“Cho nên làm sao cô biết khi Lộ Đồng còn sống, Hứa Xuân Hoa và Trần Bằng đã từng phạm tội với cô ấy?” Kỳ Tử Ngang hỏi lại lần nữa, hoàn toàn không bị tin tức đột nhiên xuất hiện đảo lộn tiết tấu thẩm vấn.

Tưởng Thiên Du lắc đầu: “Tôi không biết, đoán thôi.”

Chợt như có hơi giật mình mà mở to mắt: “Hai người bọn họ thật sự súc sinh như vậy sao?”

“Cô không…?” Lục Lê vốn định đập bàn, thế nhưng anh ta vừa giơ tay lên đã cảm thấy động tác này không đúng lắm cho nên dừng lại giữa không trung, cuối cùng chỉ có thể lúng túng sờ ót của mình.

“Lúc trước khi tôi làm nhân viên phục vụ ở khách sạn hải sản Xuân Hoa, tình cờ nhìn thấy Hứa Xuân Hoa đang quấy rối Lộ Đồng nhưng mà Lộ Đồng cũng không bị thương tổn thực chất nào cả, cho nên tôi mới không báo cảnh sát theo yêu cầu của cô ấy." Tưởng Thiên Du nói xong, lặng lẽ thở dài.

“Còn Trần Bằng, vẫn là ngày đó các anh gọi chúng tôi đến Cục cảnh sát, tôi luôn cảm thấy giữa gã và Hứa Xuân Hoa có chút kỳ lạ, không ngờ… bọn họ không phải là đồng bọn gây án đó chứ?” Dường như cô đang cảm khái.

Cô, Mao Lệ Lệ và Trần Bằng cùng được mời đến quán hải sản Xuân Hoa ăn cơm, trên đường đi thì Tưởng Thiên Du đã cảm thấy mỗi khi nhắc tới Lộ Đồng thì phản ứng của Hứa Xuân Hoa có vẻ kỳ quái rồi.

Sau đó bởi vì bàn tay hư đốn của Hứa Xuân Hoa mà ông ta bị cô dạy dỗ, trong lúc hỗn loạn, khi nghe cô uy hiếp Hứa Xuân Hoa, sắc mặt của Trần Bằng lại trở nên phức tạp.

Có một chút sốc, một chút khó hiểu, còn có hối tiếc và sợ hãi.

Lúc đó cô còn cảm thấy khó hiểu, vì sao cô uy hiếp Hứa Xuân Hoa mà Trần Bằng nghe thấy lại có phản ứng như thế, bây giờ xem ra tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi.

Đối phương cảm thấy chột dạ là vì năm đó đã phạm tội hãm hiếp cùng với Hứa Xuân Hoa.

Trong khoảng thời gian này, đôi mắt đen nháy của Kỳ Tử Ngang vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô chưa từng thả lỏng, sau đó thản nhiên nói, xem như chấp nhận suy đoán của cô: “Trước mắt Hứa Xuân Hoa và Trần Bằng chỉ thừa nhận tội ác cùng nhau ép buộc Lộ Đồng xảy ra quan hệ với bọn họ năm đó mà thôi.”

“Theo lời khai của Hứa Xuân Hoa, phòng kỹ thuật đã tìm được đoạn video bốn năm trước trong văn phòng ở nhà hàng của ông ta.”

Trong video, gương mặt của ba người rất rõ ràng, sự thật về tội ác không thể chối cãi được, vì vậy Trần Bằng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn khai báo.

“Chậc.” Tưởng Thiên Du có chút câm nín, dù sao thì người bình thường cũng luôn không hiểu được kiểu mạch não biến thái này.

“Được rồi, cô Quan, tôi đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, không bằng bây giờ chúng ta nói về chuyện của cô đi.” Kỳ Tử Ngang hơi nâng cằm lên.

Nên đến thì luôn đến, mọi chuyện phát triển đến bây giờ, Tưởng Thiên Du cũng không có ý định giấu diếm nữa.

Vì vậy cô im lặng khoảng hai giây, sắp xếp lại lời nói rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi vào viện mồ côi năm sáu tuổi, trong ấn tượng của tôi, tinh thần của mẹ tôi không ổn định lắm, cuối cùng vào ngày đó khi tôi thức dậy thì mẹ cũng đã biến mất luôn rồi.”

“Có người nói mẹ đã vứt tôi và bỏ trốn, có người nói mẹ chết rồi nhưng mà mặc kệ là chạy hay chết thì cũng không có ảnh hưởng nhiều đến tôi.”

Tưởng Thiên Du bình tĩnh kể lại, có lẽ người ngoài nghe được sẽ cảm thấy Quan Miêu Miêu vô cùng thảm thương. Nhưng đối với bản thân nguyên chủ mà nói, cuộc sống bất hạnh mài giũa cô ấy nhiều năm, từ lâu đã làm cho cô ấy không còn xem trọng những chuyện nhỏ bé như hạt vừng này nữa.

Sau đó cô ấy gặp Lộ Đồng, bởi vì đêm đó ra tay cứu Lộ Đồng một lần cho nên quan hệ giữa hai người trở nên rất thân thiết, đồng thời cũng tiếp xúc với hai vợ chồng già nhà họ Lộ.

Sau khi nghe bố Lộ Đồng thỉnh thoảng nói về vài chuyện thời còn trẻ, đột nhiên Quan Miêu Miêu phát hiện, hình như cô đã từng nghe về những chuyện này khi còn rất nhỏ.

Khi đó mẹ Quan hiếm khi tỉnh táo, hầu hết thời gian đều nhắc đến bố ruột của Quan Miêu Miêu.

Dường như chuyện sau đó cũng nằm trong dự liệu, Lộ Đồng đột nhiên biến mất, Quan Miêu Miêu vì muốn liên lạc với Lộ Đồng cộng thêm xác nhận quan hệ giữa bố Lộ và mình mà thường xuyên đến nhà họ Lộ.

Mà sau khi xác định ông là bố ruột của cô ấy, với tính cách của Quan Miêu Miêu thì càng không có khả năng mặc kệ ông, vì lẽ đó mà mới có chuyện bốn mươi nghìn tệ trước đó.

Dứt lời, Tưởng Thiên Du ngước mắt nhìn hai người đàn ông ở đối diện.

Cô không trông cậy vào việc dùng câu chuyện bi thương để khơi dậy sự đồng cảm của hai người này, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không đành lòng của Lục Lê, khóe mắt của cô vẫn không khống chế được mà giật giật. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Năm đó vì sao Lộ Đồng lại đột nhiên rời khỏi khách sạn hải sản Xuân Hoa, cô thật sự không có ấn tượng gì sao?” Sau cùng Kỳ Tử Ngang lại hỏi như vậy.

“Không có.” Tưởng Thiên Du thành thật lắc đầu: “Về chuyện này, chẳng lẽ không phải hai người ở sát vách càng có quyền lên tiếng hơn sao? Ai biết có phải Lộ Đồng bị bọn họ sỉ nhục nên chịu không nổi, hoặc là đơn giản là bọn họ đã giết Lộ Đồng.”

Đối với việc này, Kỳ Tử Ngang cũng không phát biểu ý kiến gì, anh chỉ đứng lên vừa thu dọn đồ đạc trên bàn vừa nói: “Cô Quan, cảm ơn cô đã hợp tác.”

Lục Lê cũng đi theo, chẳng qua anh ta cứ làm cho người ta có cảm giác muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta im lặng đi ra ngoài rót ly nước ấm rồi đặt lên bàn thẩm vấn, lúc này mới lắc đầu thở dài rời đi.

Tưởng Thiên Du uống ngụm nước nhiệt độ vừa vặn, hình như cảnh sát mới vào làm chưa được bao lâu thì đều giàu cảm xúc.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu hiện lên gương mặt không có cảm xúc của Kỳ Tử Ngang, cũng không biết năm đó người này cũng đã từng có những cảm xúc giống người bình thường thế này không.

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lúc cô đang nghĩ lung tung, cuối cùng lúc mười giờ tối, ai đó đến và thông báo cho cô rằng cô có thể rời đi.

Khi ra khỏi tòa nhà văn phòng Cục cảnh sát thành phố Giang, Tưởng Thiên Du lấy điện thoại trong ba lô ra, cô ngạc nhiên nhìn một loạt các cuộc gọi nhỡ.

Sau đó cô mở WeChat, đúng như dự đoán, cô nhận được hai mươi mấy tin nhắn quan tâm và thúc giục của Nhiễm Nhiễm.

Đọc từng tin nhắn, lúc này cô mới nhớ bây giờ mình là người có việc làm, hôm qua đến Cục cảnh sát, vậy mà cô lại quên thông báo với bên phía KTV Tinh Huy.

Cô luống cuống tay chân cất điện thoại và đeo ba lô lên, cô chạy ra khỏi khu phức hợp với tốc độ nhanh nhất, chặn một chiếc taxi bên đường.

Trong khoảnh khắc chiếc xe taxi rời đi, cô như có cảm giác mà nghiêng đầu qua, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía tòa nhà văn phòng ở bên kia.

Trước cửa sổ trên tầng của phòng thẩm vấn, dường như có một bóng đen mờ ảo đang đứng ở nơi đó.

Ngay sau đó, tiếng động cơ taxi vang lên, chiếc xe màu xanh vàng nhanh chóng biến mất trong dòng xe tấp nập.

Đợi đến khi Tưởng Thiên Du đến KTV Tinh Huy thì đã là bốn năm mươi phút sau, lúc đó Nhiễm Nhiễm đang đứng bên ngoài hút thuốc cho tỉnh rượu với hai cô gái tiếp rượu khác, thấy cô xuống xe thì vội vàng bước lên nghênh đón.

“Trời ơi, chị Miêu Miêu, hai ngày nay chị đã làm gì vậy hả?” Nhiễm Nhiễm quan sát cô từ trên xuống dưới, thở phào nhẹ nhõm: “Nếu chị không về thì em sẽ báo cảnh sát luôn đấy!”

“Ra ngoài làm chút việc.” Tưởng Thiên Du hàm hồ đáp lại.

Vốn dĩ Nhiễm Nhiễm cũng không muốn hỏi đến cùng, cô ấy giơ tay lên chỉ vào trong KTV, vô thức nhỏ giọng nói: “Hôm nay anh Kê ở trong đó, anh Lượng vừa nói với gã là hai ngày nay chị không đến làm việc, chị chuẩn bị tâm lý đi.”

Tưởng Thiên Du gật đầu nói cảm ơn, nhanh chân bước lên bậc thang, đẩy cửa kính đi vào.

Sau khi hai người phía sau quầy lễ tân, còn có vài nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng động thì đều dừng lại, chờ đến khi thấy rõ người tới là cô, mấy nhân viên phục vụ đều lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.

“Anh Kê.” Tưởng Thiên Du bước lên, lễ phép gọi.

Anh Kê nhìn chằm chằm mấy ánh mắt “chờ đợi”, dưới áp lực nặng nề, gã kiên quyết kéo áo ngoài nhân viên phục vụ màu đỏ ném lên quầy lễ tân, lên giọng quát: “Còn không mau đi làm việc?”

Chỉ là không biết bởi vì gã chột dạ hay là như thế nào, mọi người xung quanh đều không nghe thấy vẻ răn đe như trong dự đoán của bọn họ.

Tưởng Thiên Du ngoan ngoãn cầm áo, cô nể tình đáp: “Được, anh Kê.”

Sau đó xoay người định đi về phía phòng nghỉ.

“Chờ đã!” Có lẽ là anh Kê cũng cảm thấy mình không phát huy tốt, hoặc là gã không muốn mất mặt trước mặt đông đảo nhân viên phục vụ, gã lại lên tiếng gọi cô lại.

Tưởng Thiên Du dừng bước, cô đứng tại chỗ chậm rãi quay đầu, mỉm cười: “Hử?”

Chẳng biết tại sao, vào lúc này anh Kê đột nhiên nhớ tới trải nghiệm thảm thiết đêm đó, vì vậy những lời ra đến khóe miệng của gã trở thành: “Lần… Lần sau có việc nhớ xin nghỉ trước.”

“…”

“…”

Trong ánh mắt khó hiểu của cả đám nhân viên phục vụ và anh Lượng, cuối cùng anh Kê cũng nhận được câu trả lời khẳng định của Tưởng Thiên Du, vẻ mặt trở nên ngại ngùng.

Mặc kệ những người khác cảm thấy thế nào, Tưởng Thiên Du trở về phòng nghỉ thay quần áo làm việc.

Sau khi đóng tủ khóa, tầm mắt của cô lại rơi vào bức tường ván gỗ giấu xác Lộ Đồng, nhìn dấu vết cải tạo rõ ràng ở trên đó, cô rơi vào suy tư.

Hung thủ thật sự là Hứa Xuân Hoa và Trần Bằng sao?

Ngược lại thì cô cảm thấy chưa chắc, chỉ nhìn biểu hiện của Hứa Xuân Hoa hôm nay, mới bị cảnh sát dọa hai lần đã nhận tội, ông ta hoàn toàn không giống như người có can đảm ra tay giết người.

Còn Trần Bằng…

Ù —— buzz ——

Tưởng Thiên Du phục hồi tinh thần, cô lấy điện thoại ra khỏi túi áo khoác đỏ, khi nhìn thấy ID người gọi thì ngạc nhiên nhướng mày, ấn nút trả lời: “Tiểu Phàm?”

“Chị Miêu Miêu.” Đối diện truyền đến giọng nói ngây ngô lại ngượng ngùng của cậu thiếu niên: “Em… Bây giờ em đang ở bên ngoài KTV nơi chị làm việc, hôm nay nơi em làm thêm yêu cầu tăng ca, kết quả là cổng trường đã khóa rồi…”

Tưởng Thiên Du vô lực đỡ trán, cô chỉ có thể cúp điện thoại rồi đi ra ngoài, xuyên qua cửa kính, cô nhìn thấy cậu trai cao gầy đang đứng bên lề đường.

Cô thuận miệng báo với anh Lượng rồi dẫn Hồ Phàm vào phòng nghỉ dưới ánh mắt cười nhạo của anh ta.

Dặn dò đối phương khi cô làm việc không được đi lại lung tung trong KTV, Tưởng Thiên Du lên lầu hai bận rộn làm việc.

Mãi cho đến gần bốn giờ sáng, cuối cùng thì cô cũng dọn dẹp sạch sẽ phòng karaoke cuối cùng, cô đấm vùng eo đau nhức, lên tiếng chào hỏi đồng nghiệp rồi đi xuống lầu.

Vừa đẩy cửa phòng nghỉ ra, cô đã nhìn thấy Nhiễm Nhiễm say xỉn không biết trời trăng trên giường, cô theo thói quen bước lên đỡ cô ấy dậy, cô gọi Hồ Phàm: “Tiểu Phàm, chúng ta về thôi.”

Hồ Phàm nhíu mày nhìn Nhiễm Nhiễm lảo đảo, không vui lên tiếng phàn nàn: “Chị Miêu Miêu, cũng không phải ở đây không có giường, cho chị ta ngủ ở đây một đêm không được hả?”

“Trước kia thì được, bây giờ…” Tưởng Thiên Du thuận miệng giải thích: “Vài ngày trước đã phát hiện thi thể trong phòng này, Nhiễm Nhiễm nhát gan, nếu ngày mai tỉnh dậy thì không chừng sẽ bị dọa khóc.”

“Thi thể?”

“Ừm.” Cô đáp qua loa, đỡ Nhiễm Nhiễm đi ở phía trước, cũng không chú ý tới vẻ mặt kỳ quái của cậu thiếu niên đằng sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play