Khi mở mắt lần nữa Tưởng Thiên Du chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt bắt đầu thay đổi, từ phong cách trang trí lịch sự tao nhã của quán hải sản Xuân Hoa nhanh chóng biến thành phong cách khoe giàu xa hoa huy hoàng của khách sạn hải sản Xuân Hoa của bốn năm trước.
Mà vào ngày nào đó bốn năm trước, Quan Miêu đã nhận lời nhờ vả của chị gái quét dọn vệ sinh mà giúp lau dọn bếp núc sau khi tất cả mọi người tan tầm.
Đại khái là do không quen công việc lau dọn trong bếp nên cô phải ở lại những một tiếng sau giờ tan làm.
Khi cô lết cả thân xác và tâm hồn mệt mỏi ra khỏi bếp tới sảnh lớn chuẩn bị về nhà thì bỗng nhiên nghe được chỗ quầy lễ tân phát ra vài tiếng nức nở.
Quan Miêu Miêu không biết đã xảy ra chuyện gì mà chỉ nghĩ rằng có trộm vào khách sạn nên đã tránh ở chỗ rẽ cầu thang, nhìn thấy hai người đang quấn lấy nhau qua ánh đèn mỏng manh bắn vào từ cửa sổ sát đất.
Là Lộ Đồng và Hứa Xuân Hoa.
Lộ Đồng bị ông ta đè trên bàn, khua tay chống lại, biểu cảm đau đớn, có vẻ như không hề tự nguyện.
Quan Miêu Miêu cố gắng can đảm tạo ra tiếng động, như mới ra khỏi nhà bếp hô to: “Ai? Ai ở đó vậy? Anh Trương hả? Sao anh còn chưa tan làm thế!”
Hình như Hứa Xuân Hoa bị doạ nên mới buông Lộ Đồng quần áo đang xốc xếch ra, hoảng loạn chạy tới cửa sau khách sạn.
Quan Miêu Miêu muốn gọi cảnh sát nhưng bị Lộ Đồng ngăn lại, bảo ông ta không thực hiện thành công thì gọi cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô gái trẻ cố gắng làm việc để kiếm tiền sinh hoạt bên ngoài vốn luôn không dễ dàng, huống hồ gì việc này còn liên quan tới thanh danh của Lộ Đồng nên Quan Miêu Miêu chỉ có thể giữ yên lặng.
Không đến hai tháng sau Lộ Đồng tự dưng mất tích, Hứa Xuân Hoa bảo là cô ta từ chức.
Lúc ấy Quan Miêu Miêu cho rằng Lộ Đồng vì không chịu nổi sự quấy rối mới rời đi, giờ xem ra chuyện này rất khả nghi.
Không đến một tháng sau Quan Miêu Miêu cũng từ chức.
Nguyên nhân là vì ngày ấy Hứa Xuân Hoa bị cô bắt gặp nên sau đó không có việc gì cũng đi gây chuyện với cô. Lúc sau không hiểu sao từ gây chuyện nâng cấp thành quấy rối tình dục, mà lúc ấy cô còn không khó khăn như hôm nay mà vẫn còn nhiệt huyết và tự tôn của riêng người trẻ nên đã giận dữ rời khỏi nơi này.
Ký ức tới đây thì ngừng lại, Tưởng Thiên Du lấy lại tinh thần song nếp nhăn giữa mày lại càng sâu thêm.
Hình như nguyên chủ thật sự không có quan hệ gì với Lộ Đồng nên cô ấy tới làm việc ở cái KTV giấu thi thể nạn nhân thật sự là vì thiếu nợ anh Kê?
Hoá ra tất cả đều trùng khớp với lý do hôm qua mình nói ra để đối phó với Lục Lê và Kỳ Tử Ngang?
Đều là duyên phận cả.
“Quan Miêu Miêu? Cô nghĩ cái gì đấy? Mau qua đây ngồi đi!” Lúc này Mao Lệ Lệ đã lôi kéo Trần Bằng ngồi ở một chỗ gần cửa sổ, thấy cô ngơ ngác còn mở miệng trêu ghẹo: “Trong quán chỉ sửa chữa một chút mà cô đã ngạc nhiên đến thế rồi hả?”
Hứa Xuân Hoa mặt đầy vẻ đắc ý, hẳn là cảm thấy cực kỳ vừa lòng với sự khen ngợi mờ mịt của Mao Lệ Lệ và biểu cảm “ngạc nhiên” của Tưởng Thiên Du hiện tại.
Dẫn đến kết quả là ông ta vung tay lên: “Dù sao thì chúng ta cũng là người quen cũ, hôm nay tôi bao, mọi người đừng có khách sáo đó.”
Nói xong túm ba người bay tới trước mấy tủ kính lớn gọi món.
Mao Lệ Lệ và Trần Bằng đều chỉ xấu hổ chọn hai con hải sản bình thường, tới phiên Tưởng Thiên Du cô lại không chút khách sáo mà chỉ vào một con cua hoàng đế với một con tôm hùm nhìn qua đã thấy đắt rồi.
Hứa Xuân Hoa sa sầm mặt ngay lập tức.
Mà Tưởng Thiên Du lại cố tình quay đầu nở một nụ cười quyến rũ với ông ta: “Ai nha, hình như tôi chọn hơi nhiều thì phải.”
Trên mặt Mao Lệ Lệ và Trần Bằng bên cạnh là ba chữ to “Cô nói xem”.
“Sao ông chủ Hứa không nhắc tôi gì vậy, tôi còn tưởng hôm nay thật sự có thể muốn ăn gì thì chọn đó chớ.” Tưởng Thiên Du sắp cười thành đoá hoa luôn rồi.
Hứa Xuân Hoa nhìn cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó cứ nghèn nghẹn ở ngực, cuối cùng ông ta soi xét cô từ trên xuống dưới hai lần rồi không biết lại nghĩ ra mưu hèn kế bẩn gì mà thật sự dứt khoát gọi phục vụ tới vớt tôm hùm với cua hoàng đế ra.
Chọn xong bốn người về lại bàn vừa uống trà vừa nói chuyện.
Nghe đoạn hội thoại vô nghĩa bên tai Tưởng Thiên Du chỉ nhàm chán cắn hạt dưa, đương nhiên cũng không bỏ qua ánh mắt không có thiện chí cứ nhắm vào người mình.
Cô khẽ nở nụ cười rồi lại duỗi tay lấy một nhúm hạt dưa.
Trong quán đã bắt đầu có khách khứa tiến vào, Hứa Xuân Hoa không còn cách nào khác nên chỉ có thể nói một tiếng với ba người rồi đứng dậy tiếp khách.
Trong khi ông ta nói chuyện với khách quen thì bên bàn Tưởng Thiên Du cũng đã bắt đầu lên món, Mao Lệ Lệ thấy càng cua hoàng đế tươi roi rói thì cười không khép miệng.
Hứa Xuân Hoa không ở, hai người còn lại rõ ràng là thoải mái hơn rất nhiều.
Cứ ăn ăn như vậy đột nhiên Mao Lệ Lệ lại cảm thán: “Tuy lúc ấy quan hệ giữa tôi với Lộ Đồng không được xem là tốt nhưng sau khi biết cô ấy xảy ra chuyện trong lòng cũng thấy hơi hụt hẫng.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Hai người nói xem rốt cuộc cô ấy chọc phải người nào vậy? Tàn nhẫn quá đi, đã giết người rồi mà còn giấu xác ở nơi kín kẽ nhiều năm đến vậy…”
Trần Bằng nghe vậy thì bỗng hạ đũa nhưng cũng không nói gì nặng: “Người chết cũng chết rồi, cô bớt bàn tán đi!”
Nhưng Mao Lệ Lệ lại không vui, giọng điệu đột nhiên chua chát: “Mấy câu này đều là cảnh sát nói chứ liên quan gì tới tôi? Chỉ có anh đau lòng người ta thôi, mà trước đây người ta có để anh vào trong mắt hả? Ngoài thì thả bả anh chớ ai biết bên trong có chân trong chân ngoài gì với Hứa Xuân Hoa hay không!”
Ha!
Tưởng Thiên Du vừa ăn càng cua vừa trợn tròn mắt nhìn hai người đấu võ mồm.
Không có lý do gì khác chỉ là tính cách của Quan Miêu Miêu trước kia dẫn tới cô ấy gần như là miễn nhiễm với những tin đồn thất thiệt đó, trong trí nhớ trừ chuyện buổi tối đó ra thì cơ bản chỉ là đi làm, tan làm và ăn uống.
“Cô…” Trần Bằng đột nhiên đứng lên, gương mặt đỏ phừng phừng.
Mao Lệ Lệ cũng không cam lòng yếu thế mà cãi tới cùng: “Cô cái gì mà cô, người ta chắc chỉ coi anh là cái lốp dự phòng mà thôi! Có khi là lúc từ chức đã bám được vào thằng cha giàu có nào đấy rồi, tôi nghĩ có khả năng vợ người ta ngứa mắt cô ta nên mới…”
“Cô đủ chưa, Mao Lệ Lệ!” Rốt cuộc Trần Bằng cũng không nhịn được nữa mà gầm lên một tiếng.
Giọng gầm này đương nhiên sẽ khiến mọi người trong quán chú ý, Hứa Xuân Hoa trấn an khách quen một chút rồi bước nhanh tới.
“Sao vậy sao vậy?”
“Trần Bằng này, không phải anh đây dạy dỗ cậu nhưng mà cậu cũng nên sửa cái tính xấu này đi!” Ông ta tự động đảm nhận vai trò người trung gian hoà giải.
Trần Bằng nghe vậy thì sầm mặt nhưng lại không dám làm mất mặt người đối diện nên chỉ có thể hậm hực ngồi về.
Mà Mao Lệ Lệ lại hơi chột dạ vì vừa nãy có nhắc tới Hứa Xuân Hoa nên cũng im lặng cầm chiếc đũa lên tức giận nhét một cọng rau xanh vào miệng.
Đã xảy ra chuyện như này rồi thì Hứa Xuân Hoa dứt khoát ở lại bên này luôn, có ông ta ở đây thì không khí trên bàn cũng hoà thuận hơn một chút.
Ông ta bắt đầu lảm nhảm, toàn nói mấy câu đạo lý cuộc đời đao to búa lớn, đều là mấy câu nói đường đường chính chính, nghe rất thấm thía nhưng trong tai ba người ở đây đều là ông ta đang khoe ngầm.
Tới tận khi Tưởng Thiên Du đang vùi đầu ăn nhận ra đùi phải truyền tới cảm giác khác thường, nhìn xuống thì thấy một bàn tay béo phì đang sờ đùi mình.
“Má ơi! A!”
Tiếng thét chói tai mang chút thê lương thình lình vang lên làm mọi người trong sảnh chú ý tới bàn bên này lần nữa.
Một tiếng “rầm” vang lên cả bàn chấn động theo, dọa Mao Lệ Lệ và Trần Bằng ngồi đối diện đực mặt ra.
Chỉ thấy Hứa Xuân Hoa hơi khom lưng đứng ở cạnh bàn, trên mặt đầy vẻ đau đớn mà tay trái ông ta bị vặn chặt, bị một bàn tay trắng nõn khác ấn mạnh ở trên bàn.
Từ màu sắc của bàn tay thì lực ấn đúng thật là vượt qua sức tưởng tượng của người khác.
So với Hứa Xuân Hoa cứ khó khăn giãy giụa mãi mà vẫn không thoát được, Tưởng Thiên Du lại nhàn nhã ngồi trên ghế, nở nụ cười dịu dàng: “Qua nhiều năm như vậy rồi sao ông chủ Hứa vẫn chẳng tiến bộ gì vậy?”
“Thích sờ mó con gái nhà người ta như vậy không sợ cụt tay sao?”
Những người nghe rõ được đều có biểu cảm khác nhau.
Khách hàng thì vẫn ổn, còn người hiểu rõ Hứa Xuân Hoa như Mao Lệ Lệ hay Trần Bằng thì lại có phản ứng khá là phức tạp.
Mao Lệ Lệ có vẻ khá vui sướng khi người khác gặp hoạ, còn Trần Bằng thì phức tạp khó hiểu hơn, hơi khó nắm bắt.
Tưởng Thiên Du nhìn rõ biểu tình và vài động tác nhỏ của hai người xong thì mới cảm thấy đủ mà buông lỏng tay kiềm chế bàn tay của người đàn ông ra, mặc kệ ông ta vừa ôm tay vừa trốn qua một bên tiếp tục kêu rên.
Da của Hứa Xuân Hoa khá đen nhưng trên cổ tay hiện tại vẫn có thể nhìn thấy vết bầm đỏ tím rõ ràng, đau đến mức ông ta chảy đầy nước mắt nước mũi.
“Gây tổn thương cho người khác, tôi muốn gọi cảnh sát!” Ông ta run run quát nhưng vì không đủ tự tin nên có vẻ chẳng có khí thế gì cả.
“Tuỳ ông.” Tưởng Thiên Du bình tĩnh nhún vai cầm lấy ba lô ở bên cạnh đi về phía Hứa Xuân Hoa, làm ông ta bị dọa lui về sau vài bước.
“Chỉ cần ông không sợ mọi người biết hết những việc xấu ông làm là được.”
Nói xong cô đi tới cửa để lại Hứa Xuân Hoa vẫn luôn chửi đổng nhưng lại không dám làm gì.
Đợi tới khi ra khỏi quán cơm Tưởng Thiên Du mới quay đầu liếc qua cảnh tượng loạn cào cào sau khung cửa kính.
Tất cả mọi người trong đó có cả Mao Lệ Lệ và Trần Bằng đều vây quanh Hứa Xuân Hoa, dường như đang cố gắng an ủi ông ta.
Sau khi nhìn qua bọn họ, cô quay người biến mất ở đầu ngõ người đến người đi.
Trên đường về căn trọ cũ nát của Quan Miêu Miêu, Tưởng Thiên Du xem xét kỹ lại những người đã tiếp xúc với cô hôm nay một lượt, thuận tiện nghĩ xem nên dùng cách nào để truyền những tình báo đó cho cảnh sát một cách hợp lý.
Rốt cuộc thì sau khi trải qua đêm “duyên phận” đó cô cảm thấy trong mắt Kỳ Tử Ngang hiện giờ cô đã không còn danh dự gì đáng nói rồi.
Khó khăn lắm mới định thần lại cô vừa hay nhìn thấy hai quán nhỏ ở ven đường, cô tiến lên chọn hai bó rau xanh rồi mới đi về tiếp.
Mãi mới lảo đảo lắc lư tới được dưới tầng, Tưởng Thiên Du đang thở dài một hơi muốn tìm chìa khóa chuẩn bị lên tầng thì phía sau lại có một giọng nam vang lên.
“Chị Miêu Miêu!”
???
Cô ngạc nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy một cậu thiếu niên cao gầy, gương mặt thanh tú.
“Cậu…”
Nhưng không đợi cô nói xong cậu ta đã vọt lên kéo cô vào lòng ngực mình.
“Chị Miêu Miêu em nhớ chị lắm đó, sao mấy ngày nay chị không gọi điện hay nhắn tin gì cho em vậy?”
Nghe giọng nói ấm ức đáng thương trên đỉnh đầu, Tưởng Thiên Du như nghe thấy tiếng sét đánh bên tai, cứng đơ người trong não chỉ có một suy nghĩ chiếm đầy.
Mẹ nó.
Bốn mười nghìn kia… Không tiêu vào đây đâu đúng không?!
QAQ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT