“Cảnh sát Kỳ, anh đưa tôi tới đây là có ý gì?”

Bây giờ cô chỉ là người dân bình thường, ra vào những nơi như vậy rồi còn có thể xem quá trình thẩm vấn thì không tốt lắm đâu.

Ai ngờ Kỳ Tử Ngang lại không trả lời câu hỏi của cô trước tiên, ngược lại ra hiệu cho cô yên tâm đừng vội, tiếp tục xem.

Chẳng mấy chốc, Lục Lê ở phòng thẩm vấn đối diện đã gõ bàn thật mạnh khiến anh Kê đang ngủ giật nảy mình.

“Hỏi anh đấy! Rốt cuộc thì vì sao anh lại giết Lộ Đồng?”

Anh Kê vội vàng lắc đầu, uể oải lắc đầu phủ nhận, sau đó lại im lặng trong khoảng thời gian dài.

Một giây trước khi gã ngủ gật lần nữa, lần này đổi thành Từ Lập Đạt làm cho cái ghế dưới mông phát ra tiếng, sau đó hỏi: “Bốn năm trước, anh đã quen với Lộ Đồng thế nào?”

Quá trình này lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng thì cảm xúc của anh Kê cũng hoàn toàn sụp đổ, người đàn ông đã lớn như vậy rồi mà lại ôm mặt òa khóc.

“Hu hu hu hu hu!”

“Tôi buồn ngủ quá, coi như tôi cầu xin các anh đi, cho tôi ngủ một lát đi!”

“Anh buồn ngủ? Chúng tôi ở đây chịu đựng với anh lâu như vậy, chúng tôi không buồn ngủ sao?” Lục Lê quát lớn: “Muốn ngủ thì mau nói hết những gì mà anh biết đi, tôi hỏi anh lần cuối, rốt cuộc thì anh và Lộ Đồng có quan hệ gì?”

“Không có! Tôi đã nói là không có quan hệ gì hết! Tôi không biết Lộ Đồng nào hết!” Anh Kê có chút điên cuồng gào lên, sau khi rống xong thì lại tiếp tục che mặt khóc hu hu.

Lúc này bên trong phòng quan sát, Kỳ Tử Ngang khoanh tay đứng trước cửa kính, thản nhiên nói: “Tên thật của anh Kê là Cốc Hồng Kỳ, chúng tôi đã ở đây với gã gần bốn mươi tiếng rồi, mặc kệ nói gì thì gã cũng không thừa nhận gã có quan hệ với Lộ Đồng.”

“Nhưng mà trước đó, phòng kỹ thuật đã tìm được dây chun mà phụ nữ thường dùng bên trong khe hở dưới ghế phụ chiếc xe Jeep đã được cải tiến mà gã đứng tên, đúng lúc trên đó dính hai sợi tóc và nang tóc.”

“Sau khi xét nghiệm ADN, hai sợi tóc này là của Lộ Đồng.” Nói xong, anh còn lấy điện thoại cầm tay ra, cho cô xem ảnh chụp vật chứng.

Là dây chun màu nâu phổ biến, không có bất kỳ trang trí nào, hơn nữa cũng không nhỏ.

“Hử?” Lúc này Tưởng Thiên Du thật sự có chút giật mình.

Giỡn đấy à? Ròng rã bốn năm, làm sao đối phương có thể không dọn vệ sinh cơ bản cho chiếc xe đấy chứ.

Nếu nói rằng vị trí dây chun rơi xuống quá khó thấy, vấn đề là ở đây, dù sao cũng là dây chun lớn như vậy, làm sao có thể rơi vào đó được chứ?

“Các anh có nghi ngờ là có người vu oan hãm hại gã không?” Cô nheo mắt, nghiêng mặt nói nhẹ nhàng lại chắc chắn.

“Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy không phù hợp rồi, nếu như thật sự là anh Kê niêm phong thi thể Lộ Đồng vào bức tường kia, tại sao anh ta có thể dễ dàng để cho cô ấy hiện ra trước mặt người khác như thế?” Kỳ Tử Ngang nhướng mày nói ra một trong những lý do.

Ban đầu có thể được giải thích là thời gian quá lâu, tâm trạng gã kích động và quên mất chuyện thi thể trong bức tường, hoặc là gã cũng không ngờ rằng chất lượng của bức tường lại xấu như thế.

Nhưng khi tìm ra vật chứng quan trọng nhất trong xe Jeep thì mọi thứ lại trở nên khác lạ.

Tưởng Thiên Du nhíu mày, lại hỏi: “Vậy anh Kê nói thế nào?”

“Gã nói gã thường xuyên cho người khác mượn xe, gã không nhớ rõ vì không có một trăm thì cũng có tám mươi người đã mượn xe của gã.” Kỳ Tử Ngang nói, tầm mắt lại rơi vào người đàn ông đang cúi đầu ngồi trên ghế thẩm vấn, cái trán gần như chạm vào bàn thẩm vấn lạnh lẽo.

“Nhưng tôi phát hiện ra rằng khi được hỏi liệu gã có quen với Lộ Đồng không, đồng tử của gã luôn xuất hiện cảm xúc khác lạ, hơn nữa sự kỳ lạ ấy lại không có khi gã nghe hỏi về các vấn đề khác.”

Chỉnh lý lại những gì anh vừa nói và tin tức trong đầu mình, Tưởng Thiên Du do dự nói: “Anh nghi ngờ thật ra anh Kê biết ai là hung thủ thật sự đã giết Lộ Đồng sao?”

“Ừm.” Kỳ Tử Ngang khẽ gật đầu khẳng định: “Hẳn là quan hệ giữa người này và gã không đơn giản, có lẽ có thể nói, gã sợ đối phương.”

“Cô Quan, cô cũng đã làm việc ở KTV Tinh Huy một thời gian rồi, mục đích hôm nay chúng tôi gọi cô tới đây là muốn nhờ cô cẩn thận nghĩ lại, cô có biết người này hay không.”

Nói đến đây anh hơi dừng lại, sau đó lại bổ sung thêm hai câu: “Hoặc là, cô cảm thấy ngày thường, ai ở cùng anh Kê mà làm cho cô cảm thấy kỳ quái nhất?”

Cảnh sát hoàn toàn có thể sắp xếp tất cả các mối quan hệ xã hội xung quanh anh Kê, thế nhưng không thể tránh khỏi việc lãng phí thời gian.

Lại nói, biện pháp nhờ cô Quan đến giúp đỡ vẫn là do Kỳ Tử Ngang quyết định.

Kỳ quái sao?

Sau khi Tưởng Thiên Du nghe xong thì nghiêm túc cúi xuống, ngơ ngác nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Thời gian trôi qua từng phút, loa trên tường vẫn không ngừng truyền đến giọng nói của ba người trong phòng thẩm vấn đối diện, mà những mảnh vụn của quá khứ giống như một bộ phim tua nhanh mười lần, chiếu lại trong đầu cô với tốc độ cực nhanh.

Đột nhiên cô ngẩng đầu lên.

“Anh Lượng.”

“Là anh Lượng.”

Nhìn bề ngoài, dường như anh Lượng chỉ là một đàn em vô cùng được coi trọng dưới tay anh Kê, thế nhưng nếu đứng ở góc độ khác, Tưởng Thiên Du phát hiện ra vài điểm không ổn.

So với anh Lượng vẫn luôn một lòng một dạ canh giữ KTV Tinh Huy, chẳng phải anh Kê giống như một đàn em xông pha chiến đấu vì đại ca hơn sao?

Người đòi nợ là gã, người ra tay xử lý mấy cô gái không nghe lời cũng là gã, người ra ngoài điều hành việc kinh doanh cũng là gã.

Kể cả lần trước bọn Nhiễm Nhiễm “mắc lỗi”, cô với anh Kê xảy ra xung đột, anh Lượng vừa ra mặt thì anh Kê cũng không dám xì hơi nữa.

Đại ca nhà ai lại nghe lời đàn em như vậy chứ?

Tưởng Thiên Du không khỏi nhớ lại mấy lần tiếp xúc có hạn giữa mình và anh Lượng, hiện giờ xem ra, biểu hiện và phản ứng của đối phương đều kỳ quái.

Sau khi Kỳ Tử Ngang đứng bên cạnh cô nghe cô nói ra hai chữ “anh Lượng” thì hình như cũng không ngạc nhiên lắm, rõ ràng là cảnh sát cũng đã sớm liệt anh Lượng vào một trong những đối tượng trọng điểm rồi.

“Như vậy xem ra, băng nhóm mại dâm mà cảnh sát chú ý gần đây, anh Lượng mới là kẻ thật sự đứng phía sau.” Anh vừa nói vừa đi qua đi lại trong phòng: “Vậy thì tại sao anh Kê lại sợ hãi không dám khai báo, tại sao anh Kê lại giống như quen biết Lộ Đồng, những chuyện ấy cũng đã rõ ràng rồi.”

Những người được gọi là người trong “giang hồ” như bọn họ luôn coi trọng tình nghĩa.

Và nói trắng ra, kẻ nào có thể dùng thủ đoạn phạm tội rạng danh trên giang hồ thì nhất định sẽ có chỗ hơn người.

Nói không chừng trong tay anh Lượng có nhược điểm của anh Kê.

Tưởng Thiên Du khẽ vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý: “Xem chừng lúc trước anh Kê cũng không biết chuyện thi thể bị giấu trong vách tường, nếu không thì với tính cách tương đối cẩn thận hàng ngày của gã, tại sao có thể xảy ra sai lầm như vậy được.”

“Bị phá vỡ bí mật mà mình che giấu cay đắng trong bốn năm, chắc chắn là anh Lượng sẽ có biện pháp, và biện pháp tốt nhất là thành công chuyển dời tầm nhìn của cảnh sát lên người anh Kê.”

Đối với cách nói này của cô, Kỳ Tử Ngang tỏ vẻ đồng ý, sau đó lộ ra vẻ mặt cười mà như không: “Cho nên mới nói anh Lượng này có thể biết được hành động tiếp theo của cảnh sát, thành công đặt cái gọi là “chứng cứ” trong chiếc xe Jeep kia, cũng là vì cô đúng không?”

Nói đến đây, Tưởng Thiên Du lập tức đỏ mặt, cô chỉ cảm thấy cay đắng tràn ra từ tận đáy lòng, sau đó không tình nguyện mà gật đầu hai cái thật mạnh.

Cô thừa nhận, lần này cô chỉ tập trung vào việc theo đuổi dấu vết của những gì đã xảy ra năm đó, do đó bỏ qua những gì gần ngay trước mặt.

Lại bởi vì anh Lượng thật sự ngụy trang rất giỏi, trước đó cô không thể phát hiện ra bất kỳ dị thường nào.

Có lẽ là bởi vì ngày đó khi cô nhìn thấy anh Kê lái chiếc xe Jeep kia, cô vô tình toát ra biểu cảm hoặc hành động bất thường, thành công cung cấp nguồn cảm hứng miễn phí cho anh Lượng đang trốn trong bóng tối quan sát toàn cục.

“Cảm ơn cô, cô Quan.” Có lẽ cảm thấy vẻ ảo não của cô lúc này có hơi buồn cười, đáy mắt Kỳ Tử Ngang lộ ra chút sung sướng không dễ phát hiện, anh chợt dẫn cô ra khỏi phòng quan sát.

Trên hành lang trống trải, người đàn ông lại bày tỏ lòng biết ơn chân thành của mình lần nữa rồi xoay người nhanh chân rời đi.

Tưởng Thiên Du nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương đang gọi điện thoại triển khai công việc tiếp theo, cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn đi về hướng ngược lại với lối vào thang máy, mà ở cuối hành lang có một phòng nghỉ đang mở cửa ra bên ngoài.

Sau khi đi vào, cô chọn một cái bàn dựa vào cửa kính, ngồi ở vị trí có thể mơ hồ nhìn thấy hành lang.

Cố chịu đựng thái dương đang bắt đầu đau nhức sau khi suy nghĩ quá nhiều, Tưởng Thiên Du chống cằm, cố gắng duy trì tỉnh táo và luôn chú ý động tĩnh bên ngoài.

Cuối cùng, khi kim đồng hồ trên tường chỉ vào mười một giờ thì bên phía thang máy cũng truyền đến tiếng “Ting” nhắc nhở.

Sau đó có vài người bước ra khỏi thang máy, cô duỗi cổ xem thử, cuối cùng đã phát hiện ra bóng người rất giống với anh Lượng đang trộn lẫn trong đám đông.

Sau khi những người đó lần lượt bước vào phòng thẩm vấn, cô cũng không chịu được nữa mà nhắm nghiền hai mắt.

Tưởng Thiên Du bị đánh thức bởi một loạt tiếng gõ “cốc cốc cốc”, cô nhe răng trợn mắt duỗi cánh tay và hai chân tê dại, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt là gương mặt với vẻ mặt không tán thành của Kỳ Tử Ngang, còn có Lục Lê đứng phía sau anh thò đầu ra xem, trong mắt đầy tò mò.

“Cô…” Người đàn ông đang định nói nhưng không ngờ là lại bị cô ngắt lời.

“Anh Lượng đã thừa nhận chưa?” Tưởng Thiên Du vội vàng hỏi, giọng nói mang theo ý van xin: “Cảnh sát Kỳ, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc là ai đã giết Lộ Đồng, lại vì sao?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Kỳ Tử Ngang nghẹn họng.

Nhìn người phụ nữ trước mắt, nhớ lại cô bôn ba và nỗ lực trong khoảng thời gian này, mặc dù không loại trừ khả năng cô muốn thoát khỏi hiềm nghi cho mình nhưng mà việc cố gắng vì bạn bè này thật sự khiến anh cảm thấy xúc động.

Nói đúng ra là cô nhắc cho anh nhớ tới một người, thế nhưng hai người bọn họ lại không giống nhau.

Bất đắc dĩ nhíu mày, anh cân nhắc nói: “Nếu tâm tư đối phương thật sự cẩn thận kín đáo như dự đoán trước đó thì làm sao có thể khai báo nhanh như vậy được.”

“Bây giờ phòng kỹ thuật đang tăng ca xử lý mấy sản nghiệp Vương Ngọc Lượng đứng tên rồi mang chứng cứ dấu vết về, cũng chính là anh Lượng trong miệng các cô, hy vọng có thể phát hiện được gì đó.”

“Cho nên cô Quan, tôi đề nghị cô vẫn nên về nhà đợi tin tức, cứ mãi chờ ở đây cũng không có ý nghĩa gì cả.”

Tưởng Thiên Du nghe vậy thì suy sụp gật đầu, cô gian nan di chuyển hai chân mỏi nhừ, quyết định chờ cảm giác khó chịu giảm bớt thì sẽ rời đi.

Kỳ Tử Ngang gật đầu với cô, sau đó dẫn Lục Lê đi về phía máy pha cà phê cách đó không xa, hai người vừa uống cà phê vừa nhỏ giọng trao đổi gì đó.

Thu hồi ánh mắt, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, dự định lát nữa sẽ đi thẳng đến thẩm mỹ viện.

Cô lấy điện thoại ra bấm gọi cho Nhiễm Nhiễm, hôm nay cô lại đi cả đêm không về, mặc kệ thế nào thì cũng phải gọi điện báo bình an.

Tút… Tút tút… Tút tút tút…

Không bắt máy à?

Tưởng Thiên Du ngạc nhiên nhìn chằm chằm điện thoại rất lâu, suy nghĩ hai giây rồi lại gọi vào số điện thoại đó.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Dấu vết giữa lông mày dần trở nên sâu hơn, vẻ mặt của cô cũng nghiêm túc hơn bao giờ hết, cô bắt đầu không ngừng gọi điện cho Nhiễm Nhiễm.

Nhưng mà tất cả nỗ lực đều giống như đá chìm đáy biển, không thể khuấy động ra một gợn sóng nào cả.

Chẳng mấy chốc, Kỳ Tử Ngang đứng trước máy pha cà phê đã phát hiện ra cô có gì đó không ổn, anh chậm rãi nheo lại đôi mắt đen nhánh.

Lục Lê tò mò cao giọng hỏi: “Cô Quan, cô đây là…?”

Tưởng Thiên Du nghe vậy há miệng, cố gắng trấn định cảm xúc của mình một chút rồi mới nói: “Tôi… Tôi nghi ngờ bạn cùng phòng của tôi, cô ấy…”

“Mất tích.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play