Do dự hai giây, Tưởng Thiên Du vẫn mở khóa cửa.

Cánh cửa chống trộm cũ kỹ tạo ra âm thanh đáng sợ trong bóng tối yên tĩnh.

Cô tiện tay cầm cây gậy gỗ bỏ hoang trong hành lang, rón rén đi vào.

Bởi vì rèm cửa sổ kéo chặt nên có thể nói là trong phòng tối đến nỗi đưa tay không thấy năm ngón, cô nín thở lặng lẽ lắng nghe, thật sự có âm thanh rất nhỏ truyền đến từ bên trái phòng.

Cạch!

Tưởng Thiên Du vươn tay, nhanh chóng và chuẩn xác bấm vào công tắc điện trên vách tường, trong phòng lập tức sáng lên.

“A!” Ngay sau đó là tiếng thét chói tai có hơi hoảng sợ vang lên.

Nhiễm Nhiễm làm ổ trên giường, cô ấy ăn mặc mát mẻ, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn Tưởng Thiên Du đang đứng trước giường lúc này, cùng với cây gậy gỗ được cô giơ lên cao.

“Em về từ khi nào vậy?”

Tưởng Thiên Du thở phào, xoay người ném gậy gỗ ra ngoài.

Vốn cho rằng cô gái sẽ ở lại Cục cảnh sát một thời gian, thật sự không ngờ cô ấy lại được thả sớm như thế.

Nhiễm Nhiễm lười biếng nằm nhoài trên giường, uể oải nói: “Chắc khoảng hai tiếng trước? Khi cảnh sát đến kiểm tra đột xuất thì em chỉ uống rượu thôi chứ không làm gì khác, khách hàng cũng không cho em tiền boa.”

“Thật sự là không tra được gì cả, cho nên bọn họ cũng thả em về chứ biết sao giờ.”

“Nhưng mà mấy cô Lucy thì lại không được may mắn như thế, nghe nói lúc cảnh sát xông vào thì có người còn cởi quần áo rồi, lại tìm được tiền boa chuyển khoản trong điện thoại, có lẽ lần này sẽ bị xử lý cả hai tội đó rồi.”

Tưởng Thiên Du đang dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng, thỉnh thoảng lại đáp lại qua loa hai câu.

“Chị Miêu Miêu, em thấy nhất định là bên phía Tinh Huy sẽ ngừng kinh doanh một khoảng thời gian, phỏng chừng chúng ta sẽ không có thu nhập rất lâu, sau này phải sống thế nào đây?” Nhiễm Nhiễm bĩu môi phàn nàn.

“Nếu không thì em cũng giống như chị đi, ra ngoài tìm công việc đơn giản làm tạm thời.” Cô lấy bát đũa đã rửa sạch và để ráo nước, chuẩn bị cúi xuống và nhét vào vách ngăn dưới bồn rửa chén.

Lời khuyên vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, bởi vì cô biết rõ, người giống như Nhiễm Nhiễm đã quen với việc kiếm tiền nhanh chóng, có lẽ là cô ấy sẽ chướng mắt những công việc bình thường bên ngoài vừa vất vả mà lương lại không cao.

Quả nhiên, cô vừa dứt lời thì người trên giường ở đằng sau cũng không có tiếng động nào nữa.

Cô khẽ lắc đầu, xoay người dọn dẹp những bộ quần áo treo trên gía treo bên cạnh, soạn tới soạn lui, động tác dần dần chậm lại cho đến khi dừng hẳn.

Kéo một trong những móc áo, lông mày Tưởng Thiên Du chậm rãi nhíu lại, cao giọng hỏi: “Nhiễm Nhiễm, hôm nay em về, cửa chống trộm có khóa trái không?”

“Hả?” Ánh mắt Nhiễm Nhiễm dời khỏi màn hình điện thoại, dường như không hiểu vì sao cô lại đột nhiên hỏi như vậy, giọng điệu tràn đầy không chắc chắn: “Hẳn là khóa rồi, em không nhớ rõ, chẳng có ai lại đặc biệt chú ý tới chuyện này cả.”

Nghe nói như thế, Tưởng Thiên Du im lặng một lát, sau đó giống như vô tình hỏi: “Trong khoảng thời gian gần đây, em có làm mất chìa khóa không?”

Nhiễm Nhiễm càng thêm mờ mịt, chớp mắt phủ nhận: “Không có nhưng mà ba hôm trước, em quên mang chìa khóa theo, khi trở về thì phát hiện chìa khóa đang đặt bên gối.”

“Dù sao thì khi em về thì chị cũng ở nhà rồi, bây giờ em không cần dùng chìa khóa lắm, chắc là em đã quên bỏ chìa khóa lại chỗ cũ sau khi kéo túi lại.”

Cho dù trong lòng lạnh lẽo thì ngoài mặt Tưởng Thiên Du vẫn tỏ ra bình tĩnh như cũ.

“Gần đây em ra vào nhà đều phải cẩn thận đấy, nếu không ra ngoài làm việc thì cũng đừng đi sớm về muộn nữa.” Cô dặn dò: “Bình thường ở nhà một mình, nhớ khóa trái cửa.”

Nói đến đây, cô dừng lại một chút, sợ đối phương nhận ra vẻ bất thường nên lại bổ sung thêm: “Hai ngày nay khi chị đi mua đồ ăn thì nghe mọi người nói gần đây an ninh không tốt, thường xuyên có người bị đập phá xe.”

“Em biết rồi.” Nhiễm Nhiễm ngáp, rõ ràng là không đặt ở trong lòng, cô ấy lẩm bẩm rồi kéo chăn nhắm mắt lại.

Chẳng bao lâu, Tưởng Thiên Du cũng tắt đèn lên giường, căn phòng trọ không lớn trở nên yên tĩnh đáng sợ.

Bởi vì là mùa hè nên cho dù là ban đêm thì nhiệt độ cũng khô nóng, cửa sổ duy nhất trong phòng đang mở nhưng cũng không có kết quả gì cả, vẫn làm cho mọi người cảm thấy ngột ngạt.

Bên tai nghe tiếng xoay người có chút khó chịu của Nhiễm Nhiễm, cô lại nhìn về nơi treo đầy quần áo ở cuối giường.

Ở trên chiếc móc đó, rõ ràng là hôm qua cô đã treo mấy cái áo hai dây gợi cảm của Nhiễm Nhiễm, mặc dù bởi vì số lượng nên hoàn toàn có chuyện chỉ cần đụng nhẹ là dễ dàng rơi xuống đất.

Thế nhưng bởi vì KTV Tinh Huy xảy ra chuyện mà đã hơn một ngày bọn họ không về nhà.

Trùng hợp vậy sao?

Nói thật, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Tưởng Thiên Du đã không còn quá tin tưởng về việc bên cạnh nguyên chủ Quan Miêu Miêu sẽ xuất hiện một thứ gọi là trùng hợp nữa rồi.

Nếu như thật sự có ai đó đã từng mò vào căn phòng cho thuê có thể nói là chỉ có bốn bức tường này, nghi phạm đầu tiên được loại bỏ là kẻ trộm.

Nằm trong bóng đêm, cô hơi đau đầu giơ tay lên nhéo ấn đường, đối phương là ai, dường như đáp án đã trở nên rõ ràng.

Hồ Phàm cẩn thận như vậy, theo dõi Quan Miêu Miêu nhiều năm cũng chưa từng làm cho cô ấy phát hiện ra bất kỳ dị thường nào, chắc chắn là cậu sẽ không mạo hiểm ra tay trộm chìa khóa từ phía cô.

Đêm đó Nhiễm Nhiễm uống say, Hồ Phàm cũng ở trong phòng nghỉ, cậu có nhiều cơ hội lấy được chìa khóa này mà thần không biết quỷ không hay.

Sau khi có chìa khóa, cậu lại nhân lúc không có ai ở trong nhà mà trả lại, chuyện đó rất dễ dàng.

Nhưng mà tất cả những điều này cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi, bây giờ cô không có bằng chứng gì cho thấy ngày hôm đó Hồ Phàm thật sự trộm chìa khóa của Nhiễm Nhiễm, cũng không thể chứng minh rằng sự bất thường trên móc treo quần áo là do đã bị ai đó lục lọi mà nên.

Tưởng Thiên Du không lo lắng cho mình, trước mắt cô đã có phòng bị với Hồ Phàm, cơ hội đối phương có thể tổn thương cô cũng không lớn.

Ngược lại là Nhiễm Nhiễm, mặc dù mục tiêu của Hồ Phàm là Quan Miêu Miêu nhưng lỡ như Hồ Phàm không biết tình huống của KTV Tinh Huy, dựa vào quy luật trước kia, có một ngày hai người bọn họ đụng mặt nhau trong nhà trọ, không ai nói rõ được là sẽ có kết quả như thế nào.

Lăn qua lộn lại trên giường rất lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định sẽ nhân cơ hội này mà tìm thời gian dọn ra ngoài, tránh việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho những người không liên quan.

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Thiên Du ra ngoài và đi đến gần thẩm mỹ viện.

Đúng lúc bên này cũng là khu dân cư cũ, giá cho thuê trọ gần đó cũng rẻ, nếu chuyển đến đây thì sẽ rất tiện lợi.

Đi dạo cả buổi sáng, ghi lại vài số điện thoại của chủ nhà cho thuê, cô đi về phía thẩm mỹ viện, mở điện thoại muốn xem thời gian, không ngờ rằng phòng chat WeChat của nhân viên KTV Tinh Huy đã bùng nổ từ lâu rồi.

Nhóm WeChat này tên là Ánh Sao Vĩnh Viễn, là một nhân viên cũ đã tạo ra, lúc đầu là để thuận tiện cho mọi người giao ban với nhau, sau này lại trở thành nơi mà mọi người kể chuyện cười và mắng chửi ông chủ mỗi ngày.

Tưởng Thiên Du kéo xem lịch sử trò chuyện, thì ra sáng nay cảnh sát đã căng dây cảnh báo cả bên trong lẫn bên ngoài KTV, thậm chí là tiến hành công tác thu thập chứng cứ có liên quan trong mấy chiếc xe của anh Kê.

Hành động lớn như thế, đương nhiên là dẫn tới không ít suy đoán.

Có người nói lần này KTV sẽ bị niêm phong, có người nói có phải là anh Kê muốn đầu cơ trục lợi hay không, còn có người nói có khi nào động tĩnh lần này có liên quan đến việc phát hiện thi thể trước đó hay không.

Đối với điều này, cô chỉ hơi nhếch miệng, cất điện thoại vào trong ba lô.

Hôm đó vừa qua buổi trưa, sau khi Tưởng Thiên Du ăn cơm trưa do thẩm mỹ viện cung cấp thì mang tạp dề và cầm dụng cụ vệ sinh chuẩn bị làm việc, không ngờ lại đột nhiên có âm rung truyền đến từ phần đùi.

Nghi ngờ lấy điện thoại ra xem, chờ đến khi thấy rõ ID điện thoại là số điện thoại cố định của thành phố, trong lòng cô cũng có suy đoán, lập tức trả lời mà không hề do dự. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Quả nhiên là Cục cảnh sát thành phố yêu cầu cô với tư cách là nghi phạm trong vụ KTV Tinh Huy trái pháp luật đến đó phối hợp điều tra, nhưng mà thời gian cũng không vội, cho nên cô quyết định sẽ tan ca rồi mới đi.

Sau khi cúp điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại mở WeChat ra, quả nhiên là trong nhóm lại sôi nổi hẳn ra.

Thì ra không chỉ có cô mà còn có rất nhiều người đều nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.

Cô nhún vai, tiếp tục cầm cây lau nhà đẩy cửa phòng vệ sinh, chính thức khởi động một ngày làm việc.

Chờ đến khi quét dọn sạch sẽ cả tầng trên lẫn tầng dưới, Tưởng Thiên Du ngồi ngoài cửa phòng thay đồ của nhân viên uống nước nghỉ ngơi.

Đúng lúc có hai chuyên gia làm đẹp đang thay quần áo bên trong, dọc theo cánh cửa hé mở, tiếng nói chuyện của hai người truyền ra càng thêm rõ ràng.

Không có gì khác hơn là vài chủ đề không có ý nghĩa cụ thể, chẳng hạn như khách hàng nào lại tiếp tục gia hạn thẻ năm, khách hàng của ai yêu cầu hoàn lại tiền, có cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đến làm mặt nên nghi ngờ là người thứ ba của người ta.

“Đúng rồi, hình như thành tích của Mao Lệ Lệ tháng này là tốt nhất đúng không? Đoán chừng cuối tháng phát lương, trích phần trăm của cô ta sẽ không ít.” Một giọng nói trong đó nói những lời hâm mộ, sau đó lại nghi hoặc: “Đúng rồi, sao hôm nay không thấy cô ta.”

Một người khác trả lời: “Trước buổi trưa tôi nghe chị Hồng nói là Mao Lệ Lệ đã xin nghỉ với chị ấy, hình như nói là đến bệnh viện gì đó…”

Lúc này Tưởng Thiên Du mới nhận ra vì sao hôm nay bên cạnh lại yên tĩnh như thế, thì ra là do thiếu một người, cô suy nghĩ một lát rồi cúi đầu gửi tin nhắn bày tỏ sự lo lắng cho đối phương.

Nói thế nào thì cô có thể có được công việc hiện tại cũng là nhờ phúc của người ta, vẫn phải nên có chút nghi thức xã giao này.

Nhưng không đợi được Mao Lệ Lệ trả lời thì cô lại được gọi lên tầng hai dọn dẹp phòng làm đẹp, chớp mắt đã bận rộn đến giờ tan tầm.

Vội vã đến Cục cảnh sát thành phố, trong khi chờ thang máy, cô tình cờ gặp đồng nghiệp trong KTV vừa bước xuống từ trên lầu, hai người trò chuyện đơn giản hai câu rồi nói lời tạm biệt với nhau.

Sau khi nghe cảnh sát hỏi đồng nghiệp kia, trong lòng Tưởng Thiên Du cũng hiểu mục đích của cảnh sát hôm nay, xem ra bọn Kỳ Tử Ngang đã nắm giữ chứng cứ nào đó nhắm vào anh Kê rồi.

Nhưng cô không ngờ tới chính là, cô mới vừa ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của đối phương.

Kỳ Tử Ngang lập tức bóp tắt điếu thuốc trong tay, anh hất cằm với cô, sau đó sải đôi chân dài đi ở phía trước.

Tưởng Thiên Du hiểu ý đi theo, lại đột nhiên phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào mà cô chỉ cần nhìn thấy ánh mắt hay động tác của người đàn ông này là có thể hiểu rõ được ý tứ của anh.

Hai người đi đến một cánh cửa.

Kỳ Tử Ngang đẩy cánh cửa kia ra, cô cúi đầu đi vào theo anh, sau đó ngẩng đầu mới ngạc nhiên phát hiện nơi này lại là phòng quan sát.

Mà xuyên qua kính nhìn xuyên thấu một chiều trên tường, Tưởng Thiên Du thấy rõ ràng tình huống hiện tại trong phòng thẩm vấn sát vách.

Lục Lê và Từ Lập Đạt ngồi đối diện anh Kê, thoạt nhìn tinh thần của gã có vẻ chán nản, lại bởi vì buồn ngủ ăn mòn mà phải cố hết sức mới có thể mở mí mắt lên được.

Lúc này âm thanh hắng giọng của Từ Lập Đạt truyền ra từ loa phóng thanh trên vách tường, Tưởng Thiên Du phục hồi tinh thần quay đầu nhìn Kỳ Tử Ngang bên cạnh, vẻ mặt không hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play