“Nhưng mà Vương Ngọc Lượng đã khai nhận địa điểm lúc trước chôn cất Lộ Đồng, phòng kỹ thuật đã chạy tới đó rồi, chỉ là không biết đã qua ba năm, ga trải giường, hung khí và các vật chứng khác có còn ở đó hay không.”
“Nếu như đây là sự thật, vậy thì nhất định là năm đó Vương Ngọc Lượng cũng đã làm không ít chuyện xấu, ít nhất cũng không nhỏ hơn tội giết người, bằng không thì sao anh ta dám mạo hiểm che giấu vụ án giết người như vậy chứ?” Tưởng Thiên Du miễn cưỡng tìm lại giọng nói của mình, phát biểu ý kiến.
“Hơn nữa tại sao anh ta lại giữ lại những đồ vật của Lộ Đồng?”
Nếu không phải là vì những thứ này thì anh ta cũng không giá họa được cho anh Kê, không biết cảnh sát còn phải tiếp tục lãng phí bao nhiêu thời gian nữa thì mới có thể nhìn thấu anh ta.
Vẻ mặt Kỳ Tử Ngang đột nhiên trở nên có chút kỳ dị: “Anh ta nói anh ta thật sự thích Lộ Đồng, muốn giữ lại để tưởng nhớ về cô ấy.”
“…”
Tưởng Thiên Du im lặng ngắn ngủi, cô rơi vào trong trầm mặc lần nữa, cô chỉ cảm thấy giống như có một quả bóng len không có đầu mối quấn quanh trong đầu cô, mà sợi len này lại chậm rãi lộ đầu vì những lời vừa rồi của Kỳ Tử Ngang, có thể làm cho tất cả nghi ngờ đều trở về quỹ đạo.
Đương nhiên là Kỳ Tử Ngang cũng nhìn ra cô không yên lòng, ngón tay anh xoa nhẹ hai lần vào chiếc điện thoại đang cầm, kết hợp với những chuyện xảy ra trước đó và hôm nay, trong lòng cũng dần hiện ra suy đoán táo bạo.
“Người kia theo dõi cô bao lâu rồi?”
“Cô sốt sắng vì bạn cùng phòng như thế, cô chưa từng nghĩ tới việc bốn năm trước Lộ Đồng có liên quan đến người đó sao?”
Vụ án đã được điều tra, bây giờ xem ra, làm sao cũng không thể thoát khỏi vòng tròn Quan Miêu Miêu này được.
“Bốn năm trước, cậu ta chỉ mới mười sáu tuổi…” Tưởng Thiên Du lẩm bẩm, sau đó lại nặng nề nhắm nghiền hai mắt, không biết có phải là vì một phần cảm xúc của nguyên chủ đang quấy phá hay không mà lúc nói chuyện, thậm chí cô còn cảm thấy giọng nói của mình đều mang theo âm thanh run rẩy: “Giả sử đêm đó anh Lượng thật sự bỏ Lộ Đồng lại giữa đường…”
Hồ Phàm mười sáu tuổi thấp hơn bây giờ rất nhiều, cả người vừa gầy vừa thấp, rất dễ dàng kích thích lòng thương xót của người khác.
Dưới tình huống biết rõ đêm đó Vương Ngọc Lượng có việc bận nên sẽ không tới chỗ ở tìm Lộ Đồng, cô ấy sẽ đột nhiên tốt bụng mà dẫn đứa nhỏ đáng thương đang co rút ở ven đường về nhà sao?
Phải thừa nhận rằng tỷ lệ này còn lớn hơn cả tưởng tượng.
Vẻ mặt Kỳ Tử Ngang lập tức nghiêm túc, ánh mắt cũng trở nên sắc bén: “Cô cho rằng bạn cùng phòng của cô đang gặp nguy hiểm là vì cảm thấy kẻ theo dõi này sẽ ghen tị với mối quan hệ tương đối thân thiết giữa hai người? Vậy thì vào bốn năm trước, có phải cậu ta cũng vì ghen tị như thế mà ra tay với Lộ Đồng hay không?”
Ghen tị sao?
Tưởng Thiên Du không chắc chắn, năm đó Hồ Phàm đang học trung học, là giai đoạn then chốt của cuộc đời.
Vì muốn Hồ Phàm thành công thi đậu đại học và không lặp lại tiếc nuối của mình năm đó, Quan Miêu Miêu đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc và sức lực vào người cậu ta.
Nếu nói về sự thân mật thì không có ai có thể so sánh với mối quan hệ giữa hai người trong hai năm đó.
Đột nhiên cô nghĩ đến một khả năng.
“Lúc đó tôi đã biết bố của Lộ Đồng có thể là bố ruột của tôi, bởi vì chuyện này mà có một khoảng thời gian, cảm xúc của tôi cực kỳ xấu.” Tưởng Thiên Du cảm thấy máu toàn thân bắt đầu chảy ngược, tay chân lạnh buốt.
Đây là phản ứng thuộc về cơ thể này, hoàn toàn không nằm trong sự kiểm soát của cô.
Nếu như Hồ Phàm thật sự theo dõi Quan Miêu Miêu mỗi ngày, với sự thông minh của cậu ta thì nhất định là có thể đoán được điều gì đó.
Kỳ Tử Ngang đồng tình nhìn cô, sau đó nặng nề nói: “Cậu ta cảm thấy sự tồn tại của Lộ Đồng đã tạo nên bất hạnh của cô, nếu Lộ Đồng chết, vậy thì cô có thể nhận được tình thương của bố mà cô chưa từng có được đúng không?”
“Cho nên người theo dõi này tự xưng là người bảo vệ cô.”
Tưởng Thiên Du nuốt nước bọt ừng ực, cô đang cố gắng đè nén cái lạnh đang vọt lên từ sau lưng, cắn chặt răng nói: “Vài ngày trước, bởi vì tôi vô tình phát hiện hành vi quá đáng của cậu ta cho nên đã ngả bài với cậu ta, lúc đầu cậu ta còn cố gắng liên lạc quấy rối tôi, có lẽ là bắt đầu từ hôm qua, cậu ta không còn hành động nào nữa.”
Dấu vết giữa lông mày ngày càng sâu sắc, Kỳ Tử Ngang bắt đầu phân tích tâm lý của người theo dõi này: “Nếu như cậu ta luôn nghĩ mình là Chúa cứu thế của cô, vậy thì khi có vấn đề xảy ra giữa hai người, có lẽ cậu ta sẽ đứng ở góc độ của cô và cố gắng làm lành với cô.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bộ não của Tưởng Thiên Du bắt đầu hoạt động hết sức: “Gần đây cuộc sống của tôi khá thuận lợi, cũng chưa bao giờ biểu hiện gì trước mặt cậu ta, ngoại trừ việc mượn tiền anh Kê.”
Còn bị anh Kê đánh.
“Cốc Hồng Kỳ đang bị tạm giữ trong Cục cảnh sát, có thể loại trừ.” Kỳ Tử Ngang nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Cô hít sâu, nhắm mắt lại, chợt nghĩ đến việc lần đầu tiên Hồ Phàm được cô đưa về phòng trọ này.
Cậu ta ngồi trên vị trí hiện tại của cô, lặng lẽ đánh giá toàn bộ căn phòng, vẻ mặt mơ hồ mang theo bất mãn phàn nàn rằng điều kiện ở đây quá kém.
Hơn nữa sau khi cô nói là hiện tại đang làm việc tại KTV, Hồ Phàm đột nhiên nhắc tới chuyện bốn mươi nghìn tệ.
“Bố mẹ Lộ Đồng!” Cô đứng bật dậy, nghẹn ngào nói.
Có lẽ trong mắt đối phương, Quan Miêu Miêu rơi vào tình cảnh trước mắt đều là do bố Lộ bị bệnh.
Năm đó cậu ta giết Lộ Đồng, thế nhưng bố Lộ cũng không nhận lại cô con gái riêng là Quan Miêu Miêu, không chỉ như thế mà ông còn bị bệnh liên lụy đến cô…
Không hề do dự, Kỳ Tử Ngang lập tức gọi điện thoại cho Lục Lê, bảo anh ta mau liên lạc với đồng nghiệp ở Sở cảnh sát nơi bố mẹ Lộ Đồng đang ở, nhờ người qua đó kiểm tra tình huống của hai vợ chồng già.
“Còn người nào khác không?”
Từ Sở cảnh sát đến nhà bố mẹ Lộ Đồng khoảng năm phút, bọn họ cũng không thể cứ chờ đợi trong khoảng thời gian này, phân tích điều tra toàn diện sẽ tốt hơn.
“Người khác…” Chuyện đã đến nước này rồi, Tưởng Thiên Du càng lúc càng bình tĩnh, lúc này cô cũng đã có thể khống chế một ít phản ứng thân thể của nguyên chủ Quan Miêu Miêu, cho nên tư duy cũng hoạt động tốt hơn vừa rồi.
Bốn năm trước, Lộ Đồng gửi tin nhắn từ chức cho Hứa Xuân Hoa.
Hôm qua, Mao Lệ Lệ xin nghỉ phép cũng gửi tin nhắn cho bà chủ thẩm mỹ viện!
Nghĩ đến đây, cô vội vàng mở màn hình điện thoại, mở WeChat và tìm được khung chat với Mao Lệ Lệ.
Phía dưới cùng vẫn là tin nhắn hỏi thăm mà cô gửi chiều hôm qua, giống như đá chìm đáy biển, không ai đáp lại.
“Mao Lệ Lệ! Bởi vì cô ấy vô tình nói nên tôi mới phát hiện Hồ Phàm vẫn luôn theo dõi tôi, hôm qua cô ấy không đi làm, nghe nói là đã xin bà chủ nghỉ!”
Sau khi quyết đoán nói ra tên của Mao Lệ Lệ, Tưởng Thiên Du vội vàng gọi điện cho bà chủ thẩm mỹ viện. Gần như cùng một lúc, Kỳ Tử Ngang cũng đặt điện thoại bên tai.
Một phút sau, sau khi hai người bỏ điện thoại xuống thì nhìn nhau.
Kèm theo tiếng nhắc nhở truyền đến từ điện thoại, Tưởng Thiên Du cúi đầu, giọng nói sốt ruột: “Quả nhiên hôm nay Mao Lệ Lệ cũng không đi làm, tôi đã nhờ bà chủ thẩm mỹ viện chụp màn hình lịch sử trò chuyện giữa bà ấy và Mao Lệ Lệ ngày hôm qua…”
Trong lúc nói chuyện, cô đứng dậy đi tới bên người Kỳ Tử Ngang, mở hình ảnh.
Phía trên chỉ có vài câu trò chuyện đơn giản, nhìn giống như không có gì bất thường.
Mao Lệ Lệ nói thân thể khó chịu nên xin nghỉ đến bệnh viện kiểm tra, bà chủ bày tỏ sự quan tâm, sau khi hỏi thăm bệnh tình cụ thể thì lại khách sáo nói rằng Mao Lệ Lệ có thể nghỉ ngơi thêm hai ngày.
Sau khi Kỳ Tử Ngang xem xong thì như có điều suy nghĩ, ngay sau đó điện thoại của anh cũng run lên, cầm lên xem thì cũng là hai bức ảnh mà người khác gửi tới.
“Đây là tin nhắn sau khi Lộ Đồng bị xác nhận mất tích năm đó, cảnh sát đã tìm được tin nhắn giữa cô ấy với Hứa Xuân Hoa trên điện thoại của ông ta, còn có tin nhắn mà cô ấy gửi cho mẹ nói rằng muốn đến nơi khác làm thuê.” Nói xong, anh đưa điện thoại đến bên cạnh điện thoại của Tưởng Thiên Du.
“Theo ý kiến của tôi, ba cuộc trò chuyện này, cho dù là Lộ Đồng hay là Mao Lệ Lệ thì thói quen nhắn tin của hai người đều rất giống nhau.”
Tưởng Thiên Du nghe thấy giọng nam bên tai, cô cắn mạnh vào đầu lưỡi, nhỏ giọng nói: “Không loại trừ việc người gửi tin nhắn bốn năm trước và bốn năm sau đều là cùng một người.”
Ngay khi hai người rơi vào bầu không khí im lặng thì lại có điện thoại gọi vào số của Kỳ Tử Ngang, sau khi nghe người đối diện báo cáo, anh nhìn về phía người bên cạnh và lắc đầu: “Bố mẹ Lộ Đồng vẫn ổn, bà cụ dẫn ông cụ xuống lầu dạo phố, cảnh sát ở Sở cảnh sát phát hiện hai người đang xem đánh cờ ở dưới gốc cây trong khu dân cư.”
“Cho nên, cậu ta xác định vị trí của mình lần này không phải là người bảo vệ, mà là người phán xét.”
“Bây giờ tôi sẽ sắp xếp người đến nhà Mao Lệ Lệ.” Anh nói, xoay người muốn đi ra ngoài, vừa đến cửa thì đột nhiên quay lại: “Cô Quan, từ cuộc trò chuyện của chúng ta vừa rồi, tôi phát hiện cô tương đối hiểu Hồ Phàm, không bằng cô về Cục cảnh sát với tôi đi, vậy thì cũng có lợi cho việc cảnh sát điều tra vụ án này.”
Có lẽ là không muốn cô quá áy náy, cho nên có vài lời Kỳ Tử Ngang cũng không nói thẳng.
Nhưng sao Tưởng Thiên Du có thể không hiểu được chứ, người đàn ông này không muốn Quan Miêu Miêu đổ lỗi cho bản thân, đưa cô về Cục cảnh sát cũng coi như đang thay đổi cách thức bảo vệ an toàn cá nhân của cô.
Không hề do dự, cô đồng ý.
Khi hai người trở lại Cục cảnh sát thành phố Giang thì đã qua giữa trưa, Kỳ Tử Ngang sắp xếp cô ở trong phòng làm việc, mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Trên đường trở về, Tưởng Thiên Du đã nói cho Kỳ Tử Ngang biết kỹ càng mọi thứ có liên quan đến Hồ Phàm, chuyện tiếp theo chỉ có thể giao hết cho cảnh sát mà thôi.
Dưới mông là ghế sô pha đen bằng da, trên bàn trà trước mặt còn bày cơm hộp mà nữ cảnh sát vừa mới đưa tới, thế nhưng cô lại có vẻ không muốn ăn.
Cầm đũa, vô thức lùa món ăn trong hộp cơm, suy nghĩ của cô lại trở về bốn năm trước.
Năm đó, không ai nghĩ rằng Lộ Đồng mất tích, mọi người đều cho rằng cô ấy đã rời khỏi địa phương, vì thế vụ án mới bị trì hoãn như thế.
Cũng vì phát hiện quá muộn mà dẫn đến việc điều tra vụ án rơi vào bế tắc.
Toàn bộ ghi chép camera có thể ghi lại quỹ đạo của Lộ Đồng đều đã bị xóa rồi, không có bằng chứng, không có vật chứng, cũng không phát hiện các mối quan hệ xã hội nào, vụ án cứ tiếp diễn khó khăn như thế.
Ngay sau đó, Tưởng Thiên Du lại nghĩ đến Hồ Phàm.
Nếu sau khi nguyên chủ Quan Miêu Miêu trở về thân thể và phát hiện bởi vì tâm lý biến thái mà đứa nhỏ cô ấy yêu thương chăm sóc nhiều năm đã giết người, cũng không biết cô ấy có thể chấp nhận được không.
Tính ra, cho đến nay Mao Lệ Lệ đã mất tích hơn hai mươi bốn tiếng rồi.
Nếu lời khai trước đó của Vương Ngọc Lượng là thật, dựa theo thời gian tử vong của Lộ Đồng, chỉ sợ Mao Lệ Lệ sẽ lành ít dữ nhiều.
Mặc dù đối với Hồ Phàm thì Lộ Đồng và Mao Lệ Lệ có ý nghĩa khác nhau.
Trước mắt, Tưởng Thiên Du chỉ mong điểm khác biệt này có thể làm cho cậu ta thay đổi hành vi và không còn theo khuôn mẫu đó nữa…
Tưởng Thiên Du buộc mình phải tỉnh táo lại, cô biết rằng nếu cứ tiếp tục suy nghĩ lung tung như vậy thì cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy cô cúi đầu gắp khoai tây sợi vào miệng.
Rầm!
Đột nhiên cánh cửa văn phòng bị đẩy mạnh từ bên ngoài.
Tưởng Thiên Du cứ duy trì tư thế há miệng, nghiêng mặt nghi ngờ nhìn qua.