ư

Có thể nói bữa ăn sáng nay thu hoạch khá ổn.

Không chỉ để Tưởng Thiên Du xác nhận thêm một bước rằng Hồ Phàm thực sự bất thường, mà còn giúp cô tìm được một công việc bán thời gian vào ban ngày.

Nơi Mao Lệ Lệ làm việc hiện tại là một thẩm mỹ viện, đúng lúc chỗ này đang thiếu một người phụ trách công việc dọn dẹp hằng ngày.

Lương tháng tuy không nhiều nhưng ưu điểm là thời gian linh hoạt, mỗi ngày chỉ cần đến vào khoảng giữa trưa, sau khi đảm bảo vệ sinh đạt tiêu chuẩn, bốn, năm giờ là có thể về.

Dơ bẩn và mệt nhọc cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của Tưởng Thiên Du, dù sao công việc chính ở KTV Tinh Huy của cô cũng chỉ là vệ sinh dọn dẹp.

Bằng cách này thu nhập của thẩm mỹ viện có thể cân đối chi tiêu hằng ngày, lương từ KTV có thể dùng để trả nợ.

Bốn mươi nghìn nhân dân tệ, cô gập ngón tay tính toán, khoảng nửa năm là có thể trả hết nợ.

Mao Lệ Lệ gọi điện cho chủ thẩm mỹ viện, sau khi giúp cô đặt lịch hẹn phỏng vấn hai người tạm biệt nhau tại quán cháo.

Trên đường về nhà, Tưởng Thiên Du suy tư về chuyện liên quan đến Hồ Phàm. Nguyên chủ Quan Miêu Miêu vẫn quan tâm đến đứa em trai này, điều này khiến cô cảm thấy có chút khó xử.

Hơn nữa theo cách nói của Mao Lệ Lệ, nếu như trước đây cậu đã đi theo Quan Miêu Miêu một thời gian dài vậy thì chắc chắn cậu đã gặp hoặc thậm chí có thể biết Lộ Đồng.

Suy nghĩ của cô đột ngột dừng lại ở đây, không dám tiếp tục suy nghĩ sâu xa, do dự một lát cô vẫn đi thẳng đến bến xe buýt cách đó không xa.

Học viện kỹ thuật thành phố Giang nằm trong vùng đại học thành phố.

Sau khi Tưởng Thiên Du xuống xe thì bước vài bước để xác định phương hướng, rồi lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn Wechat.

Gần mười một giờ trưa, người ra vào cổng trường Học viện kỹ thuật bắt đầu đông lên, trên gương mặt của các thiếu nam thiếu nữ đi xung quanh toát lên vẻ đẹp nhất của tuổi trẻ.

Tưởng Thiên Du đứng dưới bóng râm ngoài cửa lớn khẽ cau mày, cảm thấy lồng ngực bồn chồn, lòng ước ao trào dâng, đây cũng là phản ứng của nguyên chủ Quan Miêu Miêu.

Đây là lần đầu tiên cô gặp phải một cảm xúc mãnh liệt như vậy sau khi chuyển đổi hai cơ thể.

Rất nhanh, bên tai truyền đến một tiếng gọi đầy kinh ngạc: "Chị Miêu Miêu!"

Hồ Phàm vội vàng chạy đến chỗ cô, vẻ mặt nịnh nọt: "Sao chị lại tới đây? Đây là lần đầu tiên chị tới tìm em kể từ khi em lên đại học."

Trong giọng nói mơ hồ còn có chút uất ức và làm nũng.

Tưởng Thiên Du cong môi cười nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt.

Bình thường Quan Miêu Miêu phải vất vả để kiếm sống làm gì có dư thời gian và tâm trạng chạy qua đây, hơn nữa trong ký ức cậu thỉnh thoảng sẽ đột nhiên xuất hiện, đương nhiên càng không cần phải đi kiếm.

"Sáng nay em đi vội vội vàng vàng, tối qua lại ngủ muộn chị sợ em ăn không ngon sẽ đói bụng." Cô khẽ mở miệng, nhìn vào quầng thâm rõ ràng dưới mắt đối phương rồi đề nghị: "Buổi trưa chị dẫn em đi ăn một bữa ngon, thế nào?"

"Em còn tưởng... Chị Miêu Miêu giận em." Hồ Phàm lớn lên ở cô nhi viện tính tình vốn nhạy cảm, giọng điệu lạnh lùng của cô khi sáng khiến cậu thấp thỏm cả buổi.

Nhưng cậu không muốn lại vì chuyện này mà khiến cho chị Miêu Miêu của mình cảm thấy không vui, cho nên tiến lên thân thiết nắm lấy tay người phụ nữ: "Chị Miêu Miêu, vậy chúng ta ăn ở đâu?"

Tưởng Thiên Du quay đầu liếc mắt nhìn phố ăn vặt cách đó không xa, nhìn về phía bên kia mím môi: "Thịt nướng? Lẩu? Hay là chúng ta đi xem trước đi!"

Nói xong thuận thế vùng khỏi tay của thiếu niên không chút dấu vết.

Nhìn bóng lưng cô ở phía trước, Hồ Phàm cúi đầu nhìn chằm chằm tay phải hồi lâu, trong mắt hiện lên nghi hoặc cùng khó hiểu, hai giây sau mới khôi phục lại vội vàng đi theo.

Cuối cùng hai người chọn một quán thịt nướng.

Nạc mỡ đang xen, thịt bò sáng bóng phát ra âm thanh xèo xèo hấp dẫn trên vỉ nướng, Hồ Phàm cầm cây gắp ân cần nướng thịt cho Tưởng Thiên Du.

Nhìn đĩa trước mặt dần dần chất đống thịt, cô cầm đũa lên ăn từng ngụm lớn, khi nhận ra từ khi ngồi xuống ánh mắt đối phương vẫn chưa từng rời khỏi mình, cô mím môi khó chịu.

Sau đó cô đặt đũa xuống.

Hồ Phàm hoảng hốt, thấy thế dè dặt hỏi: "Chị Miêu Miêu, quán này không hợp khẩu vị chị ạ?"

"Không phải." Tưởng Thiên Du điều chỉnh biểu cảm trên mặt cho tốt nhất, sau đó lắc đầu: "Em còn nhớ chuyện tối qua chị nói với em chứ, phát hiện một thi thể trong phòng nghỉ KTV nơi chị làm việc."

"Bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy trong lòng khó chịu." Khi nói đến đây, như để khẳng định lại những gì mình vừa nói cô khó chịu nhăn mũi lại: "Chị còn biết người chết."

Hồ Phàm chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Chị Miêu Miêu quen ạ? Đồng nghiệp ở KTV với chị sao?"

Lại lắc đầu, Tưởng Thiên Du đột nhiên giương mắt nhìn thẳng vào người đối diện: "Là đồng nghiệp làm việc trong khách sạn hải sản bốn năm trước của chị, tên là Lộ Đồng, cao hơn chị khoảng hai ba phân, trông rất đẹp, khi cười có cả má lúm đồng tiền nữa."

"Em hẳn cũng biết nhỉ?"

Tay Hồ Phàm đang trở thịt nướng dừng lại một chút, gương mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Bốn năm trước em còn đang học cấp ba, làm sao quen biết đồng nghiệp của chị được?"

"Em lúc nào cũng đi theo sau chị sao lại không biết?" Tưởng Thiên Du cười tủm tỉm nói.

Giây phút này thời gian như ngừng lại, Hồ Phàm lập tức siết chặt cây gắp trong tay, vì dùng quá nhiều sức nên mu bàn tay cũng bắt đầu nổi gân xanh.

Cậu miễn cưỡng nhếch môi, cố gắng đáp lại một cách nhẹ nhàng: "Chị Miêu Miêu, chị đang nói gì vậy? Sao em nghe..."

"Sáng nay lúc hai chúng ta nói chuyện điện thoại, em đang ở bên ngoài quán cháo đúng không?" Nụ cười của Tưởng Thiên Du lúc này rất lạnh lùng, giọng nói lại nhàn nhạt càng khiến cho thiếu niên như rơi vào hầm băng: "Hồ Phàm, rốt cuộc em muốn tiếp tục như vậy đến khi nào?"

"Sao em lại biết sáng nay chị đến quán cháo đó? Hay là hôm qua sau khi chị ra khỏi khách sạn, em vẫn luôn ở dưới lầu nhà chị?!"

"Em không biết là làm như vậy rất đáng sợ sao?"

Hồ Phàm nặng nề nhắm mắt lại, không dám nhìn vẻ mặt tràn đầy thất vọng của người phụ nữ, cậu không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Rõ ràng mọi thứ đều rất cẩn thận rồi mà...

Một lúc sau, cậu nghe thấy giọng nói khàn khàn khô khốc của mình: "Chị Miêu Miêu... Xin lỗi... Em chỉ..."

Chỉ là quá thích chị, thích đến mức khao khát mỗi giây mỗi phút đều được ở bên cạnh chị, để em là người duy nhất còn lại trong thế giới của chị.

Nhưng những lời còn lại cậu vốn không dám nói ra.

"Hồ Phàm, hiện tại chị chỉ muốn hỏi em một câu, cái chết của Lộ Đồng năm đó có liên quan gì đến em không?" Đôi môi đỏ mọng của Tưởng Thiên Du gần như mím thành một đường thẳng, nhìn chằm chằm vào thiếu niên.

Bốn năm trước đối phương mới mười sáu tuổi, tuy Tưởng Thiên Du biết khả năng đó không cao nhưng vẫn hỏi.

"Không có..." Hồ Phàm nghe vậy lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng lắc đầu phủ nhận, còn nóng vội chồm qua bàn muốn nắm lấy tay cô: "Chị Miêu Miêu, em thề là em chỉ thỉnh thoảng đến nhìn chị là bởi vì em rất nhớ chị, những người khác có liên quan gì tới em đâu." Nghe những lời như đang tỏ lòng trung thành của cậu, Tưởng Thiên Du muốn mở miệng nói thêm gì đó nhưng đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Cô nhấc máy, sau khi kết nối đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hoảng sợ xen lẫn tiếng khóc và tiếng la hét chói tai.

"Nhiễm Nhiễm, làm sao vậy? Em đừng gấp, nói rõ lời nào!" Cô đứng phắt dậy, Tưởng Thiên Du xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng hết sức trấn an cô gái bên kia điện thoại.

Đến lúc cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, cô vội vàng xách chiếc balo bên cạnh, lại nhìn sâu vào vẻ mặt van xin của thiếu niên: "Hồ Phàm, chị hi vọng em biết những gì chị mong đợi ở em từ trước đến nay không phải thế này!"

"Em nói em không liên quan đến cái chết của Lộ Đồng, chị sẽ tin em một lần cuối, về sau... Em tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Dứt lời cô phớt lờ sự níu kéo của đối phương, bước nhanh ra khỏi quán thịt nướng, nhanh chóng biến mất giữa dòng người đông đúc.

Hồ Phàm vẫn ngồi lại bàn không nhúc nhích.

*

Thông thường KTV Tinh Huy sẽ không chính thức mở cửa cho đến khoảng năm giờ chiều.

Sau khi xuống xe, Tưởng Thiên Du liếc nhìn thời gian, còn chưa tới một giờ.

Nhìn cánh cửa cuốn được đẩy lên một nửa, mặc dù cửa kính bên trong đã đóng chặt nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô cúi người đẩy cánh cửa kính bên dưới cửa cuốn ra rồi bước vào, bên trong tối om đúng như dự đoán. ( truyện trên app T𝕪T )

Đi về phía trước hai bước liền nghe được tiếng nức nở khe khẽ, Tưởng Thiên Du theo bản năng bước nhanh hơn đi xuyên qua hành lang, đẩy mạnh cửa phòng nghỉ.

Rầm!

Tiếng cánh cửa gỗ va vào tường vang lên thành công khiến mọi người trong phòng sững sờ.

Nhân cơ hội này, cô cũng nhìn rõ tình cảnh trong phòng nghỉ.

Nhiễm Nhiễm và một vài cô gái trông quen mắt khác đang ngồi xổm ở chân tường, trên khuôn mặt đều giàn giụa nước mắt nước mũi, mà lúc này anh Kê đang đứng ở chỗ mấy cô ấy đang giơ hai tay lên cao, mọi người sợ hãi đưa tay ôm đầu, cố gắng cuộn tròn lại.

"Chị tới làm gì? Ở đây không có việc của chị, cút đi!" Người đàn ông rõ ràng đang trong cơn tức giận, lời nói ra chẳng có tí lịch sự nào.

Tưởng Thiên Du không lên tiếng tự mình đi tới bên cạnh Nhiễm Nhiễm, ngồi xổm xuống nhìn kỹ khuôn mặt của cô gái rõ ràng là sưng húp lên vì bị tát, cười như không cười nói: "Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc có chuyện gì? Tụi em làm gì mà lại khiến anh Kê túc giận như vậy?"

Từ khi nhận được cuộc gọi của đối phương tại quán thịt nướng cho đến khi cô đẩy cửa phòng nghỉ, cũng đã hơn nửa tiếng trôi qua.

Nhìn tình hình, mấy người này đã bị anh Kê xử lý nghiêm khắc rồi lại vòng lại.

"Mấy con điếm dám thông đồng giấu tiền khách boa, tao thấy tụi bây chán sống rồi!" Người đàn ông lại bắt đầu chửi, khi nói còn túm cổ áo kéo một cô gái lên, ngay lập tức đối phương phát ra một tiếng hét gần như có thể đâm thủng màng nhĩ.

"Bình thường có phải tao đối tốt với chúng mày quá rồi không?! Đệt mẹ chúng mày còn dám lừa tao lần nữa thì cẩn thận tao cũng chôn tụi mày vào tường, đừng tưởng ông mày chưa từng giết người!"

Dứt lời, anh Kê lại vung tay lên, bắt đầu tra hỏi: "Nói, là chủ ý của đứa nào?!"

Cô gái nhắm chặt hai mắt, đôi môi khẽ run lên vì sợ hãi, hai cánh tay trần lộ ra lại có thêm vết bầm xanh tím, trông vô cùng đáng thương và thê thảm.

"Mẹ nó!" Anh Kê cắn răng chửi thề, vung mạnh tay trái lên.

Nhưng mà tiếng tát giòn giã như tưởng tượng không hề vang lên trong phòng nghỉ.

Qua vài giây, mọi người hoảng loạn nhìn về phía anh Kê, đúng lúc nhìn thấy Tưởng Thiên Du cười giả dùng cánh tay mảnh khảnh của mình chụp lại cánh tay của người đàn ông đó: “Anh Kê, sêm sêm là được rồi, đánh nữa lỡ đâu xảy ra án mạng thật thì không ai được tốt cả.”

Nói xong cô nhe răng: "Anh nói đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play