“Chị Miêu Miêu? Chị sao vậy?” Cậu thiếu niên đã nhận thấy có gì đó không đúng nên khẽ đẩy cô, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Sau khi Tưởng Thiên Du phục hồi tinh thần thì nhanh chóng lắc đầu, cô mỉm cười dịu dàng với người trước mặt, giơ thức ăn trong tay lên mời nói: “Nếu đã tới thì ăn bữa cơm rồi hãy đi.”
Đối phương vui vẻ đồng ý.
Sau khi cậu thiếu niên đồng ý, cô xoay người bước lên lầu, vừa leo cầu thang vừa thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thiếu niên này tên là Hồ Phàm, là em trai lớn lên cùng viện mồ côi với nguyên chủ Quan Miêu Miêu, bây giờ đang học tại Học viện Kỹ thuật ở thành phố này, hai người cũng qua lại rất thường xuyên.
Có lẽ mỗi khi Quan Miêu Miêu nhìn thấy Hồ Phàm thì sẽ nghĩ đến tiếc nuối lúc trước mình không thể học đại học, vì vậy mấy năm gần đây vẫn luôn không ngừng giúp đỡ cậu.
Không phải là quan hệ “bao nuôi” như dự đoán, Tưởng Thiên Du cũng gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng.
Chỉ có điều, chi phí tài trợ cho Hồ Phàm mấy năm nay cũng không đến mức khiến Quan Miêu Miêu nợ bốn mươi nghìn tệ, cho nên rốt cuộc thì số tiền kia đã đi đâu rồi?
Tra chìa khóa mở cửa, cô nhìn thấy căn phòng nhỏ lộn xộn, muốn thở dài nhưng vẫn phải chịu đựng.
Ngược lại thì Tưởng Thiên Du tình nguyện rằng Quan Miêu Miêu tiêu hết tiền vào bản thân mình, chỉ là nhìn thấy cái áo ngắn tay hai ba mươi tệ treo ở cuối giường, trong nháy mắt cô đã bị đánh trở về hiện thực.
Nhiễm Nhiễm vốn nên ngủ trên giường lúc này đã đi đâu mất rồi, mùi rượu nồng nặc trong không khí làm cho Hồ Phàm cảm thấy khó chịu nhíu mày.
Nhìn lướt qua đồng hồ, Tưởng Thiên Du đoán là cô ấy đã hẹn ai ra ngoài chơi rồi.
“Chị Miêu Miêu, lần này chị thuê phòng, hoàn cảnh cũng quá kém rồi nhỉ?” Hồ Phàm rất lễ phép chỉ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn ăn, thế nhưng đôi mắt lại đánh giá triệt để hoàn cảnh xung quanh: “Bạn cùng phòng của chị có tốt không?”
Khi hỏi điều này, ánh mắt của cậu vẫn luôn dính chặt vào đủ loại váy áo gợi cảm trên giá treo quần áo.
“Cũng ổn, bây giờ chị đang làm phục vụ ở KTV, bạn cùng phòng là đồng nghiệp của chị.” Tưởng Thiên Du không ngừng rửa rau, nghĩ đến việc Quan Miêu Miêu cũng không muốn em trai lớn lên từ nhỏ này biết quá nhiều.
“Hai tiếng nữa chị phải đi làm rồi, hôm nay không thể đưa em về trường được.”
Hồ Phàm khẽ gật đầu, vẻ mặt do dự, sau khi do dự nhiều lần thì cậu vẫn nói: “Chị Miêu Miêu, bây giờ em có thể làm thêm kiếm học phí rồi, chị không cần vất vả như vậy nữa.”
“Không vất vả, vốn dĩ chị cũng muốn nuôi sống bản thân mà.”
“Chờ đến khi tốt nghiệp thì em sẽ chăm sóc chị.”
Trong lòng Tưởng Thiên Du giật thót, cô vừa nghiêng mặt đã nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng không hề che giấu của cậu thiếu niên.
Cô nhíu mày không rõ ràng, cũng không tiếp lời mà tiếp tục tập trung bật bếp xào rau, giống như cô hoàn toàn không nghe thấy câu hứa hẹn vừa rồi.
Tình yêu khi còn trẻ là khó khăn nhất, Tưởng Thiên Du cũng không thể chắc chắn cuối cùng thì nguyên chủ Quan Miêu Miêu có tình cảm gì với em trai này.
Hơn nữa, trước đây khi cô còn ở trong cơ thể mình, cô sống suốt hai mươi tám năm nhưng vẫn chưa từng yêu ai, mấy chuyện đẩy đưa thế này làm sao mà cô hiểu được chứ?
Vì vậy cô chỉ có thể lựa chọn né tránh, chờ đợi ngày nào đó Quan Miêu Miêu trở lại trong cơ thể này, cô ấy muốn kết hôn với ai cũng được.
Không biết có phải bởi vì vừa rồi xúc động nói ra câu nói kia rồi sau đó hối hận hay không, lúc ăn cơm Hồ Phàm có vẻ vô cùng yên tĩnh, cho đến khi chén cơm thấy đáy, cậu mới nói: “Đúng rồi chị Miêu Miêu, tiền chị nợ trước đó… đã trả hết chưa?”
Đôi tay chuẩn bị dọn dẹp chén đũa chợt ngừng lại, Tưởng Thiên Du miễn cưỡng kiềm chế vẻ ngạc nhiên trong lòng, mơ hồ đáp: “Sắp rồi.”
Chuyện Quan Miêu Miêu thiếu nợ, tại sao Hồ Phàm lại biết?
“Đúng rồi, bố mẹ của người bạn kia của chị vẫn ổn chứ?” Cậu thiếu niên lại thuận miệng hỏi.
Bố mẹ của bạn sao?
“Tốt hơn nhiều rồi.” Tưởng Thiên Du rũ mắt thu lại vẻ ngạc nhiên.
Nghe có vẻ như Hồ Phàm cũng không hiểu rõ lắm, để tránh nghi ngờ cô không tiếp tục hỏi nữa, thay vào đó là dẫn chủ đề đến chuyện khác.
Trước khi bầu trời chuyển tối, Tưởng Thiên Du đứng ở ven đường nhìn theo bóng dáng gầy gò của Hồ Phàm dần đi xa rồi quay đầu đi về phía KTV Tinh Huy.
Vào ban đêm, việc kinh doanh của KTV vẫn náo nhiệt như cũ.
Sau một đợt bận rộn, cô đứng gần quầy lễ tân trò chuyện với người đàn ông phía sau quầy.
Người đàn ông này là người đã bảo cô làm nhân viên phục vụ ngày hôm qua, tất cả mọi người đều gọi anh ta là anh Lượng.
Mặc dù trên danh nghĩa anh Lượng là ông chủ của KTV nhưng thực tế giữa anh ta và anh Kê có quan hệ gì thì không ai có thể rõ ràng cả.
“Sao hôm nay lại không thấy người của anh Kê?” Tưởng Thiên Du cà lơ phất phơ khoác tay lên quầy lễ tân, thuận miệng hỏi.
Anh Lượng giương mắt lên thấy là cô thì sắc mặt cũng dịu dàng hơn khi đối diện với những người khác.
Mặc dù anh ta không biết người phụ nữ này đã giải quyết anh Kê thế nào, thế nhưng kinh nghiệm nói cho anh ta biết rằng những người rơi vào trong lòng bàn tay anh Kê mà còn có thể sống tốt thì không thể nào khinh thường được.
“Hình như anh Kê dẫn người ra ngoài làm việc rồi.” Người đàn ông đi vòng từ sau quầy lễ tân ra phía trước, trong lúc nói chuyện còn lấy gói thuốc lá trong túi quần, anh ta châm một điếu cho mình rồi lại đưa tới.
Tưởng Thiên Du không từ chối cầm một điếu nhưng mà cô lại lắc đầu khi anh Lượng đưa bật lửa tới, vô cùng tự nhiên đặt điếu thuốc trên lỗ tai.
“KTV chúng ta đã kinh doanh được ba năm rồi đúng không? Trước đây ở đây kinh doanh cái gì thế?” Cô làm như vô tình hỏi.
Anh Lượng nghe vậy thì vừa hút thuốc vừa liếc xéo cô, sau đó nhả ra ngụm khói trắng sữa: “Lúc trước nơi này là trung tâm giải trí, sau đó vì có chuyện gì đó xảy ra mà bỏ trống, bỏ trống nhiều năm cho đến khi anh Kê nhìn trúng nơi này vào ba năm trước.”
Trung tâm giải trí sao?
Hèn chi.
Tưởng Thiên Du khẽ nhíu mày, cô tổng hợp trong lòng, hèn chi khi sửa chữa KTV Tinh Huy lại không thay đổi quá nhiều kết cấu bên trong, thậm chí ngay cả một bức tường ván gỗ cũng không tháo rời.
Vì vậy nói cách khác, khi thi thể Lộ Đồng bị giấu ở trong tường thì nơi này đã bị bỏ trống.
Thật sự có chút khó giải quyết.
Không có video, không có nhân chứng, nơi này bỏ trống nên có thể nói là bất cứ ai cũng có thể ra vào, thành phố Giang lớn như vậy, đối với cảnh sát thì chẳng khác nào mò kim đáy biển cả.
Có lẽ là nhìn ra một chút manh mối trên mặt cô lúc này, anh Lượng bóp tắt điếu thuốc, giọng điệu oán giận: “Ai có thể ngờ lại có thứ đó giấu trong tường, bây giờ buổi tối tôi nhắm mắt lại là có thể nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó, trong lòng cảm thấy quái lạ đến mức hoảng hốt.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô đã thuyết phục anh Kê cho cô làm nhân viên phục vụ thế nào vậy? Cô đã trả hết nợ rồi sao?” Người đàn ông tò mò hỏi.
Phải biết rằng trước kia cho dù có người trả hết nợ thì cũng không dễ dàng thoát được anh Kê, hầu hết đều đã quen với cái nghề này cho nên không thể quay trở lại như trước kia được nữa, còn một bộ phận nhỏ còn lại thì anh Kê sẽ tìm mọi biện pháp để người đó tiếp tục làm việc thêm vài năm.
“Thỏa thuận hữu nghị, dùng lý lẽ thuyết phục người.” Tưởng Thiên Du hơi nheo mắt lại, ngoài cười nhưng trong không cười.
Hiển nhiên là anh Lượng không hề tin vào lời cô nói.
Những người khác trong KTV không biết, thế nhưng anh ta lại không thể không biết đêm qua nhóm ba người anh Kê đã đi ra từ trong phòng vệ sinh lầu hai như thế nào, chỉ là chuyện này đã bị anh ta che giấu, nhất định không thể để cho người khác biết.
“Tôi đi làm việc đây.” Chống lại ánh mắt cười nhạo của anh Lượng, Tưởng Thiên Du hất cằm xem như tạm biệt rồi xoay người đi lên lầu.
Cho đến khi không thể nhìn thấy rõ ràng bóng lưng của Quan Miêu Miêu, lúc này anh Lượng mới châm điếu thuốc, bên trong khói thuốc lượn lờ, nét mặt gầy gò trở nên khó hiểu.
…
Hơn nửa đêm, Tưởng Thiên Du mang theo cả người đầy mùi khói thuốc nồng nặc trở về phòng trọ.
Hôm nay Nhiễm Nhiễm không về với cô, cô cũng không rõ rốt cuộc thì cô ấy đã đi đâu.
Ngồi trên giường, cô lấy bánh mì ra an ủi dạ dày đói meo của mình, sau đó bắt đầu nhớ lại những gì Hồ Phàm đã nói vào ban ngày.
Giống như đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô lấy điện thoại của Quan Miêu Miêu ra, cố gắng tìm kiếm dấu vết còn sót lại từ trong đó.
Nhưng cho đến khi đôi mắt trở nên đau nhức thì cô cũng không thể tìm thấy có gì khác lạ cả.
Tưởng Thiên Du ngồi trong tư thế xếp bằng chống cằm rất lâu, cô đột nhiên nhíu mày, lục lọi trong đầu tìm kiếm ký ức của nguyên chủ Quan Miêu Miêu về lúc làm việc trong quán hải sản Xuân Hoa.
Sổ tay?
Ánh mắt của cô lập tức sáng lên, trong ký ức, hình như Quan Miêu Miêu có ghi lại vài vấn đề quan trọng trong cuốn sổ tay bìa da màu xanh đậm, cho nên sổ tay đâu rồi?
Ba lô hàng ngày mang theo bên người đã bị cô lục lọi vô số lần nhưng chưa từng nhìn thấy cuốn sổ tay ấy.
Ngay sau đó, giống như là nhớ tới cái gì, Tưởng Thiên Du đứng bật dậy, cô dọn dẹp số quần áo chất đống ở cuối giường.
Đôi bàn tay sờ tới sờ lui trên giường gỗ, cuối cùng cô cũng cảm nhận được bất thường dưới phần đệm cạnh tường.
Cô xốc lên xem thử, quả thật là cuốn sổ tay màu xanh đậm.
Cầm trong tay chậm rãi lật hai trang, Tưởng Thiên Du nhíu mày, trong đầu cũng không có bất kỳ ký ức nào như dự đoán.
Rơi vào đường cùng, tất cả mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính mình, cô bình tĩnh lại, đặc biệt tập trung bắt đầu đọc từng chữ từng câu trong cuốn sổ tay.
Bên trong ghi lại không ít quỹ đạo sinh hoạt và những hạng mục công việc dễ quên của Quan Miêu Miêu, thế nhưng đều là những câu viết hoàn toàn không có liên hệ gì với nhau.
Cuốn sổ này đã được viết hơn phân nửa, chẳng mấy chốc Tưởng Thiên Du đã lật tới trang trống. ( truyện trên app T𝕪T )
Cô nhàm chán tiếp tục lật xem, không ngờ lại thật sự phát hiện ra chuyện ngoài ý muốn.
Đó là vài dòng chữ được viết ngay ngắn trên vài trang cuối cùng, nhìn hình thức thì hẳn là địa chỉ ở đâu đó, so với các trang ghi chú lộn xộn, vài chục chữ đơn giản này hoàn toàn có thể cảm nhận được dụng tâm của người viết.
Sau khi lấy điện thoại chụp trang giấy này, Tưởng Thiên Du đặt cuốn sổ về chỗ cũ, cô dọn dẹp đơn giản rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau Nhiễm Nhiễm vẫn chưa về, cô gửi tin nhắn hỏi thăm cô ấy rồi xách ba lô ra khỏi cửa.
Dựa theo địa chỉ trong sổ tay ngày hôm qua, Tưởng Thiên Du nhanh chóng đến khu dân cư ở khu khác.
Sau khi đi dạo quanh khu vực đó, cuối cùng cô cũng xác nhận số tòa nhà và căn hộ, cô cố gắng hết sức leo lên tầng cao nhất.
703…
Dựa trên số nhà được đánh dấu bằng sơn đỏ trên khung cửa, Tưởng Thiên Du đi tới trước cửa căn hộ số 703, đang định giơ tay lên gõ cửa thì bất ngờ phát hiện cửa chống trộm đang mở.
Nín thở và lắng nghe, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện không rõ ràng thoát ra từ khe cửa đang hé mở.
“Liên quan đến… Công việc…”
“Những người này…”
“Bà còn nhớ…”
Càng nghe Tưởng Thiên Du lại càng cảm thấy giọng nam bên trong quá quen tai.
Cô hơi di chuyển một chút, nghiêng đầu nhìn vào khe hở không lớn, vẻ mặt lập tức suy sụp.
Con mẹ nó sao lại gặp nữa rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT