"Lên xe?" Tưởng Thiên Du nhíu mày.

Mạnh Vũ đã nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của Mao Lệ Lệ, thoải mái lẩm bẩm: "Đúng vậy, chắc là bạn trai cô ấy đến đón, xe cũng được lắm."

Thảo nào lúc Mao Lệ Lệ và Trần Bằng đề cập đến Lục Đồng họ đều xéo sắc nói rằng bên cạnh đối phương có người giàu lắm, có lẽ là từ Mạnh Vũ truyền ra.

Quả nhiên là vậy, Mao Lệ Lệ tiếp lời: "Đúng đúng đúng, bà vừa nhắc tới là tui đã có ấn tượng, hôm sau bà còn đặc biệt nói lại với tui, hai tụi mình còn ghen tị cô ấy tốt số nữa."

Nói xong lời này, trên mặt hai người đều nở nụ cười.

Ghen tị thì không nhất thiết, nhưng chuyện kỳ lạ phía sau hẳn không thể thiếu.

Tưởng Thiên Du không thèm để tâm bây giờ các cô suy nghĩ cái gì, trầm mặc một lát rồi lại tò mò hỏi: "Xe gì mà thấy tốt số thế?"

"Xe gì ta?" Mạnh Vũ có vẻ không nhớ rõ.

Mao Lệ Lệ thì nghĩ đi nghĩ lại nhưng cũng không chắc chắn: "Dù sao thì đối với chúng tôi lúc đó, chiếc xe đó có cảm giác như cả đời này chúng tôi sẽ không bao giờ mua được."

Ngay sau đó còn nhắc đến một vài thương hiệu xe hơi hàng top, cuối cùng lắc đầu: "Úi giời, lâu vậy rồi ai mà nhớ nổi."

"Đúng đó, với cả đêm đó trời tối đen nên tôi nhìn nhầm cũng không chừng." Mạnh Vũ hùa theo.

Đối với chuyện này, Tưởng Thiên Du đã đoán được, cô dùng giọng điệu buôn chuyện cảm khái nói: "Hầy, hay là nói đều là người nhưng số phận khác nhau? Người ta đi xe hơi cao cấp, tôi ngay cả muốn chạy xe điện cũng khó."

Nói xong, cô cũng cảm thấy chua xót.

Đúng vậy, Quan Miêu Miêu bây giờ thậm chí không mua nổi một chiếc xe điện.

Nghe vậy, hai người còn lại không nhịn được cười, Mạnh Vũ thậm chí còn vô ý đáp: "Lộ Đồng người ta hồi đó cũng không có đi xe hơi mà đi xe jeep lớn, rất ấn tượng!"

Tưởng Thiên Du không tin, mở miệng phản bác: "Ngay cả logo cô cũng không nhìn thấy, lại nhìn rõ đó là xe jeep hả?"

"Hôm đó trời tối chứ tôi có bị mù đâu mà không phân biệt được kiểu dáng xe chứ?" Mạnh Vũ dường như bị cô chọc tức, âm điệu tăng lên rõ rệt: "Chiếc xe kia rất đặc biệt, chắc chắn đã được tân trang lại, trên mui xe còn có một dải đèn pha led chiếu về phía trước!"

"Lúc đó tôi và bạn trai cũ còn rất bực bội vì đèn chiếc xe đó cứ chiếu sáng phía sau, hại chúng tôi chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì qua kính chiếu hậu của chiếc xe điện nhỏ bé của mình."

Hai mắt sáng lên, Tưởng Thiên Du hài lòng híp mắt lại.

Có lẽ cảm thấy tính cách cô kỳ lạ, thời gian sau đó Mạnh Vũ không chủ động bắt chuyện với cô nữa mà chỉ nói chuyện phiếm với Mao Lệ Lệ.

Hơn một tiếng sau, sau khi chăm sóc da mặt xong, cô ấy đứng dậy ra về.

Tưởng Thiên Du cũng liếc nhìn thời gian, được sự đồng ý của bà chủ thẩm mỹ viện cô cũng tan làm, lên xe buýt đi về nhà trọ.

Lên xe cô lấy chiếc điện thoại đã tắt tiếng từ hôm qua ở trong túi xách ra, mới phát hiện từ trưa đến giờ đã nhận được vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là Hồ Phàm.

Lặng lẽ thở dài một hơi, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ là không biết nếu nguyên chủ Quan Miêu Miêu gặp phải chuyện này có thể sẽ sụp đổ luôn không.

Lại nói vận may của Quan Miêu Miêu cũng không tệ, vừa làm thuộc hạ anh Kê hai ngày thì cô đã xuyên vào.

Nếu không thêm một thời gian nữa bị Hồ Phàm phát hiện chuyện tiếp rượu thì không ai biết chắc cuối cùng chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Lần này bất ngờ chất vấn là Tưởng Thiên Du vốn định khiến Hồ Phàm hoàn toàn nhận ra những hành vi của bản thân là sai, chỉ cần cậu chịu sửa đổi thì sau khi Quan Miêu Miêu trở về hai người họ vẫn có thể tiếp tục thân thiết như trước.

Nhưng hiện tại xem ra, tâm lý thiếu niên còn tệ hơn cô tưởng tượng.

Mặc dù nguyên chủ Quan Miêu Miêu cũng thích người em trai này nhưng đối mặt với tính chiếm hữu mạnh mẽ khiến người khác nghẹt thở thế này, liệu phần thích này có thể tồn tại bao lâu? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Một ngày nào đó trong tương lai, một khi mối quan hệ giữa hai người tan vỡ, Tưởng Thiên Du cũng không dám nghĩ đến những gì Quan Miêu Miêu phải đối mặt.

Cô lấy lại tinh thần, suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn thoát khỏi khung chat với Hồ Phàm.

Đêm đó, KTV Tinh Huy.

Thay đồng phục làm việc xong Tưởng Thiên Du ra khỏi phòng nghỉ lên tiếng chào hỏi những người khác, bên ngoài trời còn chưa tối, hiện giờ trong quán vẫn còn rất vắng vẻ, chưa có khách vào cửa.

"Sao hôm nay anh Kê và anh Lượng không đến?" Vài nhân viên phục vụ cùng tụm lại, nhỏ giọng tám chuyện.

"Không biết nữa... Cảm thấy dạo này anh Kê có vẻ rất bận rộn."

"Nghe nói hình như anh ấy thuê một cửa hàng lớn trên đường Kiến Bình, có phải muốn mở chuỗi KTV không ta?"

"Không phải quán cơm hả...?"

"Quán cơm? Sao thế, tính chuẩn bị rửa tay gác kiếm à?" Người nào đó vừa nói xong, xung quanh lập tức im lặng.

Nam phục vụ trẻ tuổi lập tức ý thức được lời mình vừa nói có gì đó không đúng nên mím chặt môi, không nói nữa.

Bọn họ anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, một lúc sau mới giải tán.

Chỉ còn lại ba nhân viên phục vụ nữ bao gồm cả Tưởng Thiên Du đứng trước cửa kính, vừa nhìn cảnh đường phố bên ngoài, vừa ngắt quãng nói những lời vô nghĩa.

Đột nhiên, nhân viên phục vụ nữ bên cạnh cô kêu lên: "Đó là xe anh Kê đúng không? Anh Kê về rồi!"

Lời còn chưa dứt, lúc nãy ở dưới lầu Tưởng Thiên Du đã nhìn thấy một chiếc xe van nửa mới nửa cũ này đột nhiên chạy tới trước cửa.

Cùng với tiếng lốp xe ma sát vào gạch đá trên mặt đất phát ra âm thanh rợn người, anh Lượng và hai người khác xuống xe.

Nhưng bọn họ cũng không có mở cửa đi vào, mà là đứng ở bậc thang hút thuốc, đồng thời thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về hướng vừa đi dến, như đang đợi ai đó, không lâu sau một chiếc xe khác cũng phóng nhanh lên lề, khó khăn lắm mới dừng lại bên cạnh xe van.

Tiếp đó tài xế mở cửa xe, anh Kê đang nghe điện thoại nhảy xuống xe.

Hai nữ nhân viên thấy không ổn, bọn họ vội vàng quay lại làm việc của mình, sắc mặt mấy tên đàn ông bây giờ cũng không được đẹp lắm, lát nữa nếu làm không tốt rất dễ bị ăn "đạn".

Nhẹ thì bị chửi, nặng thì cũng không ai nói chắc được chuyện gì sẽ xảy ra.

Tưởng Thiên Du thậm chí không di chuyển, chậm rãi nghiêng đầu nhìn chiếc xe mà anh Kê lái, cửa vẫn chưa đóng.

Một chiếc jeep đen, không biết có phải do lâu ngày không được chùi rửa hay không mà nhìn bên ngoài bám khá nhiều bụi.

Trên thân xe có rất nhiều vết xước đoán chừng cũng phải lâu năm rồi, là logo xe của một thương hiệu hàng top quốc tế, toàn bộ chiếc xe ước tính sơ sơ có giá hơn một triệu.

Quan trọng nhất là... Cô nhìn lên đèn pha led được tân trang lại trên mui xe.

Thi thể của Lộ Đồng được tìm thấy bên trong bức tường phòng nghỉ của KTV Tinh Huy, mà một trong những người phụ trách KTV là anh Kê.

Đặc điểm của chiếc xe này rất phù hợp với miêu tả trước đó của Mạnh Vũ, mà chủ nhân của chiếc xe là anh Kê.

Thực ra cũng có không ít người tân trang xe như vậy, nhưng đôi khi trùng hợp quá nhiều thì chưa chắc đã là trùng hợp nữa.

Tưởng Thiên Du không thể không nghĩ đến cuộc trò chuyện trước đây với anh Lượng, đối phương vô tình đề cập rằng anh Kê đã chọn chỗ này từ ban đầu, mới có KTV Tinh Huy như bây giờ.

Hít....

Nghĩ đến đây, cô lại khẽ nhíu mày.

Vừa đúng lúc anh Kê cúp điện thoại xoay người trông có vẻ muốn vào cửa, vì thế hai người bốn mắt chạm nhau qua một tấm cửa kính.

Cô từ từ giơ tay lên mỉm cười với người đàn ông như một lời chào.

Không biết có phải vì vẻ mặt hơi kỳ quái của cô làm hoảng sợ không, cách một lớp cửa kính cô nhìn thấy anh Kê mở miệng hai lần như thể đang chửi rủa.

Sau đó đối phương vươn tay mở một cánh cửa kính, dẫn anh Lượng và những người khác nối đuôi nhau đi vào, sau khi dặn dò vài câu trước quầy lễ tân thì đi thẳng vào văn phòng phía sau.

Khoảng mười phút sau, KTV Tinh Huy cuối cùng cũng nghênh đón nhóm khách đầu tiên tối nay, cũng chính thức bắt đầu một đêm bận rộn.

Trong mấy tiếng tiếp theo, Tưởng Thiên Du bận rộn đến mức chân không chạm đất, chỉ có thể nhân lúc rảnh thở lấy hơi, đi đến cửa sổ tầng hai nhìn xuống chiếc xe jeep vẫn chưa hề di chuyển.

Đằng đẵng bốn năm.

Trong mắt cô hiện lên vẻ tiếc nuối, cho dù bên trong hay bên ngoài xe có chứng cứ gì thì trong thời gian đó nó cũng đã biến mất không còn gì.

Ngay khi cô đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, tiếng gọi của quản lý lại vang lên sau lưng cô, sau khi trả lời, cô lập tức quay lại làm việc.

Thời gian lặng lẽ trôi đến gần mười hai giờ đêm.

Tưởng Thiên Du nghe thấy tiếng gào thét bên tai, dựa lưng vào tường với những đồng nghiệp đang mơ màng buồn ngủ.

Đột nhiên cô đứng thẳng người nhìn xung quanh hai lần.

Các đồng nghiệp xung quanh cũng giật mình vì hành động của cô, lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"

"Cô không nghe thấy gì à?"

Đồng nghiệp sửng sốt hai giây, sau đó ngơ ngác lắc đầu: "Một nhóm nhạc hát lệch tông đang hành hạ lỗ tai tôi, còn có thể có tiếng gì?"

Nhưng mà lông mày nhíu chặt của Tưởng Thiên Du vẫn không thả lỏng, ánh mắt cô dán chặt vào cầu thang dẫn lên tầng một, quả nhiên giây tiếp theo có một nhóm người lần lượt xông lên.

Người dẫn đầu cầm giấy chấp pháp trong tay.

Cảnh sát thanh tra!

Tầng hai bỗng hỗn loạn, trong nháy mắt trở nên loạn xà ngầu.

Tưởng Thiên Du được thu xếp ở lại hành lang tầng hai cùng với một nhóm nhân viên phục vụ. Cô giương mắt lặng lẽ nhìn các cô gái bao gồm cả Nhiễm Nhiễm đang tiếp rượu trong phòng riêng, bơ phờ đi xuống giữa tiếng quát mắng của cảnh sát.

Những nhân viên phục vụ hàng thật là những người cuối cùng xuống lầu, lúc đó tầng dưới đã được hàng đèn cảnh sát chiếu sáng như ban ngày, rất nhiều nữ tiếp rượu và khách liên quan đang xếp hàng, từng người một lên xe.

Còn những khách hàng đến đây chỉ để ca hát và tiêu xài cũng phải ngồi chờ thẩm vấn xong xuôi mới được về nhà.

Đương nhiên nhân viên phục vụ cũng sẽ bị cảnh sát đưa về thẩm vấn, khi đi về phía xe cảnh sát Tưởng Thiên Du nghe thấy những tiếng thảo luận qua lại, thế mới biết đám anh Kê đang ở trên hai chiếc xe cảnh sát phía trước.

Mọi người đều suy đoán vì sao lần này lại lọt vào mắt xanh của cảnh sát, rất có thể có liên quan đến thi thể mấy ngày trước.

Cảnh sát người ta đều có con mắt tinh tường, đến hiện trường thì sao có thể không nhìn ra KTV mấy người có cái gì xảo trá bên trong chứ?

Cũng có người cho rằng, tất cả là do anh Kê vội vàng khai trương kiếm tiền, nếu không chờ chuyện tai bay vạ gió này lắng xuống chắc cũng chẳng xảy ra chuyện gì lớn.

Sau khi chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, Tưởng Thiên Du quay đầu nhìn về phía cửa KTV vẫn đang náo nhiệt trước mặt.

Tại thời điểm này ngày hôm nay, không khỏi có hơi vi diệu.

Đối với cảnh sát, đây thực sự chỉ là một chiến dịch chống mại dâm đơn giản thôi sao?

Cô thấy là chưa chắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play