"Quan Miêu Miêu! Đừng tưởng rằng tôi cho cô chút mặt mũi thì cô có thể lên giọng trước mặt tôi!" Ngay trước mặt nhiều người đến vậy, anh Kê hiển nhiên không xuống đài được. Sau khi giận dữ quát to thì gã cắn chặt răng hàm, đè mạnh cánh tay đang bị cản lại xuống.
Một giây, hai giây, ba giây...
Bên trong phòng nghỉ dường như dừng lại ngay khoảnh khắc này, nhóm người Nhiễm Nhiễm trợn tròn mắt. Đã nhiều phút trôi qua nhưng hai người kia vẫn đứng im như cũ, không hề nhúc nhích.
Chỉ có một điểm duy nhất khác biệt đó là mặt của anh Kê ngày càng đỏ, vì dùng nhiều sức nên trên cổ gã nổi đầy gân xanh.
Lúc này, đang ở góc phòng cuối cùng anh Lượng cũng đi lên, anh ta vừa đi vừa nói: "Anh Kê à, bình tĩnh, xin anh bình tĩnh. Anh cứ đánh vào mặt của họ thì khi khách đến lúc tối chẳng phải chúng ta sẽ lỗ sao..."
Vừa nói, anh ta vừa tách anh Kê và Tưởng Thiên Du ra.
Tưởng Thiên Du vỗ nhè nhẹ vào lưng cô gái vừa bị nắm áo hù dọa để xoa dịu, an ủi.
Sau đó cô nhướng mắt nhìn hai gã đàn ông tụ tập trước mặt đang thì thầm nói chuyện gì đó, ánh mắt cô lóe lên, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Không lâu sau đó, anh Kê lại nói những lời cay nghiệt hung tợn với các cô gái rồi rời phòng nghỉ cùng anh Lượng.
Nghe thấy tiếng cửa "rầm rầm" đóng sầm lại, hết thảy nỗi sợ hãi đến nỗi không dám thở mạnh của các cô gái đều bùng nổ trong phút chốc.
Tiếng khóc thút thít nghẹn ngào mãi chưa dứt cùng với hình ảnh nhếch nhác và tư thế hoặc đứng hoặc ngồi của các cô gái khiến người ta không khỏi chua xót trong lòng.
Đột nhiên, có một ai đó ngập ngừng lên tiếng: "Chúng ta chỉ giữ lại một chút tiền boa thì đã sao?... Anh Kê đúng là tên súc vật! Tiền hoa hồng hàng ngày đã là tám mươi phần trăm... Gã lại còn không cho phép chúng ta tìm đường kiếm sống sao?"
Lời này vừa nói ra đã được những người khác hùa theo.
Nhưng vì vừa bị "dạy dỗ" trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi nên không dám lớn tiếng, sợ rằng ván gỗ cách âm không tốt thì bị truyền ra ngoài.
Trong khi mọi người đang tức giận, Nhiễm Nhiễm đến bên Tưởng Thiên Du, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô tựa như đang tìm kiếm một sự an ủi, nói: "Chị Miêu Miêu, hôm nay cảm ơn chị rất nhiều."
"Nhưng mà chị đã làm mất lòng anh Kê rồi, sợ rằng sau này cuộc sống sẽ không dễ dàng lắm."
"Nợ nhiều không lo." Tưởng Thiên Du hời hợt trả lời.
Đêm đó, tất cả các cô gái bị đánh, bao gồm cả Nhiễm Nhiễm đều sửa soạn ổn thỏa rồi ra ngoài tiếp rượu, Tưởng Thiên Du cũng ngoan ngoãn mặc một chiếc áo ghi lê đỏ rồi bận rộn từ lầu trên đến lầu dưới.
Trong thời gian này, cô cũng không thấy anh Kê.
Tưởng Thiên Du dựa trên chiếc bàn trước sân khấu thở dài một hơi, liếc liếc mắt nhìn anh Lượng đang chơi game trên điện thoại, vô tình nói: "Hình như gần đây anh Kê có hơi bận rộn."
"Tôi nhớ anh ấy thường đứng ở đây quan sát."
Anh Lượng điên cuồng di chuyển ngón tay trên màn hình, không ngẩng đầu lên "ừ" một tiếng rồi nói: "Anh Kê cũng không thể chỉ mãi canh giữ nơi này, dù sao cũng có nhiều anh em đang chờ để kiếm sống."
Như trong dự liệu, Tưởng Thiên Du nhướng mày, hỏi: "Sáng nay, chuyện anh Kê nói anh ta từng giết người có thật không?"
Vì bị đối thủ đẩy trụ, anh Lượng chán nản thoát trò chơi, châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng, nói: "Lúc này cô mới biết sợ à? Lúc đối đầu với một ai đó, sao cô không nghĩ trước về hậu quả đi?"
"Kinh doanh mà, hòa thuận kiếm tiền." Cô bĩu môi nói.
Anh Lượng không trả lời mà chỉ nhìn cô ẩn ý, biểu cảm trên mặt anh ta tựa như đang giễu cợt sự ngây thơ của cô.
Tuy rằng ở đây có một KTV lớn và chính quy, có đầy đủ giấy phép nhưng công việc làm ăn của họ không thể buôn bán quang minh chính đại, cũng không phải trước đây họ không bị cảnh sát truy quét, vậy mà còn nói đến hòa thuận kiếm tiền?
Loại công việc này, người không có dã tâm sao có thể tiếp tục làm.
"Tôi không biết anh Kê có nắm trong tay mạng người nào không, nhưng tôi khuyên cô nên thấy tốt thì thu, đừng được nhân nhượng mà còn ra vẻ." Anh Lượng hít một hơi rồi nhả khói, không rõ ràng nói: "Xã hội này rất phức tạp, đừng tưởng rằng mình may mắn một lần thì có thể may mắn mãi."
Đối với câu nói này, Tưởng Thiên Du chỉ nhếch khóe miệng cười cười.
Một giây sau, giọng nói của quản lý lầu trên phát ra từ bộ đàm, nói rằng có một vị khách say rượu đang làm loạn nhờ anh Lượng ra mặt giải quyết.
Sau khi dập tắt điếu thuốc, người đàn ông nhanh chóng chạy lên lầu.
Tưởng Thiên Du thu hồi ánh mắt nhìn theo bóng lưng của đối phương, cô lảo đảo đi đến trước cửa kính, nhìn cảnh đêm đường phố ở bên ngoài, lại có đủ loại suy nghĩ quấn quanh không ngừng trong trí óc cô.
Giết người sao?
Không biết bao lâu sau, cô tỉnh táo lại, lấy điện thoại từ trong túi áo ghi lê.
Màn hình vừa sáng, cô đã thấy hàng chục thông báo tin nhắn của Hồ Phàm gửi đến cho cô, cô cụp mắt suy nghĩ sau đó lại cất điện thoại đi.
Ngày thứ hai.
Tới gần trưa Tưởng Thiên Du mới bò dậy từ giường, cô nấu một bát mì đơn gian, ăn xong thì đeo túi xách đi ra ngoài.
Sau một lúc ngồi xe buýt, cuối cùng cô cũng tìm được thẩm mỹ viện sức khỏe và sắc đẹp Khả Nghiên, cô nhẹ nhàng mở cửa và lịch sự tỏ ý muốn phỏng vấn.
Nữ quản lý ngồi trên ghế sô pha đón tiếp cô rất nhiệt tình.
Mặc dù nói là phỏng vấn nhưng trên thực tế, quy trình của nơi này cũng không chính quy đến vậy, huống chi cô chỉ muốn ứng tuyển vị trí quét dọn, không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần trông cô nhanh nhẹn là được.
Vì vậy, hai người đã nhanh chóng quyết định xong phần công việc này, cô bắt đầu làm từ hôm nay và tiền lương có thể được trả hàng tuần.
Tưởng Thiên Du vuốt tấm thẻ ngân hàng chỉ còn lại ba trăm tệ của mình, cô cảm thấy hạnh phúc tựa như khi chờ được đám mây tản ra để ngắm được vầng trăng sáng.
Sau khi nhận được vật dụng vệ sinh, cô không chần chừ mà bắt đầu luôn công việc của mình.
Nhân viên trong thẩm mỹ viện đều là phụ nữ nên không bừa bộn lắm, có vẻ bắt đầu lại cuộc sống mới không quá khó như cô tưởng.
Sau một hồi miệt mài công việc, Tưởng Thiên Du thấy mọi thứ đều rất ổn ngoại trừ người quản lý thật sự quá đỗi nhiệt tình, vẫn liên tục khuyên cô nên ra ngoài làm chuyên gia sắc đẹp.
Đến khoảng một giờ rưỡi chiều, Mao Lệ Lệ tới làm.
Ả vừa tán dóc với cô vừa mặc lên đồng phục làm việc màu hồng của viện, nhân tiện còn hỏi một câu: “Miêu Miêu, khi nào cô tan làm vậy?”
Tưởng Thiên Du nhìn xung quanh đã sạch sẽ, gọn gàng, ngập ngừng nói: “Nếu như bà chủ không có yêu cầu gì thêm thì chắc khoảng bốn giờ.”
“Thật khéo, chúng ta có thể nói chuyện một chút.” Mao Lệ Lệ nói, nhưng giống như ả đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ả đóng cửa tủ trước, sau đó thì xoay đầu lại nói: “Đúng rồi, lát nữa tôi có một vị khách đặt trước lúc hai giờ, cô đoán xem đó là ai?”
“...”
Kể từ khi linh hồn xuyên vào cơ thể của một người xa lạ, Tưởng Thiên Du luôn đoán già đoán non tỏ ý cô đã quá mệt mỏi rồi.
Không có gì bất ngờ xảy ra nên cô đương nhiên không đoán được.
Đúng hai giờ, Tưởng Thiên Du bị Mao Lệ Lệ lôi kéo vào phòng làm đẹp riêng, cô đứng cạnh giường, nhìn người phụ nữ hơi quen thuộc đang nằm ngửa ở trên giường.
“Cô không nhớ sao? Đây là đồng nghiệp trước đây của chúng ta ở quán hải sản Xuân Hoa đó!” Mao Lệ Lệ vừa giúp người phụ nữ trên giường xõa tóc, vừa giới thiệu thay cô ấy: “Cô ấy tên là Mạnh Vũ, chắc lúc này cô nhớ rồi chứ?”
Người phụ nữ đang nằm nghe vậy thì bật cười thành tiếng “haha”, nói: “Lệ Lệ, bà đừng chọc người ta, tui làm ở đó không lâu thì Miêu Miêu nghỉ việc rồi mà nhỉ?”
“Sao lại nhanh vậy? Tui nhớ rõ là sau đó khoảng hai tháng cơ mà?” Mao Lệ Lệ đổ nước ấm vào một cái chậu nhỏ, lẩm bẩm nói.
Hai tháng? Lông mày Tưởng Thiên Du giật giật.
Lộ Đồng chỉ nghỉ việc trước Quan Miêu Miêu một tháng, tức là phải chăng Mạnh Vũ cũng có ấn tượng với Lộ Đồng?
Nhưng tại sao lúc trước, khi mà cảnh sát điều tra các mối quan hệ của Lộ Đồng trước khi chết thì cô gái Mạnh Vũ này lại không xuất hiện ở Cục cảnh sát? ( truyện trên app T𝕪T )
Chẳng mấy chốc, cô đã nghe được một số manh mối từ cuộc đối thoại của họ.
Hóa ra là thời gian Mạnh Vũ làm việc ở Xuân Hoa cũng không quá lâu, tính ra thì cũng chưa đầy ba tháng. Trong thời gian ngắn như vậy, lại còn là nhiều năm về trước nên có lẽ ông chủ Hứa Xuân Hoa cũng không nhớ đến người như này.
Nhưng cho dù có nhớ ra cái tên Mạnh Vũ này thì ông ta cũng chưa chắc xác định được thời gian làm việc của Lộ Đồng và Mạnh Vũ có trùng nhau không, cho nên cảnh sát cũng không có cách nào biết được.
“À, đúng rồi, tui kể cho bà chuyện của Trần Bằng chưa?” Tay Mao Lệ Lệ khéo léo rửa mặt cho đối phương, miệng thì không ngừng nói nửa giây.
“Anh ta hả? Làm sao vậy? Anh ta tỏ tình với bà à? Đã nhiều năm như vậy, hai người vô tình gặp lại nhau rồi cùng nhau rơi vào bể tình à?” Mạnh Vũ nhận thấy tâm tư của ả một cách nhanh chóng, trong giọng nói không kiềm được mà còn có sự trêu chọc.
“Có cái rắm!” Mao Lệ Lệ dở khóc dở cười véo nhẹ vào mặt người phụ nữ, bây giờ nhắc đến chuyện này khiến ả vẫn còn chút ỉu xìu: “Chẳng phải lần trước tui đã kể với bà rằng có một đồng nghiệp ở Xuân Hoa chết sao?”
Mạnh Vũ nhắm mắt lại, khịt mũi nói: “Ừ, là người tên Lộ Đồng đúng không? Tui phải suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra người đó.”
“Cảnh sát đang điều tra chuyện của cô ấy, hóa ra là Trần Bằng và tên khốn Hứa Xuân Hoa đã cùng nhau làm hại cô ấy! Bây giờ tui đang nghi hai người đó đã giết chết Lộ Đồng, nghĩ lại thấy thật buồn nôn!” Mao Lệ Lệ bắt đầu tức giận nói.
“Hả?” Người nằm trên giường nghe thấy lời này hiển nhiên cũng vô cùng hoảng hốt, một lúc lâu sau miễn cưỡng lên tiếng: “Năm đó tui thấy Trần Bằng cũng không phải là loại người như vậy mà, còn tên súc vật Hứa Xuân Hoa kia làm ra chuyện như vậy thì cũng không phải là chuyện lạ gì.”
Tại thời điểm đó, có biết bao nhiêu nhân viên nữ ở quán hải sản Xuân Hoa đã bị hắn công khai hoặc bí mật quấy rối rồi chứ.
“Nhưng mà...”
“Nhưng mà sao?” Mao Lệ Lệ thuận miệng hỏi.
Mạnh Vũ khẽ mở mắt, giống như không được chắc chắn lắm: “Vào đêm trước ngày Lộ Đồng xin nghỉ việc tui còn gặp cô ấy, tui nhớ là tui và cô ấy cùng làm ca đêm với nhau.”
“Sau khi tan làm, tui khóa cửa xong thì cô ấy vẫn còn đứng ở ven đường chưa rời đi, hai tụi tui còn nói với nhau đôi ba câu mà.”
“Giờ nghĩ lại, tui thấy cô ấy không có dáng vẻ như muốn xin nghỉ đâu...”
“Kết quả là, ngày hôm sau đi làm thì tôi nghe bảo cô ấy đã nghỉ việc, thật là dứt khoát.”
Tưởng Thiên Du vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng cắt ngang: “Sau khi cô nói chuyện với Lộ Đồng thì sao?”
Mạnh Vũ bị câu hỏi của cô làm cho sững sờ, cô ấy nhíu mày cẩn thận nhớ lại: “Còn gì nữa đâu, lúc đó bạn trai chạy xe đạp điện đến đón tôi nên tôi đi luôn.”
Tuy nhiên, trong vòng hai giây sau khi lời nói đó được nói ra, cô ấy lại nói “ôi chao”.
“Nhưng sau khi tôi đi không xa thì hình như tôi thấy cô ấy lên một chiếc xe rồi rời đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT