“Cái gì?” Căn cứ vào tố chất nghề nghiệp, Lục Lê thật sự có chút mẫn cảm với hai chữ “mất tích”, anh ta bước xa vọt tới bên cạnh cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô chắc chắn không?”
“Bình thường cô ấy từng đắc tội với ai? Hay là đã từng gặp chuyện gì? Vì sao cô lại cảm thấy cô ấy mất tích?”
Nghe thấy một loạt câu hỏi, đầu óc vốn đang rối loạn của Tưởng Thiên Du cũng dần dần tỉnh táo lại.
Tay vẫn không ngừng động tác gọi điện thoại, gương mặt cô căng thẳng: “Có lẽ là cô ấy ra ngoài quên mang điện thoại, bây giờ tôi về nhà xem thử đã, tạm biệt hai sĩ quan cảnh sát.”
Lúc này cô cũng bất chấp cảm giác khó chịu ở chân, cầm ba lô trên ghế bên cạnh lao ra khỏi phòng nghỉ, để lại Lục Lê có hơi khó hiểu và Kỳ Tử Ngang với vẻ mặt không rõ.
Không đợi Lục Lê suy nghĩ rõ chuyện gì đang xảy ra, Kỳ Tử Ngang đã ném ly giấy trong tay vào thùng rác, sau đó lúc đi ngang còn tiện tay vỗ vai anh ta, dặn dò: “Cậu với anh Từ cứ dựa vào biện pháp mà chúng ta đã bàn bạc, lại tiếp tục đột ngột thẩm vấn anh Kê, nhất định là gã đã biết mối quan hệ giữa Lộ Đồng và Vương Ngọc Lượng.”
“Chỉ cần bên phía anh Kê chịu nói thì muốn đánh bại Vương Ngọc Lượng cũng dễ dàng hơn nhiều.”
Lục Lê gật đầu theo quán tính, ngay khi anh ta muốn hỏi thêm gì đó thì Kỳ Tử Ngang cũng đã ra khỏi phòng nghỉ, nhìn là muốn đuổi theo người phụ nữ kia rồi.
Anh ta giơ tay gãi đầu, ngược lại thì anh ta có thể hiểu được cách làm của đội trưởng Kỳ.
Quan Miêu Miêu vốn là người liên quan đến vụ án Lộ Đồng tử vong, sau đó lại ra sức không ít trong quá trình phá án của cảnh sát, mặc kệ trong lòng người ta có ý định gì thì việc tổ trọng án nhận được tin tức và trợ giúp đều là sự thật.
Cho dù không phải vì như thế, bất kỳ tình huống kỳ lạ nào xảy ra xung quanh những người có liên quan đều rất quan trọng với cảnh sát, có vài cơ hội nhất định sẽ ảnh hưởng đến vụ án.
Suy nghĩ lung tung một loạt, Lục Lê từ gãi đầu đổi thành dùng sức chà xát sau gáy của mình, trong lòng có chút không chắc chắn.
Đội trưởng Kỳ của bọn họ, hẳn là cũng suy nghĩ giống anh ta… Đúng không?
…
Sau khi Tưởng Thiên Du rời khỏi Cục cảnh sát thành phố Giang, cô lo lắng đứng đón xe ở ven đường, không ngờ một giây sau đã có một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt cô.
Hơi nghiêng đầu, cô nhìn thấy rõ ràng người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.
Sau đó gần như không hề do dự, cô mở cửa lên xe lại nhanh chóng báo địa chỉ, cô mím môi nói: “Cảm ơn”.
Trên đường đi, Kỳ Tử Ngang không hỏi đương nhiên là Tưởng Thiên Du cũng sẽ không chủ động nói quá nhiều, cô chỉ không ngừng gọi điện cho Nhiễm Nhiễm, thế nhưng lại không được bắt máy lần nào.
Trong lúc đó, cô còn hỏi mấy chị em gái thường ngày có quan hệ không tệ với Nhiễm Nhiễm và cùng làm việc dưới tay anh Kê, mọi người đều nói rằng không biết cô ấy đã đi đâu.
Thậm chí còn có một chị em sống gần bọn họ cố tình đến phòng trọ gõ cửa rồi phản hồi với cô là dường như không có ai trong nhà.
Theo thời gian dần trôi qua, trái tim của Tưởng Thiên Du gần như hoàn toàn rơi xuống đáy cốc.
Hình như Kỳ Tử Ngang đã nhìn thấu sự lo lắng nồng đậm ẩn giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh của cô, tốc độ xe cũng chậm rãi tăng lên, hơn nữa còn đi đường tắt, hơn nửa giờ sau thì xe cũng dừng lại bên dưới tòa nhà cũ nát.
Sau khi xuống xe, cô lao lên tầng sáu với tốc độ nhanh nhất, khi chìa khóa cắm vào ổ khóa, vậy mà bàn tay phải còn khẽ run.
Nương theo tiếng ma sát chói tai quen thuộc, cửa chống trộm bị kéo ra, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy trọn vẹn căn phòng nhỏ hẹp, quả nhiên là không có bóng dáng của Nhiễm Nhiễm.
Chần chờ quay người lại, Tưởng Thiên Du cẩn thận sờ gần khóa cửa, không phát hiện dấu vết cạy khóa rõ ràng nào cả.
Trái tim lại nặng nề hơn nữa.
Cô đứng ở cửa sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nhanh chân bước tới bên giường Nhiễm Nhiễm, quan sát tình hình xung quanh.
Lọt vào mắt vẫn là khung cảnh rối loạn như cũ, đầu giường và cuối giường đều có quần áo xếp chồng lên nhau, ngay cả nửa cái gối cũng bị vùi dưới quần áo, khoa trương hơn là còn có thể nhìn thấy túi đồ ăn đóng gói mơ hồ lộ ra bên dưới.
Chăn mỏng đắp mùa hè cũng quấn với đống quần áo nằm ở cuối giường, còn có thể nhìn thấy một chiếc dép và vài đôi vớ đã sờn cũ.
Nhìn tình huống trong phòng, giống như chưa từng xảy ra tranh chấp và đánh nhau.
Lúc này Kỳ Tử Ngang cũng đã theo sát đi tới bên ngoài căn phòng trọ, anh đứng ngoài cửa lẳng lặng nhìn người đang hơi khom lưng trong phòng, cẩn thận xem xét cái gì đó ở khắp nơi.
“Có chắc là bạn cùng phòng của cô mất tích thật không?” Chờ đợi một lát, cuối cùng anh cũng tìm thấy cơ hội để hỏi.
Lúc đó Tưởng Thiên Du đang lục lọi móc áo ở cuối giường Quan Miêu Miêu nên không đáp lại, cô lại tìm kiếm thêm vài mươi giây nữa mới thở phào nhẹ nhõm, toàn thân lập tức không còn sức lực ngã xuống chiếc ghế ở phía sau.
Cô lắc đầu rất khẽ: “Chắc không phải, thiếu mất một bộ quần áo mà cô ấy thường mặc, áo ngủ vừa thay vẫn còn nằm trên giường, có lẽ là chỉ đi đâu đó hoặc là điện thoại không cẩn thận chuyển sang chế độ im lặng mà thôi.”
Kỳ Tử Ngang lập tức bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của cô, anh không khỏi nhíu mày: “Điều gì khiến cô cảm thấy cô ấy sẽ bị bắt ở trong nhà, chẳng lẽ ra ngoài còn an toàn hơn sao?”
Nói đến đây, anh hơi dừng lại một lát rồi nói khá khẳng định: “Chẳng lẽ là có người theo dõi các cô?”
“Không, là có người theo dõi cô sao?”
“Người theo dõi cô đã thăng cấp đến mức độ nghiêm trọng như vậy rồi?” Trong lúc Kỳ Tử Ngang nói chuyện, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc: “Hẳn là cô nên báo cảnh sát.”
Khi Tưởng Thiên Du phát hiện hành vi của Hồ Phàm có khả năng leo thang thì cô đã từng nghĩ tới việc báo cảnh sát.
Nhưng cô không phải là nguyên chủ Quan Miêu Miêu, trong tay cũng không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, hơn nữa lại phải trì hoãn cả đêm ở Cục cảnh sát.
Nếu không phải Nhiễm Nhiễm đột nhiên không nghe điện thoại thì sợ là cô vẫn chỉ cho rằng hành vi của Hồ Phàm chỉ tạo thành uy hiếp với một mình cô thôi.
Nhưng trên thực thế, cô tuyệt đối không nên có bất kỳ ảo tưởng nào với người đã hết đường cứu chữa.
Khi cô muốn nói gì đó thì điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, sau khi bấm nút trả lời, đối diện truyền đến giọng nói có hơi khàn của cô gái: “Chị Miêu Miêu, chị tìm em hả?”
“Đêm qua em đi chơi với bạn, uống nhiều quá nên giờ mới tỉnh.”
“Có chuyện gì gấp sao chị?”
Trong lúc cô ấy nói chuyện thì có thể nghe thấy giọng nói của đàn ông mơ hồ truyền đến từ phía bên kia, Tưởng Thiên Du suy đoán về “bạn” trong miệng cô ấy.
Có lẽ là vì KTV Tinh Huy tạm ngừng kinh doanh mà tạm thời sẽ không có thu nhập gì cả, thừa dịp anh Kê còn chưa được thả ra, Nhiễm Nhiễm đã lén liên lạc với khách hàng trước đó để kiếm thêm tiền.
“Không có, em chú ý an toàn đấy, chơi xong thì về sớm.” Tưởng Thiên Du lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau khi nghe thấy câu trả lời của đối phương thì cúp máy.
“Xin lỗi, cảnh sát Kỳ… Là do tôi còn chưa khẳng định đã bắt đầu phỏng đoán lung tung…” Cô rũ mắt xuống, giọng điệu chua chát xin lỗi.
“Cô ấy không sao là được rồi.” Gánh nặng trong lòng Kỳ Tử Ngang cũng buông lỏng, nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt của người ngồi trên ghế vẫn nặng nề như trước thì anh muốn tiếp tục đề tài vừa rồi.
Thế nhưng không đợi anh lên tiếng, tiếng chuông điện thoại lại vang vọng trong căn phòng nhỏ, sau khi lấy điện thoại đang reo trong túi quần ra, anh nhìn ID người gọi, xoay người ra ngoài bắt máy.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông quanh quẩn trong hành lang, Tưởng Thiên Du chớp mắt, cô quay đầu nhìn bóng lưng cao lớn của đối phương, từ khi bị thương rồi hôn mê và tỉnh lại trong thân thể người khác, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mê mang.
Mỗi lần cô chiếm cơ thể người khác trong khoảng thời gian ngắn, cuối cùng thì cô phải làm gì mới đúng.
Là tuân theo mong muốn của nguyên chủ cố gắng duy trì nguyên vẹn vài chuyện hay là tuân theo tín ngưỡng luật pháp và chính nghĩa trong lòng mình, ngay cả khi cuộc sống của bọn họ sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Ừ…” Kỳ Tử Ngang đang nghe điện thoại ngoài cửa vẫn rất kiệm lời, hầu hết thời gian đều là nghe người đối diện nói gì đó, thỉnh thoảng sẽ chỉ đạo hai câu.
Tưởng Thiên Du thoát ra khỏi suy nghĩ phức tạp, nhìn chằm chằm vào gương mặt kiên nghị của anh, giống như đột nhiên hạ quyết tâm nào đó.
Một lúc lâu sau, Kỳ Tử Ngang mới kết thúc cuộc gọi này, tiếp tục đi vào.
“Bọn Lục Lê lại tiến hành thẩm vấn đột xuất với anh Kê, cuối cùng thì đối phương cũng thừa nhận đúng là đã gặp Lộ Đồng vào bốn năm trước.”
Kết quả nằm trong dự đoán, Tưởng Thiên Du nghe vậy, ngoài mặt cũng không quá ngạc nhiên: “Cho nên quan hệ giữa Lộ Đồng và anh Lượng là…?”
“Lúc đầu Lộ Đồng cũng mượn tiền bọn họ, sau đó bởi vì diện mạo xinh đẹp mà bị Vương Ngọc Lượng nhìn trúng, đi theo bên cạnh anh ta.” Nói đến đây, Kỳ Tử Ngang có chút kỳ quái hỏi: “Lúc ấy quan hệ giữa cô với Lộ Đồng cũng thân lắm mà, cô không nghe cô ấy nhắc về bạn trai sao?”
“Không biết.” Tưởng Thiên Du lắc đầu phủ nhận.
Với tính cách của nguyên chủ Quan Miêu Miêu, nhất định là ở chung với bất kỳ người nào cũng có cảm giác ranh giới rõ rệt.
“Thân thiết” cũng chỉ là so với người khác mà thôi, thời gian cô và Lộ Đồng ở cùng nhau lâu hơn một chút, hơn nữa trong này còn có nhân tố quan trọng là lúc ấy Quan Miêu Miêu nghi ngờ bố Lộ là bố ruột của mình.
Kỳ Tử Ngang cảm thấy hiểu rõ, trước đây Lộ Đồng đã bị Hứa Xuân Hoa và Trần Bằng tổn thương, sau đó kinh tế hạn hẹp mà rơi vào tranh chấp nợ nần, sau đó lại rơi vào móng vuốt của Vương Ngọc Lượng.
Có lẽ trong lòng Lộ Đồng, từ trước đến nay giữa cô ấy và Vương Ngọc Lượng cũng không phải là loại quan hệ có thể công khai, cho nên cô ấy mới không tiết lộ với người ngoài.
“Phòng kỹ thuật cũng đã tìm được cái rương bị nhét trong góc phòng trữ đồ nhà Vương Ngọc Lượng, bên trong có một túi xách và đôi giày cao gót của phụ nữ, qua kiểm tra, cơ bản xác định những thứ này thuộc về nạn nhân Lộ Đồng.”
“Sau đó bọn Lục Lê mang theo khẩu cung của anh Kê và vật chứng tìm được tiến hành thẩm vấn Vương Ngọc Lượng lần nữa, thế nhưng anh ta chỉ thừa nhận rằng anh ta đã xử lý trái phép thi thể của Lộ Đồng, lại luôn khẳng định mình không giết nạn nhân.”
“Theo anh ta nói, vào một ngày của bốn năm trước, anh ta đi đón Lộ Đồng tan tầm, nửa đường đột nhiên có việc nên thả cô ấy xuống giữa đường, bảo cô ấy một mình đón xe về trước. Đợi đến ngày hôm sau anh ta trở lại phòng trọ tạm trú của mình và Lộ Đồng thì mới phát hiện cô ấy đã chết trên giường từ lâu rồi.”
“Lúc đó anh ta đang gặp nợ nần chồng chất, sợ cảnh sát sẽ nghi ngờ anh ta cho nên mới xử lý hiện trường và tìm nơi chôn cất thi thể.”
“Một năm sau, anh ta luôn cảm thấy nơi chôn xác không ổn thỏa lắm, đúng lúc khi ấy muốn mở KTV Tinh Huy, lúc này mới tìm cơ hội niêm phong thi thể trong tường ván gỗ.”
“Hơn nữa, theo lời Vương Ngọc Lượng thì tin nhắn từ chức mà Hứa Xuân Hoa nhận được bốn năm trước cũng không phải là do anh ta gửi bằng điện thoại của Lộ Đồng, anh ta không hề biết chuyện này.”
Tưởng Thiên Du lẳng lặng ngồi đó nghe, chỉ có bàn tay đang đặt trên đầu gối chậm rãi siết thành nắm đấm là có thể nhìn ra được sóng to gió lớn trong lòng cô.