Sau khi trở về phòng trọ, Tưởng Thiên Du cẩn thận bố trí ổn thỏa cho Nhiễm Nhiễm, sau đó dẫn Hồ Phàm đến khách sạn gần đó thuê một phòng.

Cũng may mặc dù là khách sạn nhỏ nhưng trong phòng vẫn khá sạch sẽ, sau khi cô đưa Hồ Phàm vào phòng thì dặn dò đơn giản hai câu rồi muốn rời đi.

Không ngờ Hồ Phàm đột nhiên ôm chặt eo cô từ phía sau, oan ức lại bực bội nói: “Chị Miêu Miêu, chị ở lại với em một lát được không? Có được không chị?”

Cánh tay cậu hơi dùng sức, trong ánh mắt ngạc nhiên không thể nghi ngờ của đối phương, Tưởng Thiên Du giãy ra khỏi lồng ngực cậu, cô nghiêm mặt nói: “Trời sắp sáng rồi, em mau ngủ một lát đi, sau đó thu dọn rồi trở về trường học.”

Lúc này cô đang cảm thấy đau đớn, vốn dĩ nguyên chủ Quan Miêu Miêu đã nợ nần chồng chất rồi, thuê căn phòng này lại tốn mất một trăm tệ, đúng là đã nghèo lại còn nghèo hơn mà.

Trên mặt Hồ Phàm lóe lên vẻ đau lòng, phối hợp với đôi mắt đẹp kia giống như thú con cô độc: “Chị Miêu Miêu, trước kia chị đều ngủ với em, có phải là chị muốn nhanh chóng trở về chăm sóc bạn cùng phòng không?”

Nhận thấy sự thân thiết và ham muốn chiếm hữu không quá rõ ràng trong lời nói của cậu, Tưởng Thiên Du chỉ cảm thấy thái dương co rút đau đớn.

Cô không rõ tâm lý của nguyên chủ Quan Miêu Miêu khi đối mặt với Hồ Phàm thế nào, nhưng với hiểu biết của cô về nguyên chủ nhiều ngày như vậy, hơn phân nửa là cô ấy sẽ không có tâm tư lệch lạc nào với đứa nhỏ mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn đâu.

Hai tay chống nạnh, cô chỉ cảm thấy mình cần phải dạy thằng nhóc mới biết yêu đã có vẻ lệch hướng này một khóa, vì thế châm chước nói.

“Trước đây em còn nhỏ, bây giờ em đã lớn vậy rồi, vì thế một số hành động cũng không còn phù hợp nữa.” Nói đến đây, cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chuyện này không có bất kỳ liên quan gì với việc chị có muốn chăm sóc Nhiễm Nhiễm hay không cả.”

“Nghỉ ngơi sớm đi.” Bỏ lại câu đó, Tưởng Thiên Du xoay người rời khỏi cửa phòng khách sạn.

Chỉ để lại một mình Hồ Phàm cô đơn đứng im bên cạnh chiếc giường trong căn phòng yên tĩnh, một lúc lâu sau lại đột nhiên mỉm cười.

Tưởng Thiên Du về phòng trọ, cô nằm xuống giường lăn lộn rất lâu, mắt thấy chân trời đã lộ ra ánh sáng mờ ảo thế nhưng cô vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào cả.

Bởi vì, cô nghèo đến không ngủ được.

Mỗi ngày mở mắt ra đều là khoản nợ bốn mươi nghìn tệ, còn phải đối mặt với đủ loại chi tiêu hằng ngày, Tưởng Thiên Du luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không phải là biện pháp tốt.

Nếu không thì thừa dịp ban ngày rảnh rỗi ra ngoài tìm việc làm thêm thứ hai?

Chậc.

Hạ quyết tâm, lúc này cô mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Không ngờ chẳng mấy chốc cô đã bị một cuộc điện thoại đánh thức, cô cau mày nhắm mắt lấy điện thoại từ dưới gối ra, Tưởng Thiên Du đặt vào bên tai: “Alô?”

“Quan Miêu Miêu?” Trong điện thoại truyền đến giọng nữ có hơi quen tai.

Bởi vì buồn ngủ mà bộ não chậm chạp vài giây mới phản ứng kịp, lúc này cô mới nghi ngờ dò hỏi: “Mao Lệ Lệ?”

“Lần trước ăn cơm tôi quên lưu số cô, vì thế mới bấm số điện thoại cô dùng bốn năm trước để thử vận may, không ngờ cô thật sự không đổi số điện thoại.” Mao Lệ Lệ giải thích, sau đó mới biểu đạt ý đồ thật sự: “Nghe nói Trần Bằng đã bị cảnh sát bắt rồi, cô có biết chuyện đó không?”

Tưởng Thiên Du dụi mắt khôi phục một chút tinh thần: “Cô nghe ai nói?”

“Là như thế này, hôm qua tôi muốn hẹn gã ra ngoài ăn tối, không ngờ điện thoại của gã lại tắt máy. Cho nên sáng nay tôi đến nơi ở của gã, tình cờ gặp gia đình gã đến thu dọn đồ đạc cho gã, hỏi thăm một lát…” Nói đến đây, Mao Lệ Lệ sâu kín thở dài, lại hỏi tiếp: “Chẳng lẽ thật sự là gã giết Lộ Đồng sao?”

“Cũng không chắc đâu.” Tưởng Thiên Du vừa duỗi lưng vừa trả lời.

Chỉ nghe người ở đầu dây bên kia thở chậm lại, nhạy bén hỏi tới: “Quan Miêu Miêu, có phải là cô đã biết gì không?”

Cô cũng không định giấu giếm, vì thế thẳng thắn thừa nhận: “Há, hôm qua tôi cũng đến Cục cảnh sát.”

Tình huống trước mắt là, miễn là người đã từng tiếp xúc với Lộ Đồng bốn năm trước thì hầu như đều có hiềm nghi nhất định.

Lần trước ăn cơm với Hứa Xuân Hoa đã bị cô vô tình đào ra chuyện lớn như vậy, Tưởng Thiên Du cảm thấy không bằng càng nhiều càng tốt, dù sao thì cũng không ai nói chính xác được là trên đám mây nào sẽ có mưa.

Quả nhiên, Mao Lệ Lệ vừa nghe nói như vậy thì đã đứng ngồi không yên, nói gì cũng muốn mời cô ra ngoài ăn sáng.

Cô cũng không từ chối, thế là hai người hẹn nhau tại cửa hàng bán cháo gần đó.

Nửa tiếng sau, khi Tưởng Thiên Du chậm rãi đi tới quán cháo kia thì Mao Lệ Lệ đã ngồi chờ từ lâu rồi.

Trên bàn bày hai bát cháo và mấy cái bánh bao, Mao Lệ Lệ nhìn thấy cô còn vô cùng nhiệt tình vẫy tay gọi cô.

Chờ đến khi cô ngồi xuống ghế trống ở đối diện, Mao Lệ Lệ sốt ruột hỏi: “Quan Miêu Miêu, cô mau nói cho tôi biết đi, hôm qua cảnh sát tìm mấy người hỏi gì vậy? Còn có vì sao Trần Bằng bị bắt mà cô lại không có chuyện gì hết?”

“…” Động tác cầm thìa múc cháo của Tưởng Thiên Du chợt dừng lại giữa không trung, EQ của người này thật sự vẫn thấp như trước, nhưng mà cô cũng không so đo, cô nuốt cháo rồi đáp lại: “Chẳng phải là chuyện của Lộ Đồng đó sao.”

“Cảnh sát nói, Hứa Xuân Hoa và Trần Bằng đều đã từng làm hại Lộ Đồng.”

Lời này của cô có hơi mờ mịt, thế nhưng mọi người đều là người trưởng thành, Mao Lệ Lệ lập tức hiểu được ý nghĩ sâu xa trong đó, sắc mặt ả trắng bệch, không thể tin được hét lên: “Gạt người hả?”

“Nếu cảnh sát nói cho tôi biết, hẳn là thật rồi.”

Nghe vậy, bả vai Mao Lệ Lệ suy sụp mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, dáng vẻ khóc không ra nước mắt: “Nói như vậy, là hai người bọn họ giết Lộ Đồng?”

Tưởng Thiên Du lắc đầu: “Rốt cuộc thì ai là hung thủ, có lẽ cảnh sát vẫn đang điều tra.”

Nói xong, cô vui vẻ vùi đầu ăn, vừa ăn vừa hất cằm nói với người đối diện: “Cháo sắp nguội rồi, cô còn nghĩ gì thế?”

Mao Lệ Lệ đẩy cháo về phía trước, có vẻ không thèm ăn: “Nếu cô có thể ăn thì ăn hết đi, bây giờ tôi chỉ cần nghĩ đến việc trước kia mình thích Trần Bằng thì đã cảm thấy ghê tởm rồi.”

Nói xong, Mao Lệ Lệ khó hiểu nghiêng đầu: “Cô nói xem lúc chúng ta làm việc ở quán hải sản Xuân Hoa, Lộ Đồng cũng không có biểu hiện khác thường nào cả, gặp loại chuyện đó, tại sao cô ấy lại còn giống như không có việc gì chứ?”

Sau đó Mao Lệ Lệ lại cúi đầu lẩm bẩm: “Nhưng con gái mà, thật sự có hơi khó mở miệng, tại sao tôi lại hiểu lầm là cô ấy dụ dỗ hai người kia chứ…”

Bây giờ xem ra, rõ ràng là Hứa Xuân Hoa và Trần Bằng đơn phương quấy rối Lộ Đồng mới đúng.

Sau đó, Tưởng Thiên Du ăn xong hai bát cháo và hai cái bánh bao thịt trong lúc Mao Lệ Lệ đang sám hối và nhớ lại hồi ức đứt quãng.

“Nè, Miêu Miêu, cô nói xem…” Mao Lệ Lệ vẫn còn đang nói mãi không ngừng.

Đúng lúc này, điện thoại trong tay Tưởng Thiên Du chợt vang lên, cô liếc nhìn màn hình rồi nhíu mày bắt máy.

Chẳng mấy chốc bên trong điện thoại đã truyền đến giọng nói của Hồ Phàm, cậu cứ lải nhải nói cậu đã rời giường và trả phòng, cũng nói muốn mua bữa sáng đến cho cô.

“Không cần đâu, chị đã ăn với bạn rồi.” Tưởng Thiên Du lạnh lùng từ chối. ( truyện trên app T𝕪T )

Rõ ràng là Hồ Phàm sửng sốt nhưng cũng không tiếp tục dây dưa nữa, còn đề cập đến việc cậu sắp về trường, giống như là chó con đang chờ chủ nhân khen ngợi.

Mà Tưởng Thiên Du chỉ nói một câu “Chú ý an toàn”, sau đó vô cùng dứt khoát chấm dứt cuộc gọi này.

Mao Lệ Lệ thấy thế hơi nheo mắt lại, nghiêng người về phía trước, giọng điệu hóng hớt: “Bạn trai hả? Cãi nhau à?”

“Em trai thôi.”

“Em trai gì? Sói con? Quan Miêu Miêu này không ngờ cô lại thích kiểu đó đấy!” Mao Lệ Lệ càng thêm hưng phấn, quét sạch vẻ lo lắng trước đó, trợn mắt tiếp tục tò mò: “Có ảnh chụp không, để tôi giám định giúp cô nào!”

Tưởng Thiên Du bình thản tìm ảnh chụp gần đây của Hồ Phàm trong thư viện ảnh trong điện thoại, quay màn hình lại để đối phương xem, lại nhấn mạnh: “Thật sự chỉ là em trai lớn lên cùng tôi mà thôi.”

Mao Lệ Lệ ra vẻ “Tôi hiểu mà” nhưng sau khi nhìn thấy ảnh chụp thì không chắc chắn “A” lên.

“Sao lại quen mắt vậy nhỉ?”

Quen mắt sao?

Lúc đầu Tưởng Thiên Du cũng không để ý lắm, thế nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc nhớ lại của Mao Lệ Lệ, ít nhiều cũng có chút không xác định.

Lấy lại tinh thần, cô nhẹ nhàng nói: “Cậu ta là sinh viên Học viện Kỹ thuật, thỉnh thoảng còn làm việc bán thời gian ngoài trường, có lẽ là cô đã gặp nó ở gần Học viện Kỹ thuật.”

“Tôi đến Học viện Kỹ thuật làm gì…” Mao Lệ Lệ vô thức phản bác, thế nhưng sau đó lại vỗ bàn: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.”

“Mấy năm trước khi chúng ta làm việc trong quán hải sản Xuân Hoa, tôi luôn nhìn thấy đứa nhỏ này ở bên ngoài.”

???

Đồng tử Tưởng Thiên Du chợt co rút, cô cười như không có chuyện gì xảy ra: “Có phải là cô đã nhớ nhầm rồi không?”

“Sao có thể? Mao Lệ Lệ tôi nổi danh nhìn mặt một lần là nhớ mãi!” Bị cô nghi ngờ, Mao Lệ Lệ có chút không vui bĩu môi: “Tôi nhớ lúc đó tôi phụ trách nhập hàng, về cơ bản thì mỗi ngày tôi đều sẽ ra ngoài ký tên nhận hàng mà người giao hàng đưa đến vào khoảng chín giờ sáng!”

“Cậu ấy, sói con của cô đó, rất nhiều lần đứng ở lề đường, nhiều đến nỗi tôi cũng nhớ kỹ luôn.”

“Tôi còn nói chuyện với cậu ấy nhưng mà tính cách đứa nhỏ này hướng nội nên không để ý đến tôi.”

“Đã nhiều năm như vậy rồi, mắt thấy vóc dáng cao lên không ít, nhưng gương mặt kia lại không thay đổi nhiều lắm.” Mao Lệ Lệ nói xong, giống như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, ả lại giơ tay lên vỗ ót: “Đúng rồi, có một ngày lúc tan làm, hình như cô với Lộ Đồng đã hẹn đi đâu cùng nhau sau khi tan việc đó.”

“Tôi ra cửa sau hai người, tôi còn nhìn thấy đứa nhỏ đó đi theo hai người từ xa nữa kìa.”

Vừa dứt lời, Mao Lệ Lệ cười khanh khách: “Thì ra đây là em trai của cô, tình cảm của hai chị em thật tốt, khi còn bé đã dính cô, trưởng thành rồi vẫn thân thiết như thế, tôi thấy không hề thay đổi một chút nào cả!”

Tay trái đặt trên đùi vô thức nắm chặt, Tưởng Thiên Du rũ mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong đầu lại nhanh chóng chiếu lại hình ảnh vài lần tiếp xúc với Hồ Phàm.

Cô vốn chỉ cảm thấy tình cảm của cậu thiếu niên có chút không có chừng mực, lại không ngờ người này đã trở nên kỳ lạ như thế từ lâu rồi.

Nếp nhăn giữa lông mày ngày càng sâu hơn, Tưởng Thiên Du bắt đầu nghi ngờ, nhiều năm như vậy mà Quan Miêu Miêu cũng không nhận ra điều khác thường của Hồ Phàm, cậu còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư đã sâu nặng đến mức đó rồi sao?

Bên tai vẫn nghe thấy giọng nói sắc bén của Mao Lệ Lệ, cô vừa đáp lại qua loa vừa nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người đi đường đi tới đi lui, xe cộ nhanh chóng lướt qua.

Không hiểu sao mà cô lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play