.
Kỳ Tử Ngang đang triển khai gì đó với các bộ phận, thấy cô tới đây vẫn không dừng lại, anh chỉ vào bản vẽ mặt phẳng trước mặt: “Vừa mới sử dụng kỹ thuật chụp nhiệt, có thể xác định có hai người đang ở trong kho, đều còn sống.”
“Nhưng mà trong kho có quá nhiều thứ và không có cửa sổ nên không thể nhìn thấy tình huống bên trong, tay súng bắn tỉa muốn hành động cũng rất khó khăn.”
“Cộng với việc kẻ tình nghi quá xảo trá, cậu ta vẫn luôn trốn sau con tin, nếu như cố gắng bắn chết cậu ta thì có lẽ cũng sẽ có nguy cơ giết lầm con tin.”
Anh trai mặc đồng phục cảnh sát đặc nhiệm xoa cằm: “Nếu có thể nghĩ cách làm cho nghi phạm rời khỏi nhà kho thì không còn gì tốt hơn.”
Vừa dứt lời, hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía Tưởng Thiên Du vừa mới đi tới.
Nhận thấy nhiều ánh mắt kỳ lạ như thế, cô lại lưu manh vẫy tay, thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình: “Hồ Phàm cũng không phải đồ ngốc, nhiều cảnh sát đứng ở đây như thế, cũng không thể bảo tôi kêu cậu ta thì cậu ta lập tức ra ngoài liền chứ?”
“Chỉ là tâm lý của cậu ta có hơi biến thái mà thôi, cũng không phải mắc bệnh tâm thần, càng không phải kẻ ngốc.”
“Hơn nữa, mấy anh muốn sắp xếp tôi làm việc này, tôi có gặp nguy hiểm gì không?”
“Nói trước cho các anh biết, bản thân tôi rất tiếc mạng đấy.”
Sau khi Kỳ Tử Ngang nghe cô nói xong thì biểu cảm trên mặt lập tức trở nên có chút kỳ diệu, thậm chí khóe miệng còn co rút vì cố gắng nhịn cười.
Lục Lê và những người còn lại: “…”
Thật sự rất tiếc mạng, bọn họ đã cảm nhận được điều đó rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT