Lục Lê đang đứng ở hành lang cũng nghe được lời cuối cùng của Tưởng Thiên Du, anh ta không khỏi bĩu môi: “Cô ta cho rằng cô ta là ai chứ?”
“Không lo lắng khoản nợ rối mù của mình đi, còn bắt đầu vu cáo cho người khác nữa chứ!”
“Chúng ta làm thế nào còn cần cô ta dạy hả?”
Kỳ Tử Ngang đứng bên cửa sổ lẳng lặng nghe Lục Lê nóng nảy oán giận, ngón tay phải gõ vào bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch, không biết là đang tính toán cái gì.
“Còn đi dạo? Có cần tôi xoa bóp cho cô ta luôn không?” Sau khi Lục Lê phát tiết xong cuối cùng anh ta cũng phát hiện lãnh đạo nhà mình quá im lặng, vì thế tiến tới bên cạnh anh: “Đội trưởng Kỳ, tôi thấy Quan Miêu Miêu này có vẻ cứng đấy, lần này nói cái gì cũng không thể thả cô ta rời khỏi cục cảnh sát dễ dàng được!”
“Ừ.” Ngoài dự đoán Kỳ Tử Ngang còn đáp lại.
Lục Lê nghe vậy thì biểu cảm trên mặt trở nên vui vẻ, nhưng mà chẳng mấy chốc anh ta đã cảm giác được có chút không đúng, anh ta nghi ngờ nghiêng đầu: “Đội trưởng Kỳ, có phải anh có tính toán gì không?”
“Nếu nói đến mối quan hệ xã hội khi còn sống của nạn nhân Lộ Đồng thì phần lớn đều ở trong khách sạn hải sản Xuân Hoa, mà vừa rồi Quan Miêu Miêu nhắc đến hai người kia, đúng lúc cũng có liên quan đến khách sạn đó.” Kỳ Tử Ngang nói ra kế hoạch của mình.
“Mặc kệ khi còn sống Lộ Đồng đã xảy ra chuyện gì, giữa Quan Miêu Miêu và những người khác lại có ân oán gì, trước mắt cũng có thể xem là cơ hội rất tốt.”
Những lời đặc biệt này chạy tới chạy lui trong đầu Lục Lê vài vòng, đột nhiên trước mắt anh ta sáng ngời: “Ý của anh là, anh muốn lợi dụng Quan Miêu Miêu cạy miệng hai người kia sao?”
“Cũng có thể lợi dụng hai người kia đột phá phòng tuyến tâm lý của Quan Miêu Miêu.” Kỳ Tử Ngang trầm giọng nói.
“Trước đó chúng ta chỉ gọi bọn họ đến hỏi vài câu đơn giản, lần này…” Những lời còn lại anh cũng không nói ra miệng, chỉ là xoay người lại và dặn dò người bên cạnh: “Lục Lê, sáng mai cậu gọi bọn họ đến đây đi.”
Vừa dứt lời thì anh đã bước về phía thang máy.
Lục Lê ở lại tại chỗ thì xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhỏ trên cửa nhìn thoáng qua người phụ nữ đang vùi đầu nằm im trên bàn thẩm vấn, anh ta đáp “Được” rồi cũng im lặng.
Một đêm yên ổn.
Sáng sớm hôm sau, Lục Lê ăn sáng xong thì vội vàng vọt lên phòng thẩm vấn trên tầng.
Tuy nhiên khi anh ta đến phòng thẩm vấn Tưởng Thiên Du đang ở, anh ta lại ngạc nhiên phát hiện cánh cửa mở rộng, bên trong không có ai cả.
Ngay khi anh ta chuẩn bị tìm người hỏi thăm, Tưởng Thiên Du lảo đảo xuất hiện từ khúc quanh của hành lang đối diện, cô đi rất chậm, từ xa nhìn lại trông giống như chú vịt đang nhàn nhã tản bộ.
“Yo! Cảnh sát Lục, chào buổi sáng nhá ~”
Vẫn còn cách nhau khá xa nhưng sau khi Tưởng Thiên Du thấy rõ gương mặt người đứng ở cửa thì vô cùng nhiệt tình giơ tay lên chào hỏi.
“Cô đã làm gì rồi hả?” Lục Lê nhíu mày hỏi, chỉ là lúc nói chuyện tầm mắt cũng không dừng trên người cô mà nhìn về phía nữ cảnh sát ở phía sau cô.
Không đợi nữ cảnh sát lên tiếng, Tưởng Thiên Du đã tiếp lời: “Con người có ba cái gấp, cảnh sát Lục, anh ăn sáng chưa?”
“…” Nhìn gương mặt cực kỳ xinh đẹp và tràn đầy sức sống trước mắt, Lục Lê chỉ cảm thấy dường như cái bánh bao mà anh ta vừa ăn xong đang kẹt lại trong ngực, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Sao lại không giống như dự đoán của anh ta chứ?
Bàn ghế trong phòng thẩm vấn vừa lạnh vừa cứng, nhưng sau một đêm dài cô ta không chỉ không uể oải mà miệng lưỡi vẫn nhanh nhẹn như thế, điều này có hợp lý không?
Chẳng lẽ bởi vì tính chất công việc ban đầu là phải thường xuyên thức đêm hay sao?
Anh ta bắt đầu phân tích cẩn thận các khả năng khác nhau.
Nhưng Tưởng Thiên Du không cho anh ta cơ hội suy tính, cô nói tiếp: “Ôi chao, không thể không khen thức ăn trong Cục cảnh sát các anh ngon thật đấy, nhất là món bánh bao sáng, đúng là ngon miệng mà…”
“Đúng rồi, còn có cảnh sắc bên ngoài Cục cảnh sát của các anh nữa, cũng khá đẹp đấy.”
“Tôi vừa đến phòng vệ sinh, nhìn qua cửa sổ thì nhìn thấy sân sau có một bãi cỏ xanh khá rộng rãi, trên đó trồng rất nhiều cây ăn quả.”
“Chờ đến mùa thu thì sẽ kết quả đào hay lê vậy?”
Lục Lê: ???
Cô đến đây nghỉ phép à?
“Coi chừng cô ta.” Sắc mặt Lục Lê u ám, anh ta nhỏ giọng dặn dò nữ cảnh sát rồi nhanh chóng rời đi giống như một cơn gió.
“Ôi chao, nè… Tôi muốn hỏi…” Tưởng Thiên Du giơ tay lên rồi cứ lơ lửng giữa không trung như thế, mà rõ ràng là Lục Lê vừa lướt qua bên cạnh cô cũng không muốn phản ứng lại cô, bóng lưng phóng khoáng, người bỏ đi đầu không ngoảnh lại.
Tưởng Thiên Du lúng túng rút tay về, cô xoa chóp mũi rồi nhún vai ra vẻ không sao cả, sau đó lại nhìn thoáng qua cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lúc này mới thoải mái trở lại phòng thẩm vấn.
Hơn một tiếng sau.
Kỳ Tử Ngang ra khỏi thang máy, Lục Lê vội vàng bước lên đón, tốc độ nói cực nhanh bắt đầu báo cáo.
“Quan Miêu Miêu vẫn đang ngồi trong phòng thẩm vấn, trạng thái…” Anh ta nói đến đây, vẻ mặt và giọng điệu đều trở nên kỳ diệu: “Trạng thái trông rất tốt.”
Dường như Kỳ Tử Ngang cũng không ngạc nhiên, anh hơi gật đầu ý bảo anh ta nói tiếp.
“Hứa Xuân Hoa và Trần Bằng cũng vừa mới tới, tôi không tách thời gian gặp hai người cho nên nhất định là bọn họ đã gặp nhau dưới lầu. Lúc này hai người đang ở phòng số ba và số bốn, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ luôn ạ?” Lục Lê hỏi.
“… Vào phòng quan sát trước.” Kỳ Tử Ngang im lặng một lát rồi trầm giọng nói.
Đó là phòng quan sát gần thang máy nhất, bởi vì rèm cửa chỉ kéo một nửa cho nên trong phòng cũng không quá sáng.
Có vài màn hình lớn trên hai chiếc bàn đối diện với cửa ra vào, mà trên màn hình lại đang phát video giám sát trực tiếp của các phòng thẩm vấn, phòng điều tra và các phòng chờ khác trên tầng này.
Đúng vậy, hai người nhìn thấy Hứa Xuân Hoa và Trần Bằng ở trong khung hình được đánh dấu bằng số ba và bốn trên góc phải màn hình.
Hôm qua bọn họ đã đến đây với vài đồng nghiệp làm chung năm đó, trong lúc đó hai người này đều không có phản ứng gì đặc biệt, xem xét ghi chép thẩm vấn lần đầu của bọn họ cũng không có bất kỳ chỗ nào đáng chú ý.
Nhưng trước mắt, từ động tác hình thể và vẻ mặt của Hứa Xuân Hoa với Trần Bằng, thật đúng là có thể mơ hồ nhìn ra manh mối.
Dù sao thì đây cũng là lần thứ hai nhận được điện thoại của cảnh sát, còn hết lần này đến lần khác chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa Lục Lê sắp xếp hai người gặp nhau dưới lầu cũng là có ý muốn thăm dò giữa bọn họ có gì không.
Con người mà, chỉ cần cảm thấy chột dạ hoặc lo lắng không yên thì đều để lộ sơ hở.
“Shh…” Lục Lê không khỏi hít sâu, tầm mắt qua lại giữa hai màn hình: “Chẳng lẽ Quan Miêu Miêu thật sự đoán đúng rồi? Hai người này thật sự có liên quan đến cái chết của Lộ Đồng hả?”
Kỳ Tử Ngang nhướng mày, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Hứa Xuân Hoa và Trần Bằng.
Thái độ của hai người trong màn hình giám sát tương phản rõ rệt.
Hứa Xuân Hoa thoạt nhìn có vẻ nôn nóng không yên, hai tay nắm chặt không ngừng xoa nắn, mặc dù ông ta ngồi trên ghế nhưng lại liên tục ngẩng đầu nhìn ra cửa, trên khuôn mặt mập mạp là vẻ lo lắng rõ ràng.
Còn Trần Bằng, nhìn có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ thấy rằng mặc dù tư thế ngồi của gã có vẻ ngay thẳng nhưng cơ bắp toàn thân lại đang ở trong trạng thái căng thẳng, cũng rất thú vị.
Ngay sau đó, anh lại nhìn về phía màn hình khác.
Lúc này Tưởng Thiên Du đang đi tới đi lui trong phòng thẩm vấn, thỉnh thoảng còn làm ra vài động tác kéo giãn và hoạt động gân cốt, giống như đang ở trong nhà mình, vô cùng điềm tĩnh thoải mái.
“Sao cậu biết Quan Miêu Miêu ngốc? Không nói đến chuyện Lộ Đồng chết, hẳn là năm đó đã xảy ra chuyện gì trong khách sạn hải sản Xuân Hoa cho nên cô ta mới chắc chắn như vậy.” Kỳ Tử Ngang nói xong thì xoay người mở cửa phòng quan sát.
“Bây giờ chúng ta đi thẩm vấn Hứa Xuân Hoa.”
Lục Lê theo sát, thuận miệng hỏi: “Vậy Trần Bằng thì sao? Có cần tôi gọi bọn anh Từ xuống không?”
“Trước mắt không cần.” Kỳ Tử Ngang lắc đầu từ chối, sau đó giải thích: “Đừng chỉ nhìn vẻ ngoài của hai người mà lầm, Hứa Xuân Hoa vẫn ở địa vị tương đối cao, thế nhưng thực tế lại chưa chắc. Đôi khi cậu càng có nhiều thì càng sợ hãi, điều này gọi là bản chất con người.”
“Trước tiên phải đột phá được từ phía Hứa Xuân Hoa, vậy thì kế tiếp bên phía Trần Bằng cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Đương nhiên là Lục Lê sẽ không phản đối rồi.
Bọn họ lần lượt tiến vào phòng thẩm vấn của Hứa Xuân Hoa, đối diện với tầm mắt sợ hãi của ông ta, bọn họ đóng mạnh cửa phòng thẩm vấn.
Lần thẩm vấn này kéo dài tới buổi trưa.
Tiếp theo Kỳ Tử Ngang và Lục Lê lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc đi vào căn phòng thẩm vấn khác, bên trong chính là Trần Bằng đã ngồi gần nửa ngày.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ngay khi sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối sầm, cuối cùng thì cửa phòng thẩm vấn của Tưởng Thiên Du cũng bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Lúc đó trước mặt cô bày một hộp cơm, trong miệng đang nhai khoai tây sợi, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía người tới.
Sau đó cô nuốt thức ăn xuống và nhiệt tình gọi: “Chào buổi tối hai đồng chí cảnh sát! Hai anh ăn chưa?”
Lục Lê nhìn cái đức hạnh này của cô, câu “Ăn chưa” vang lên bên tai giống như bọn họ rất thân thiết, anh ta chỉ cảm thấy cả ngày mệt mỏi nên thái dương cũng bắt đầu co rút đau đớn rồi.
Miễn cưỡng kiềm chế xúc động muốn trợn trắng mắt, anh ta ném tài liệu trong tay lên bàn rồi vô cảm ngồi xuống.
Mà Kỳ Tử Ngang lại trực tiếp hơn, anh chống hai tay lên mặt bàn, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước rồi hỏi: “Cô biết Hứa Xuân Hoa và Trần Bằng đã từng cùng nhau cưỡng hiếp Lộ Đồng khi nào?”
Tưởng Thiên Du nghe vậy thì chớp mắt, trong mắt không hề có vẻ ngạc nhiên, bờ môi khẽ giật, thế nhưng câu trả lời của cô lại hoàn toàn không liên quan đến vấn đề của người đàn ông. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Bố của Lộ Đồng cũng là bố ruột của tôi.”
Đó là ký ức mới nhất của nguyên chủ Quan Miêu Miêu mà cô đã nhìn thấy tối qua, và cũng là lý do mà tại sao cô lại khiếp sợ như thế.
“Bố ruột của cô là ai thì có liên quan gì với câu hỏi của đội trưởng Kỳ…” Lục Lê lập tức bác bỏ, thế nhưng sau khi nhận ra lượng tin tức ẩn chứa trong câu nói này, anh ta ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Ngược lại thì Kỳ Tử Ngang vẫn bình tĩnh như trước, chẳng qua con ngươi đen nhánh khẽ nheo lại: “Cho nên cô mới đưa cho ông ấy bốn mươi nghìn tệ chữa bệnh?”
“Vì sao hôm qua cô không nói.”
Tưởng Thiên Du ngại ngùng gãi ót: “Nếu tôi nói, chẳng phải tôi sẽ bị nghi ngờ hơn sao?”
Một người là con gái ruột, một người là con gái ngoài giá thú, có thể nói rằng giữa bọn họ đã có mối thù từ khi còn nằm trong bụng mẹ rồi.
“Hai anh đã thẩm vấn Hứa Xuân Hoa và Trần Bằng rồi đúng không? Vậy thì bây giờ tôi cũng không còn bị nghi ngờ nhiều nữa đúng không?” Hỏi xong, cô nở nụ cười để lộ tám chiếc răng trắng nõn giống như trong sách giáo khoa.
Kỳ Tử Ngang: “…”
Lục Lê: “…”
Này được gọi là gì nhỉ? Đánh lạc hướng của cảnh sát sao?
Cô có nhầm lẫn ở đâu không thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT