Ban đêm.

Tưởng Thiên Du quét dọn vệ sinh xong đưa Nhiễm Nhiễm đã uống tới mức không biết trời trăng gì về nhà.

Người kia không ngủ ngon là bao, vẫn luôn rời giường chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa khiến cô cũng không ngủ nổi, thế là bật dậy đi làm một bát mì nóng hầm hập bảo cô bé ấy ăn luôn.

Có lẽ là do trong bụng có chút đồ ăn nên Nhiễm Nhiễm không còn khó chịu như trước, cô ấy ăn xong mì rồi dựa vào ghế bắt đầu ngơ ngẩn, lúc sau như nhớ tới cái gì mới quay đầu hỏi người đang rửa bát: “Chị Miêu Miêu này, tối qua anh Kê có gây chuyện gì với chị không? Em thấy lần này gã thật sự rất tức giận đó.”

Động tác trên tay khẽ ngưng lại một chút, Tưởng Thiên Du nghe vậy thì hơi chột dạ, nhưng rất nhanh cô tiếp tục cầm bát đũa đã rửa sạch để qua một bên, thuận tiện cầm khăn lau bọt nước trên tay: “Không có đâu, chị đã ngầm nói chuyện với gã rồi, sau này chị sẽ làm phục ở KTV Tinh Huy để trả nợ dần.”

“Thời gian trả nợ sẽ khá lâu, nhưng từ từ trả cũng ổn đó.”

“Anh Kê chịu cơ á?” Nhiễm Nhiễm giật mình trợn tròn mắt, nhưng rất nhanh cô ấy đã kiềm lại cảm xúc và không tiếp tục hỏi nữa.

Cô ấy cũng không hiểu rốt cuộc anh Kê đã có giao dịch gì với người phụ nữ trước mặt này, chỉ là làm nghề này lâu rồi, phải biết một điều, tò mò giết chết mèo, biết càng ít càng tốt.

Vài giây sau cô ấy mím môi cười nói: “Nhân viên phục vụ à? Cũng khá tốt đó.”

Đề tài đến đây là hết.

Sau đó hai người lại nói linh tinh thêm hai câu nữa rồi Nhiễm Nhiễm bò lên giường tiếp tục ngủ.

Tưởng Thiên Du cũng ngã xuống giường ngay sau đó, không ngờ vừa ngủ được một lúc cô đã bị điện thoại bên gối đánh thức, nhìn dãy số vừa quen thuộc vừa xa lạ trong điện thoại cô sầm mặt.

Sau khi nhận điện thoại, cô nhẹ nhàng đứng dậy sửa soạn một lúc rồi xách túi ra ngoài.

Một tiếng sau Tưởng Thiên Du đứng ở ven đường hưởng thụ ngọn gió mùa hè hơi hơi khô nóng, ngẩng đầu nhìn office building của Cục cảnh sát thành phố Giang ở đối diện.

Lần trước khi tới nơi đây thời tiết còn hơi lạnh, giờ trong lòng cô chợt có cảm giác mất mát vì cảnh còn đó mà người đã thay đổi.

Cô không nhìn nữa mà chấp nhận số phận đi tới cửa lớn.

Sau khi quen thuộc đi tới phòng thẩm vấn ở trên tầng, người chào đón cô là người quen cũ - Lục Lê.

Trên mặt người kia là sự nghiêm túc giống hệt như lần đầu bọn họ gặp gỡ, không nói thêm gì mà dẫn cô tới một phòng nghỉ.

“Hôm này người phải tới đây để phối hợp điều tra khá nhiều, mong cô Quan hãy chờ ở đây một lúc, xin cảm ơn.” Lục Lê nói mấy câu lấy từ sách giáo khoa cảnh sát ra rồi quay người rời đi.

Xuyên qua cửa kính phòng nghỉ Tưởng Thiên Du có thể thấy đã có vài người ở đó, có người đứng có người ngồi, còn có thể nghe được loáng thoáng tiếng bọn họ nói chuyện.

Cô nghĩ nghĩ rồi vẫn vươn tay đẩy cửa ra.

Cánh cửa phát ra tiếng động đương nhiên sẽ thu hút những người trong phòng quay đầu nhìn lại rồi, khi những người đó nhìn thấy cô biểu cảm trên mặt lại khác nhau.

Mà Tưởng Thiên Du lẳng lặng đứng đó cố gắng tìm tin tức cá nhân của những người ở đây từ trong ký ức của Quan Miêu Miêu.

“Má ơi là Miêu Miêu kìa!” Bỗng một người đàn ông trung niên vốn đang ngồi dựa vào cửa sổ đứng lên, thái độ thân mật nói: “Không biết là bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau ha, tôi cũng không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong Cục cảnh sát sau từng ấy năm đấy.”

“Chào ông chủ Hứa.” Tưởng Thiên Du lạnh nhạt chào hỏi.

Không sai, những người trong phòng này đều là các đồng nghiệp làm việc cùng Lộ Đồng bốn năm trước ở khách sạn hải sản Xuân Hoa, mà người đàn ông hơi béo da ngăm đen, mũi nhỏ mắt nhỏ trước mặt này chính là chủ của khách sạn hải sản Xuân Hoa, tên là Hứa Xuân Hoa.

Ông ta không cao, cao hơn Quan Miêu Miêu nửa cái đầu là cùng, khi cười ít nhiều gì cũng có vẻ đáng khinh.

“Ai dà, còn ông chủ cái gì chứ, gọi anh Hứa đi.” Trong lúc nói chuyện Hứa Xuân Hoa đi tới muốn kéo tay cô, vẻ giảo hoạt trong mắt khiến người nhìn cực kỳ khó chịu.

Đối với việc này Tưởng Thiên Du chỉ nhẹ nhàng xoay người khiến âm mưu ông ta rơi vào không trung, cô tự ngồi xuống trước một cái bàn và cũng không định đi chào hỏi những người khác.

Trong ký ức của Quan Miêu Miêu thì khách sạn hải sản Xuân Hoa không phải nơi ấm áp gì, chỉ có hai mấy nhân viên mà ngày nào cũng lục đục với nhau.

Với tính cách hướng nội của nguyên chủ thì lúc đấy cô ấy rất ít giao tiếp với người khác, mà Lộ Đồng cũng chỉ miễn cưỡng là người có quan hệ khá tốt thôi.

Tính cách của Lộ Đồng và Quan Miêu Miêu vừa hay là hai thái cực, cô ta rất nhiệt tình, có mối quan hệ thân thiết với hầu hết đồng nghiệp.

Hứa Xuân Hoa không để ý thái độ lạnh nhạt của cô mà những người khác càng không thèm để ý.

Với cả cô cũng không làm việc cùng bọn họ bao lâu, bốn năm trước tốc độ thay đổi nhân viên của khách sạn vẫn rất nhanh, người có thể đứng ở chỗ này hiện tại đều là do cảnh sát có thể tìm tới trong thời gian ngắn.

Hứa Xuân Hoa quay người lại tiếp tục nói chuyện với những người khác, trong lời nói vẫn có sự kiêu căng của kẻ bề trên như cũ, mỗi khi nghe xong tình hình của những người này gần đây trên mặt ông ta đều lướt qua vẻ khinh thường.

Tưởng Thiên Du nhìn đám người tụ lại với nhau, như suy tư gì đó nhìn qua nơi khác bắt đầu đánh giá căn phòng nghỉ này.

Tới khi thấy được cái camera ở góc đối diện trên trần nhà thì mới giả vờ như không có chuyện gì nhìn ra cửa sổ.

Ánh nắng mùa hạ vừa lúc chiếu lên lá cây bên ngoài ánh lên màu xanh biếc, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy được sức sống sinh sôi dồi dào.

Thi thể của Lộ Đồng bị người ta giấu trong tường gỗ của KTV Tinh Huy, nhưng KTV Tinh Huy mới khai trương được ba năm, xem ra cảnh sát đã bắt đầu bài trừ sự nghi ngờ với những nhân viên bên KTV kia rồi.

Không thể không nói hung thủ rất may mắn, có ai ngờ ba năm trước khi KTV Tinh Huy trang trí để khai trương lại không phá hủy bức tường gỗ kia chứ.

Vậy nên cảnh sát đã chuyển mục tiêu điều tra tới quan hệ xã hội đồng nghiệp của nạn nhân bốn năm trước?

Cô dám cược lúc này Kỳ Tử Ngang và Lục Lê đang ngồi trước màn hình theo dõi yên lặng nhìn màn biểu diễn của đám người trong phòng.

Theo thời gian thong thả trôi đi dù là Hứa Xuân Hoa cực kỳ tăng động cũng cảm thấy mệt mỏi.

Hai tiếng sau cuối cùng cũng có người bắt đầu không nhịn được bước nhanh tới cửa phòng nghỉ ló đầu ra hỏi cảnh sát đi ngang qua, cũng nói bản thân chỉ xin nghỉ nửa ngày, lát nữa cần phải rời khỏi đây.

Sau đó trong phòng xôn xao bất an hơn mười phút.

Rốt cuộc cảnh sát cũng vào phòng nghỉ đưa bọn họ tới phòng thẩm vấn cùng tầng hoặc thẩm vấn ở ngay trong phòng, bắt đầu tiến hành công tác tra hỏi bọn họ cùng một lúc.

Nhìn hai gương mặt xa lạ trước mặt Tưởng Thiên Du còn hơi tiếc nuối mím môi.

Cơ mà không biết là đêm qua Kỳ Tử Ngang với Lục Lê bị cô làm cho quá tức giận nên mới không muốn nhìn thấy cô hay là giờ xuất hiện đối tượng còn có nhiều hiềm nghi hơn cả Quan Miêu Miêu nên bọn họ mới không rảnh quan tâm cô.

Cô rất vất vả mới thích ứng được tiết tấu tra hỏi của hai người kia giờ tự dưng lại thay đổi hai người khác thật sự là không quen cho lắm.

Đương nhiên người càng không quen là hai người trước mặt.

Đại khái là hơn bốn năm chục phút sau, rốt cuộc Tưởng Thiên Du cũng đã nghiêm túc trả lời xong mấy câu hỏi của cảnh sát và ra khỏi phòng thẩm vấn.

Quá trình này không chỉ tra tấn cô mà còn tra tấn cả hai cảnh sát kia.

Vì cô quá nghiêm túc, vẫn luôn cố gắng tìm đáp án chính xác trong ký ức của Quan Miêu Miêu vậy nên mới có thể kéo dài đoạn hội thoại tôi hỏi cô đáp chỉ cần hai mươi phút ra lâu đến vậy.

Tưởng Thiên Du thề ngay khi bước ra khỏi cửa cô nghe được hai tiếng thở dài ở đằng sau.

Cô cay đắng đi thang máy, khi tới tầng một cô lại ngạc nhiên phát hiện Hứa Xuân Xoa và hai người một nam một nữ vốn nên kết thúc công việc trả lời từ sớm lại đang đứng dưới bóng cây trong tòa nhà, lúc nhìn thấy cô đi ra còn nhiệt tình vẫy vẫy tay.

Tưởng Thiên Du hơi chần chừ một lúc rồi cất bước đi qua.

“Miêu Miêu à, tôi nghĩ mọi người đều không gặp nhau suốt mấy năm rồi thì không bằng mời mọi người đến nhà tôi tụ họp.”

Hứa Xuân Hoa nắm tay để trước người, khi nói chuyện hai tay còn xoa xoa nhau hai cái: “Tiếc là những người còn lại đều bận, cơ mà dù chỉ có mấy người chúng ta thì cùng tâm sự chuyện cũ với nhau cũng khá tốt.”

Ngữ điệu người đàn ông nghe qua thì không có vấn đề gì nhưng chỉ cần cẩn thận nghiền ngẫm là đã có thể cảm nhận được sự khinh miệt của ông ta, như trách móc những người khác không biết tốt xấu.

“Được nha, vậy thì cảm ơn ông chủ Hứa nhiều.” Tưởng Thiên Du không chút khách sáo mà đồng ý.

Một nam một nữ khác cũng có vẻ rất vui, khi ngồi trên xe Hứa Xuân Hoa cô dành ra chút thời gian đi quan sát hai người họ.

Hai người có vẻ đều không quá ba mươi nên cơ bản là xêm xêm tuổi với Quan Miêu Miêu và Lộ Đồng bốn năm trước.

Người nữ tên là Mao Lệ Lệ, vốn là nhân viên bưng bê ở khách sạn hải sản Xuân Hoa.

Người nam tên Trần Bằng, là phụ bếp.

Hình như hai người rất thân thiết, trên đường vẫn luôn nói chuyện với nhau, nhưng cứ nói nói lại chuyển đề tài tới Lộ Đồng.

“Trần Bằng này, lúc anh nhận được điện thoại của cảnh sát có cảm xúc gì vậy?” Mao Lệ Lệ cười hì hì, hỏi xong liếc qua người đàn ông một cái rồi mới nói tiếp: “Tôi nhớ rõ lúc ấy anh còn thích Lộ Đồng cơ, đau lòng lắm phải không?”

Trần Bằng hơi gượng gạo nở nụ cười: “Chỉ là thấy chưng hửng thôi, không ngờ người mình quen lại đột nhiên… biến mất như vậy. Với cả vụ thích hay không thích đều là chuyện đã qua rồi cô còn nói làm gì.”

Không hiểu sao ngữ điệu của Mao Lệ Lệ lại bắt đầu trở nên chua lòm: “Ai bảo người ta xinh đẹp đâu.”

Nhưng Trần Bằng không trả lời lại khiến không khí trong xe yên tĩnh ngay lập tức, thậm chí còn hơi xấu hổ.

Tưởng Thiên Du thấy thế thì nhướng mày, lúc này Mao Lệ Lệ ngồi ở ghế sau cùng cô mà Trần Bằng thì đang ngồi ở ghế phụ.

Cô khẽ giương mắt muốn nhìn biểu cảm của gã qua kính chiếu hậu.

Người đàn ông sở hữu gương mặt đoan chính đang cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như thật sự không vui vẻ gì.

Cô vốn định nhìn qua chỗ khác nhưng không ngờ lại ngó được biểu cảm của Hứa Xuân Hoa đang lái xe, trên khoé môi đối phương có ý cười thấp thoáng, khiến gương mặt không mấy lương thiện lại càng trở nên đáng ghét.

Tưởng Thiên Du khẽ nhướng mày rồi rũ mắt, trong lòng nảy lên sự nghi ngờ.

Rất nhanh Hứa Xuân Hoa đã dừng xe ở ven đường.

Vừa xuống xe Mao Lệ Lệ đã hoan hô nhảy cẫng lên: “Trời ạ anh Hứa, có tiền đồ nha, nơi này khác trước quá đi mất.”

Tưởng Thiên Du ngẩng đầu thấy ngay cả tên tiệm cơm cũng đã thay đổi, giờ là “Quán hải sản Xuân Hoa”.

Hứa Xuân Hoa được khen thì cực kỳ đắc ý dẫn ba người vào trong quán cơm, giờ không phải giờ cơm nên trừ mấy lễ tân đang chơi điện thoại, đám phục vụ đang tám chuyện ra thì trong quán không có một vị khách hàng nào cả.

Mao Lệ Lệ với Trần Bằng vừa vào cửa đã đi khắp nơi tham quan, vừa đi đi lại lại vừa cảm thán thay đổi lớn thật.

Mà lúc này Tưởng Thiên Du vẫn không nhúc nhích đứng yên ở cửa, hơi nhíu mày cố gắng tiêu hóa đoạn ký ức lộn xộn tự dưng nhảy ra trong đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play