Thời gian đã hơn bốn giờ sáng.

Tưởng Thiên Du đứng trên hành lang nhìn ra dòng sông bên ngoài cửa sổ, cô thở dài có chút liên miên không dứt.

Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ rằng đời này sẽ có duyên phận sâu nặng như thế với ngôi nhà thứ hai là Cục cảnh sát.

Cô không đếm xuể là cuối cùng thì cô đã ra vào nơi này mấy lần, không biết khi nào thì ngày này mới chấm dứt nữa.

Lần này người phụ trách kiểm tra KTV Tinh Huy cũng không phải là tổ trọng án của Kỳ Tử Ngang mà là các bộ ngành khác của Cục thành phố, cho nên đã đi tới đi lui ở bên ngoài hơn nửa ngày mà Tưởng Thiên Du cũng không thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào cả.

Khi trời vừa tờ mờ sáng, cảnh sát lần lượt thẩm vấn nhân viên KTV.

Trước khi đến lượt cô, các đồng nghiệp nam ở bên cạnh còn an ủi cô: “Cô không cần căng thẳng, đi vào hỏi gì thì nói không biết là được, dù sao cũng chỉ là phát hiện ra mấy người tiếp rượu, người ta đều tình nguyện, không có bất kỳ liên quan nào với chúng ta hết.”

Tưởng Thiên Du gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Đúng như dự đoán, các câu hỏi dành cho nhân viên phục vụ KTV đều rất đơn giản, là vài câu hỏi cố định, tương tự như liệu có mối quan hệ làm thuê nào giữa nhân viên tiếp rượu và chủ quán KTV hay không, liệu có bất kỳ tình huống phạm pháp nào tồn tại trong quán KTV không,…

Tưởng Thiên Du ngồi trên ghế sô pha trong phòng thẩm vấn, cô trả lời từng câu hỏi một, hai cảnh sát đối diện bảo cô ký tên xác nhận rồi ra hiệu rằng cô có thể đi ra ngoài.

Thế nhưng cô lại không nhúc nhích, hai cảnh sát chờ một lát, động tác ngẩng đầu nhìn cô vô cùng đồng bộ.

Tưởng Thiên Du ngại ngùng xoa tay, hỏi dò: “Không biết cảnh sát Kỳ tổ trọng án của các anh, bây giờ có tiện gặp người không?”

“…”

“???”

Trả lời cô chính là sự im lặng và ngạc nhiên, cô vẫn kiên trì, cô lại đưa ra yêu cầu có hơi thái quá: “Tôi đoán tối nay anh ta cũng tăng ca, có thể làm phiền hai sĩ quan cảnh sát chuyển lời giúp tôi, nói rằng có người muốn gặp anh ta.”

“Đúng rồi, tôi họ Quan.”

Đương nhiên là chúng tôi biết cô họ Quan!

Hai cảnh sát lập tức trợn tròn mắt, vốn định mở miệng từ chối nhưng lại thật sự tò mò không biết cuối cùng thì người phụ nữ trước mặt tìm đội trưởng Kỳ của tổ trọng án làm gì.

Sau cùng, người ngồi phía ngoài đứng dậy mở cửa và đi ra ngoài, khoảng hai phút sau thì trở lại.

Đối phương nhìn Tưởng Thiên Du với ánh mắt ngạc nhiên, sau đó đứng ngoài cửa vẫy tay với một cảnh sát khác: “Để lại phòng thẩm vấn cho đội trưởng Kỳ, chúng ta đến phòng bên cạnh đi!”

Tưởng Thiên Du cố gắng ngồi yên trên ghế sô pha dưới ánh mắt nghi ngờ không thôi của hai cảnh sát.

Kết quả là chờ ròng rã rất lâu, mãi đến khi bầu trời bên ngoài gần như sáng rõ, sau khi chỉ còn vài người đứng chờ trên hành lang, cuối cùng thì cánh cửa cũng có động tĩnh.

Ngẩng đầu lên, cô cười chào hỏi: “Cảnh sát Kỳ, cảnh sát Lục, chào buổi sáng.”

Lục Lê nhíu mũi đáp lại, sau đó không cam lòng và tình nguyện mà đưa túi nilon trong tay cho cô.

Tưởng Thiên Du có hơi ngạc nhiên nhìn bánh bao trong túi, sau đó nhẹ giọng nói cảm ơn.

“Xin lỗi, có công việc trì hoãn cho nên đến chậm một chút.” Kỳ Tử Ngang kéo ghế đối diện ngồi xuống: “Không biết cô Quan tìm tôi là có chuyện gì?”

Tưởng Thiên Du cắn nửa cái bánh bao, sau khi nuốt hết mới há miệng nhưng mà cô lại không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại: “Cảnh sát Kỳ bận rộn như vậy, có phải là có liên quan đến ông chủ của chúng tôi không?”

Khi Lục Lê nghe thấy cô lẩm bẩm không rõ ràng thì vẻ mặt anh ta lập tức căng thẳng.

Kỳ Tử Ngang lại lẳng lặng quan sát cô vài giây, sau đó bình thản nói: “Vì sao cô Quan lại hỏi như vậy?”

“KTV Tinh Huy bị cảnh sát kiểm tra rầm rộ như thế, không ngờ thật sự phát hiện ra vài vấn đề, kết quả không chỉ mời nhân viên tiếp rượu và khách khứa về cục mà còn bao gồm cả ông chủ và toàn bộ nhân viên.”

“Chúng tôi vừa đến Cục cảnh sát thì tổ trọng án các anh cũng tăng ca, thật là trùng hợp mà.” Tưởng Thiên Du vừa dứt lời, cô rũ mắt nhét nửa cái bánh bao còn lại vào miệng.

Lục Lê phản bác: “Tổ trọng án chúng tôi vẫn luôn bận rộn như thế, cô đoán mò cũng phải có căn cứ đấy được không?”

“Nói mới thấy kỳ quái, cả bọn được mang về đều bị thẩm vấn ở tầng này nhưng từ khi tôi bước ra khỏi thang máy, hình như tôi không thấy người của anh Kê.” Tưởng Thiên Du rút khăn giấy trên bàn lau miệng, sau đó lại nói tiếp: “Đêm qua kiểm tra đột ngột, hẳn là không tìm được chứng cứ xác thật nào có thể xử lý gã đúng không?”

Có lẽ những khách làng chơi và nhân viên tiếp rượu sẽ nhận được hình phạt tương ứng, chỉ là anh Kê sẽ có cách rửa sạch tội lỗi của bản thân, mà các cô gái bao gồm cả Nhiễm Nhiễm, chắc chắn là không có ai dám đứng ra xác nhận gã là chủ mưu.

Dù sao thì bị cảnh sát xử lý cũng chỉ là giam giữ vài ngày, nhưng không ai muốn chịu đựng hậu quả khi chọc giận anh Kê.

“Cảnh sát Kỳ định giữ gã ở lại đây bao lâu? Bốn mươi tám tiếng sao?”

Sau khi nghe lời cô nói, biểu cảm trên mặt Kỳ Tử Ngang cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là đôi mắt đen nháy dần nheo lại.

Anh siết chặt tay, ngón trỏ tay phải gõ nhịp nhàng vào mu bàn tay, dường như đang tính toán gì đó.

“Cô Quan có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”

Kỳ Tử Ngang đã tiếp xúc với người đang ngồi trên ghế sô pha mấy lần rồi, tính tình của đối phương thế nào, anh đã sớm hiểu rõ.

Người phụ nữ này đã phát huy trọn vẹn bản chất của những từ không có lợi ích thì không niềm nở.

Chỉ là không biết cuối cùng thì hành động của cô là muốn nhanh chóng rửa sạch hiềm nghi trên người mình, hay cô là hung thủ thật sự muốn hưởng thụ khoái cảm chi phối cảnh sát phá án.

Tưởng Thiên Du đặt cái bánh bao cuối cùng xuống, cô lấy điện thoại của mình từ trong túi quần ra đặt ngay ngắn trên bàn: “Trong này có chứng cứ có thể làm cho anh Kê ngoan ngoãn chờ ở Cục cảnh sát một thời gian.”

Lục Lê có chút không tin, anh ta nhanh chóng cầm điện thoại lên, sau khi mở màn hình thì mở biểu tượng album ảnh.

Đó là video từ góc độ bên trên, rõ ràng là quay lén, mặc dù hình ảnh lắc lư nhưng cũng may là âm thanh rõ ràng, cho nên cảnh quay cũng không bị bỏ sót chi tiết nào cả.

Video này đủ để chứng minh rằng các cô gái tiếp rượu bị dẫn về đêm qua có mối quan hệ chặt chẽ với anh Kê.

Và trong video, sự thật về việc anh Kê đã dùng bạo lực với mọi người cũng không thể chối cãi được.

Muốn dựa vào việc này giữ gã thêm một thời gian thì quả thật không phải là vấn đề gì quá lớn. Thậm chí đoạn video này còn cung cấp cho cảnh sát ý tưởng mới trong quá trình thẩm vấn, có lẽ là còn có cơ hội cạy miệng gã.

“… Mẹ nó nếu cô dám lừa gạt tôi, cẩn thận tôi cũng nhốt các cô ở trong tường, đừng tưởng rằng ông đây chưa từng giết người!”

Âm thanh đe dọa tràn đầy cảm xúc thô bạo được phát ra từ trong loa điện thoại, trong phòng thẩm vấn chợt yên tĩnh nên âm thanh có vẻ như đặc biệt rõ ràng.

Kỳ Tử Ngang ra hiệu Lục Lê xuất video, anh ngẩng cằm nhìn về phía Tưởng Thiên Du: “Cô muốn biết gì?”

Tiếc nuối dời tầm mắt từ trong điện thoại, ý định ban đầu của cô là làm việc ở KTV lâu hơn một chút, sau khi thu thập thêm nhiều chứng cứ thì sẽ tìm cơ hội báo cáo anh Kê.

Cũng không bao giờ ngờ rằng thứ này lại có ích nhanh như vậy.

“Tôi muốn biết, cái chết của Lộ Đồng có liên quan thế nào với anh Kê.” Đoạn đối thoại tiến triển đến tận bây giờ, Tưởng Thiên Du cũng dứt khoát thẳng thắn.

Cô nghi ngờ anh Kê là vì những lời Mạnh Vũ đã nói trong thẩm mỹ viện ngày hôm qua, vậy thì dưới tiền đề là không biết đến sự tồn tại của Mạnh Vũ, cảnh sát lại nắm giữ chứng cứ gì mới có thể ra tay đột kích anh Kê như thế?

“Sau khi tiến hành thực nghiệm đồng thời giữa phòng kỹ thuật và pháp y, hình thái khi phát hiện thi thể Lộ Đồng không phù hợp với hình dạng của thi thể được niêm phong trong vách ngăn tường gỗ, nơi không khí cực kỳ mỏng manh và khô ráo.”

“Nói tóm lại, cô ấy không bị niêm phong vào đó từ bốn năm trước.”

“Chúng tôi đã tìm thấy lượng đất nhất định trong khe hở của xương, vì vậy suy đoán rằng sau khi Lộ Đồng chết thì cô ấy đã bị kẻ giết người chôn ở đâu đó trong gần một năm trước khi bị niêm phong trong vách ngăn của bức tường ván gỗ.”

Hèn chi.

Tưởng Thiên Du lập tức hiểu được hàm nghĩa đại biểu trong đó.

Ba năm trước, chính là anh Kê đã thuê cửa hàng kia để chuẩn bị mở KTV.

Nếu Lộ Đồng bị niêm phong vào vách tường ngăn cách khi đó, vậy thì trước đó anh Kê nói là chưa từng động vào bức tường ấy khi sửa sang lại đều là lời nói dối.

“Mặc dù có thể vô ích nhưng nếu các anh không sợ lãng phí thời gian, tốt hơn là nên dành thời gian kiểm tra chiếc xe Jeep của anh Kê.” Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói ra những lời này.

Lỡ như.

Mặc dù biết là không thể nhưng phải thừa nhận rằng công việc cảnh sát hình sự này, mỗi lần đánh cược đều là một phần mười nghìn cơ hội.

Kỳ Tử Ngang nghe nói như vậy, anh nhìn cô nghiêm túc và chăm chú, trịnh trọng đáp lại rồi dẫn Lục Lê ra khỏi phòng thẩm vấn.

Trong chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại một mình Tưởng Thiên Du.

Cô thở ra một ngụm khí nặng nề rồi lại cầm bánh bao vừa đặt sang bên cạnh, chậm rãi cắn từng miếng, nhai kỹ nuốt chậm.

Mấy lần tiếp xúc với Kỳ Tử Ngang, cô cảm thấy anh thật sự rất không tệ.

Là một người cẩn thận, suy nghĩ tỉ mỉ, ra tay chính xác, lòng hiếu kỳ lại không mạnh.

Thay vì nói là không quá hiếu kỳ, chi bằng nói là anh đủ thông minh để có thể đưa ra phán đoán của riêng mình trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể.

Đợi đến khi Tưởng Thiên Du ăn no uống đủ rồi lại đi xung quanh cho đỡ no, điện thoại di động bị Lục Lê lấy đi vừa rồi cũng đã được trả về.

Gần như cùng một lúc, cảnh sát mới vừa ghi chép cho cô cũng tới thông báo, nói là cô có thể rời đi.

Đứng ở phía dưới tòa nhà Cục cảnh sát thành phố Giang, chống lại ánh mặt trời ngày càng ác nghiệt của mùa hè, suy nghĩ nhiều lần, cô vẫn lựa chọn đến thẩm mỹ viện trước.

Mắt thấy KTV Tinh Huy đã bắt đầu rối ren, cô cũng không thể mất hai công việc trong một ngày ngắn ngủi được.

Trong thế giới thực, sự sống còn luôn quan trọng hơn lý tưởng. ( truyện trên app T𝕪T )

Hơn nữa đã đến nước này rồi, cô cũng đã làm tất cả những gì cô nên làm, phần còn lại là tin vào pháp luật và công lý thôi.



Sau khi Tưởng Thiên Du đến thẩm mỹ viện mới phát hiện hình như hôm nay làm ăn rất tốt, tốt đến nỗi Mao Lệ Lệ còn không có thời gian nói chuyện phiếm với cô.

Cuối cùng theo yêu cầu của bà chủ, cô tăng ca đến bảy giờ tối, trước khi đi còn ăn tối tại nơi làm việc, là đĩa cơm thịt lợn xào ớt xanh vừa dinh dưỡng lại ngon miệng.

Ken két ——

Xe buýt dừng lại trước cửa nhà ga, cửa xe tự động phát ra âm thanh ma sát kim loại chói tai.

Tưởng Thiên Du miễn cưỡng lấy lại tinh thần, chậm rãi đi về phía nhà trọ.

Nơi ở của nguyên chủ Quan Miêu Miêu không chỉ hẻo lánh mà khu dân cư cũng luôn ở trong trạng thái không ai quản lý.

Các bức tường bên ngoài tòa nhà loang lổ vì lâu năm không được sửa chữa, đèn cảm ứng trong hành lạng cũng giống như tâm trạng lúc tốt lúc xấu, Tưởng Thiên Du cảm thấy cầu thang dưới chân mấp mô, cuối cùng cũng leo lên được tầng sáu.

Cô tìm chìa khóa từ trong ba lô của mình, dùng ánh sáng mờ nhạt của màn hình điện thoại, cô cắm chìa vào ổ khóa.

Cùm cụp.

Theo tiếng khóa cửa giòn tan, động tác trên tay Tưởng Thiên Du chợt dừng lại.

Có gì đó không ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play