“Ai đó?” Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng quát lớn.
Một giây sau cửa chống trộm đã bị đẩy ra, nếu không phải Tưởng Thiên Du né tránh kịp thời thì sợ là sẽ bị đụng vào chóp mũi.
Sau khi nhìn rõ mặt của người ngoài cửa, Lục Lễ cũng cực kỳ giật mình, giọng điệu ít nhiều mang theo chất vấn và nghi ngờ: “Quan Miêu Miêu? Sao cô lại ở đây?”
Thật ra Tưởng Thiên Du muốn hỏi nơi này là nơi nào nhưng mà suy nghĩ một lát thì vẫn nhịn lại.
Hỏi vấn đề này, cô còn chê Quan Miêu Miêu bị nghi ngờ chưa đủ nhiều hay sao?
Ngay khi hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bà cụ vốn đang ngồi trong phòng khách đột nhiên đứng lên, bước đi loạng choạng ra ngoài, trong miệng còn thân thiết kêu: “Miêu Miêu đến rồi…”
“…” Mặc cho bà cụ kéo cô vào, Tưởng Thiên Du cẩn thận quan sát diện mạo của bà, trong lòng dần dần hiện lên suy đoán lớn mật.
Chờ đến khi được bà nhiệt tình mời ngồi trên ghế sô pha, cô vô tình nhìn xuyên qua cửa phòng ngủ hé mở và nhìn thấy ông cụ đang nằm trên giường, đáy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ hiểu rõ.
Cảm ơn ly nước ấm mà bà cụ đưa tới, cô cố gắng bỏ qua ánh mắt Kỳ Tử Ngang và Lục Lê đang dừng trên người mình, cô hắng giọng nói: “Dì ơi, sức khỏe của chú sao rồi ạ?”
Kết hợp với lời nói trước đó của Hồ Phàm là Quan Miêu Miêu cho bố mẹ bạn bè mượn tiền, cô nghĩ hẳn là hai vợ chồng già trước mặt rồi.
Mà cảnh sát lại xuất hiện ở đây, cuối cùng thì đây là nhà của ai, dường như đáp án đã trở nên rõ ràng.
“Cháu cũng biết mà, vẫn như thế.” Gương mặt bà buồn bã, sau khi nhìn thấy hai cảnh sát vẫn còn đứng đó, bà còn tốt bụng giới thiệu: “Đứa nhỏ à, hai người này đều là cảnh sát, hai ngày trước bọn họ bỗng nhiên tới tìm dì, nói… Nói là Đồng Đồng con bé…”
Nói đoạn, giọng nói của bà chợt nghẹn ngào, bà cúi đầu lau nước mắt.
“Rõ ràng lúc trước Đồng Đồng nói là ra ngoài làm thuê, năm ngoái còn nhờ con mang về bốn mươi nghìn tệ cho bố con bé chữa bệnh, sao lại nói chết là chết được chứ?” Bà cụ lẩm bẩm, thế nhưng lại không phát hiện bởi vì lời nói của bà mà bầu không khí trong phòng khách thay đổi nhiều thế nào.
Tưởng Thiên Du nghe thấy mà da đầu tê dại, cô chỉ cảm thấy hai tầm mắt vốn đã nhìn chằm chằm vào cô, lúc này lại càng giống như mũi kiếm sắc bén đâm vào da thịt khiến cô đau đớn.
Có lẽ là bởi vì tuổi tác của bà đã lớn cho nên nói chuyện cũng không rõ ràng, thế nhưng Kỳ Tử Ngang và Lục Lê tỉnh táo sáng suốt lại biết rõ.
Rõ ràng là Lộ Đồng đã chết bốn năm trước rồi, vì sao nguyên chủ Quan Miêu Miêu lại biết địa chỉ nhà Lộ Đồng, hơn nữa năm ngoái còn đột nhiên đưa bốn mươi nghìn tệ đến đây chứ?
Nói là Lộ Đồng nhờ cô đưa, loại lý do này cũng chỉ có thể lừa gạt mấy ông bà già mà thôi, làm sao người chết có thể nhờ người khác giúp đỡ được?
“Đúng rồi, đứa nhỏ cháu đến đúng lúc lắm, hôm nay hai đồng chí cảnh sát này lại đến nhà hỏi dì về chuyện của Đồng Đồng trước kia. Cháu cũng biết tình trạng sức khỏe của dì mà, dì chăm sóc ông nhà nhiều năm như vậy, cả người ngơ ngác, đầu óc cũng không còn rõ ràng nữa, thật sự không nhớ được gì.”
Mẹ Lộ Đồng khẩn cầu nắm tay Tưởng Thiên Du, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Hơn nữa Đồng Đồng vẫn luôn tự lập, từ khi ra ngoài làm việc thì không nói gì với dì cả, cháu là bạn tốt của con bé, cháu biết cái gì thì nói với hai đồng chí cảnh sát đi!”
Tưởng Thiên Du nghe vậy thì suýt nữa đã sặc nước miếng, khóe miệng điên cuồng co giật, cô đáp: “… Dạ…”
Cho đến giờ phút này, bề ngoài Kỳ Tử Ngang vẫn duy trì vẻ bình tĩnh không gợn sóng kia, anh thản nhiên nói: “Cô Quan chịu phối hợp thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn, nhưng mà vấn đề của chúng tôi có hơi nhiều, vì không quấy rầy bà cụ nghỉ ngơi, không bằng cô phối hợp về cục cảnh sát với chúng tôi một chuyến nhé?”
Những gì nên đến thì luôn luôn đến.
Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh.
Cô nhận mệnh đứng lên, sau khi an ủi mẹ Lộ Đồng hai câu thì Tưởng Thiên Du ngoan ngoãn đi theo Kỳ Tử Ngang và Lục Lê xuống lầu.
Ngồi lên xe của họ, ngay khi tòa nhà của Cục cảnh sát thành phố Giang lọt vào trong mắt, cô thở dài một hơi.
Phòng thẩm vấn quen thuộc, bàn thẩm vấn quen thuộc, ghế thẩm vấn quen thuộc.
Cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo truyền đến dưới mông, thậm chí Tưởng Thiên Du còn xuất hiện cảm giác hoang đường rằng cô chưa bao giờ rời khỏi nơi này.
Lần này Kỳ Tử Ngang không chọn dùng thời gian làm hao mòn phòng tuyến tâm lý của cô nữa.
Ngược lại, sự thật bị nghi ngờ che giấu nhiều năm đã bị mẹ Lộ Đồng nói ra trước mặt bọn họ, theo cảnh sát lúc này hẳn là thời điểm tâm lý Quan Miêu Miêu yếu ớt nhất, vì vậy cũng dễ dàng đạt được kết quả mà bọn họ mong muốn.
“Nói đi!” Lục Lê vươn tay gõ lên mặt bàn, vô cùng khí thế hỏi: “Lần trước khi chúng tôi tìm cô xét hỏi theo thông lệ, cô cũng không nhắc tới việc cô quen bố mẹ Lộ Đồng.”
“Các anh có hỏi đâu?” Tưởng Thiên Du buông tay hỏi ngược lại.
Lục Lê sửng sốt, lập tức nhướng mày: “Được, vậy thì nhờ cô Quan giải thích, vì sao sau khi Lộ Đồng chết mà cô vẫn đi thăm bố mẹ cô ấy, đồng thời khi biết bố Lộ Đồng bệnh nặng, cô còn tự bỏ tiền túi làm phẫu thuật cho ông ấy?”
“Lộ Đồng đã chết bốn năm trước, trong thời gian đó, thỉnh thoảng cô sẽ đến nhà cô ấy, bốn năm sau còn nói dối rằng Lộ Đồng đã nhờ cô gửi về nhà bốn mươi nghìn tệ…”
“Kết quả nơi cô đang làm việc còn là nơi cất giấu thi thể Lộ Đồng.”
“Cho nên rốt cuộc thì vì cô nợ bốn mươi nghìn tệ nên mới làm việc ở KTV, hay là bởi vì cô muốn đến đó làm việc cho nên mới nợ số tiền ấy?”
“Cô có biết những gì cô đang làm bây giờ có nghĩa là gì trong mắt cảnh sát hay không?”
Nghe xong một loạt câu hỏi sắc bén của đối phương, Tưởng Thiên Du chớp chớp mắt, bờ môi khẽ nhúc nhích, cô thăm dò hỏi: “Là chột dạ? Hay là bồi thường sau khi đã phạm lỗi?”
Có lẽ là không ngờ cô sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, Lục Lê lại cứng họng.
Cũng may Kỳ Tử Ngang ở bên cạnh đã lên tiếng, chỉ thấy anh khoanh tay trước ngực, thân hình cao lớn ngồi ở đó còn có vài phần ý tứ nhìn xuống từ trên cao: “Cho nên thật sự là chột dạ hay là bồi thường?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Tưởng Thiên Du bất đắc dĩ giải thích: “Tôi với Lộ Đồng là đồng nghiệp có quan hệ không tệ, chẳng phải việc tôi biết địa chỉ nhà cô ấy cũng rất bình thường hay sao?”
“Quan hệ không tệ sao?” Kỳ Tử Ngang cười mà như không: “Nhưng lúc trước chúng tôi thông báo cho cô biết tin tức Lộ Đồng đã chết, hình như cô Quan cũng không cảm thấy quá đau lòng.”
“Có thể hỗ trợ chăm sóc bố mẹ đối phương mấy năm trời, cô không nên có phản ứng này đúng không?”
“Vậy cảnh sát Kỳ cảm thấy tôi nên có cảm xúc thế nào? Gào khóc trước mặt tất cả các người sao?” Tưởng Thiên Du nhướng mày hỏi ngược lại.
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hai đồng chí cảnh sát, mỗi người đều là cá thể khác biệt, tính cách khác nhau nên đương nhiên là thái độ khi gặp chuyện cũng sẽ khác nhau.”
“Tôi chỉ là người có tính cách hướng nội lại không thích biểu lộ cảm xúc trước mặt người ngoài mà thôi, tối đó khi về đến nhà tôi đã trùm chăn khóc cả đêm, chẳng lẽ các anh phải nhìn thấy thì mới tính sao?”
“Về việc tôi biết địa chỉ nhà Lộ Đồng là vì trong lúc tôi và cô ấy làm việc trong quán hải sản Xuân Hoa thì tôi đã từng về nhà với cô ấy.”
“Sau đó cô ấy đột nhiên nghỉ việc, không nói với bất kỳ ai, tôi cảm thấy kỳ lạ lại không thể liên lạc được với cô ấy cho nên tôi mới đến nhà cô ấy. Sau khi hỏi bố mẹ cô ấy thì tôi mới biết là cô ấy đã đi làm thuê ở nơi khác rồi.”
“Nghĩ đến việc cô ấy đã đến nơi khác, chắc chắn sẽ không tiện về nhà chăm sóc bố mẹ, vì thế thỉnh thoảng tôi mới đến thăm bọn họ.”
“Trong những năm qua, không phải tôi không muốn đi tìm Lộ Đồng, chỉ là bố mẹ cô ấy cũng không có thông tin liên lạc của cô ấy, sau đó tôi cũng từ bỏ.”
Tưởng Thiên Du kể lại dựa theo ký ức mới nhất thuộc về nguyên chủ Quan Miêu Miêu, vừa nói xong thì đột nhiên ngừng lại, cô không khỏi rũ mắt che đi vẻ khiếp sợ nơi đáy mắt, bên ngoài vẫn bình thản như cũ.
Dường như Kỳ Tử Ngang không chú ý tới vẻ khác thường của cô, anh khẽ nheo mắt tính toán độ tin cậy trong những lời cô nói vừa rồi.
Lục Lê thì khịt mũi cười nhạo: “Cho nên kế tiếp cô muốn nói, cô làm việc ở KTV Tinh Huy chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Lộ Đồng vừa đi bốn năm không có tin tức, bố của cô ấy lại đột nhiên bệnh nặng cần tiền phẫu thuật, bà cụ tìm tôi thì tôi có thể làm gì được chứ? Trơ mắt nhìn ông ấy chết sao?” Tưởng Thiên Du chán nản giơ tay lên xoa ấn đường.
“Vì cứu bố người khác mà đẩy mình vướng vào nợ nần, cô Quan tốt bụng như thế sao?” Đối với lời nói của cô, rõ ràng là Lục Lê chẳng tin một chữ nào cả.
Hình như Tưởng Thiên Du đã nghe thấy trò đùa nào đó, cô lặng lẽ nhếch môi, vẻ mặt tràn ngập khinh thường: “Từ khi tôi ra ngoài làm việc thì vẫn luôn tài trợ cho một em trai đi học, cho đến tận ngày hôm nay, anh nói xem tôi có tốt bụng hay không?”
Mặc dù tình huống trước mắt của cô không được coi là trong sạch, thế nhưng chỉ riêng chuyện nguyên chủ Quan Miêu Miêu đã làm, cô không cảm thấy đối phương sẽ giết người.
Đương nhiên, không có chuyện gì là tuyệt đối cả.
Chỉ là bây giờ cảnh sát có lập trường của cảnh sát, đương nhiên là cô cũng có lập trường của cô.
Nếu như đến cuối cùng, Quan Miêu Miêu thật sự là hung thủ đã giết Lộ Đồng, chắc chắn rằng Tưởng Thiên Du sẽ không giúp cô trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật.
Trong tình huống hiện tại, cảnh sát đưa ra ý kiến của cảnh sát, cô bày tỏ quan điểm của cô, tất cả mọi thứ đều rất hợp lý.
Nhưng mà… phục hồi tinh thần, Tưởng Thiên Du vô thức mím môi, vừa rồi cô đã nhận được tin tức quan trọng từ trong ký ức của Quan Miêu Miêu, mà tin tức này mới là nguyên do khiến cô khiếp sợ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bây giờ cô đang rối rắm không biết có nên nói hết tất cả những gì cô biết hay không, bởi vì chỉ cần báo cho cảnh sát biết chuyện này thì Quan Miêu Miêu sẽ càng bị nghi ngờ hơn nữa.
Nếu cô chọn che giấu, cô không thể vượt qua cửa ải trong lòng mình.
Cuối cùng Tưởng Thiên Du cũng âm thầm đưa ra quyết định, dù sao thì lần này cảnh sát cũng không dễ dàng buông tha cho cô như hai lần trước, thời gian dư dả, quan sát tình huống rồi nói sau cũng không muộn.
Quả thật, dường như đợt thẩm vấn này đã rơi vào ngõ cụt.
Đối diện với kẻ tình nghi “dại quá mất khôn”, Kỳ Tử Ngang nháy mắt với Lục Lê, hai người lần lượt đứng dậy, là chuẩn bị rời đi.
Mà đối với việc Tưởng Thiên Du đi hay ở, bọn họ cũng không tiết lộ.
Ngay khi Kỳ Tử Ngang sắp ra khỏi cánh cửa này, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nữ: “Cảnh sát Kỳ.”
Anh quay đầu lại, hơi nâng cằm nhìn về phía người phụ nữ ngồi sau bàn thẩm vấn, ra hiệu cho cô biết mình đang nghe đây.
“Tôi đề nghị anh thế này, thay vì tiêu hao phần lớn tinh lực ở chỗ tôi, chi bằng anh đi điều tra Hứa Xuân Hoa và Trần Bằng, nói không chừng sẽ có ngạc nhiên gì đấy.” Tưởng Thiên Du nói xong cũng thu hồi tầm mắt, nhưng nếu nghe kỹ vẫn có thể nghe được cô nhỏ giọng nói thầm gì đó.
“Bốn mươi tám tiếng, không biết giữa giờ có thể ra ngoài đi dạo một vòng hay không nữa.”
Dù là Kỳ Tử Ngang vẫn luôn bình tĩnh, sau khi nghe rõ lời của cô cũng hiếm khi sa sầm mặt, anh xoay người rời đi thuận tiện đóng mạnh cửa phòng thẩm vấn.