Ra khỏi phòng nhỏ Tưởng Thiên Du cảm thấy đầu gối mình như nhũn ra.

Không thể không nói lúc Kỳ Tử Ngang sầm mặt khí thế xung quanh anh thật sự rất dọa người.

Nếu lúc ấy não cô không trống trơn không hề có ấn tượng gì với người tên Lộ Đồng thì cũng không thuận miệng cho một câu trả lời khiến người ta cạn lời như vậy.

Nhớ tới cảnh hai vị đại ca cùng sa sầm mặt Tưởng Thiên Du hơi chột dạ gãi gãi đầu.

Nếu không phải hiện giờ cảnh sát không xác định được vài chi tiết trong vụ án bốn năm trước thì chỉ bằng câu nói đó cô đã bị bế về cục ném vào phòng thẩm vấn nghiêm khắc tra hỏi rồi.

Nghĩ vậy cô quay đầu nhìn theo bóng dáng Kỳ Tử Ngang và Lục Lê dần biến mất ở cửa cầu thang, không khỏi thở phào một hơi.

Tưởng Thiên Du tiếp tục đứng tại suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhướng mày, lỗ tai khẽ nhúc nhích nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau.

Hình như có người đi thẳng tới chỗ cô.

Cô giả bộ không biết gì xoay người lại, đập vào mắt là một bàn tay to, anh Kê không hề khách sáo giật mạnh đuôi tóc khiến cả người cô bị bắt uốn ra sau thành một tư thế khó chịu.

Biến cố đột nhiên xảy ra làm mấy nhân viên phục vụ trên tầng hai chú ý ngay lập tức, bọn họ phát ra tiếng kêu hoảng sợ nho nhỏ.

Nhưng hiển nhiên mọi người ở đây đều sợ anh Kê, thấy cảnh bạo lực đang diễn ra trước mắt cũng không có mấy người dám đi lên khuyên can.

Đến nỗi phòng karaoke cách đó không xa vẫn vui sướng hài hoà như cũ, dù có khách hàng ra ngoài đi toilet vô tình thấy thì cũng chỉ nở một nụ cười nghiền ngẫm, không ai tình nguyện xen vào chuyện người khác cả.

“Con đĩ này mày dám lén gặp cảnh sát hả?” Anh Kê ngậm mẩu thuốc lá trong miệng hung tợn mắng: “Bố mày cho mày ăn cháo đá bát này, lần trước không xi nhê gì với mày đúng không?”

Lúc nói gã càng tăng lực trên cánh tay hơn, lôi Tưởng Thiên Du đang khóc lóc giãy giụa đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Thật ra mọi người đều biết người đàn ông kia không tức giận vì Tưởng Thiên Du lén đồng ý cuộc nói chuyện với cảnh sát, mấy nay có bao nhiêu nhân viên bị cảnh sát đến hỏi chuyện riêng cũng không bị bắt lại đánh một trận như vậy.

Đương nhiên Tưởng Thiên Du cũng biết điểm này, gã ta cảm thấy mất mặt khi cô “ngỗ nghịch” trong phòng nghỉ nên mới nên cớ sự này.

Dù sao thì nếu hôm nay gã không dạy dỗ cô rõ ràng thì ngày mai đàn em của gã sẽ có người dám học theo, như vậy thì còn buôn bán cái mẹ gì nữa, lúc ấy trong lòng những người đó gã làm gì còn “uy nghiêm” gì đáng nói?

Cô để gã kéo vào nhà vệ sinh nam, khi cửa đóng lại cô ngó thấy có hai người đuổi kịp canh cửa, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Một trong hai người ngoài cửa thấy thế thì dụi mắt theo bản năng, nghi ngờ bản thân bị ánh đèn tím trên tường chói mắt nên nhìn lầm.

Trong phòng vệ sinh rất nhanh đã truyền ra từng đợt rên rỉ đau đớn, đi cùng tiếng nước có vẻ vừa áp lực vừa nặng nề.

“Hình như anh Kê ra tay nặng quá rồi, không biết có chết người hay không đây?” Thằng nhóc tóc xanh lá trong đó lo lắng mở miệng, đúng là bình thường tay bọn họ đều không sạch sẽ nhưng làm chết người lại là chuyện khác.

Một đứa tóc tím khác châm một điếu thuốc rồi rít mạnh hai phát, sau đó mới mơ hồ đáp lại: “Chắc không đến mức ấy đâu.”

Nói tới nói lui KTV vừa có một vụ án giờ lại có một vụ nữa thì chẳng phải sẽ được cảnh sát theo dõi 24/7 à?

Hai người liếc nhau một cái, sau đó cực kỳ ăn ý cùng đẩy cửa phòng vệ sinh ra.

Giây tiếp hai người người chạm mắt với người duy nhất còn đứng thẳng bên trong, hiện trường trở nên cực kỳ quỷ dị.

Đơn giản là người đang đứng hiện tại khác hẳn tưởng tượng của bọn họ - người phụ nữ bị anh Kê nắm tóc lôi vào.

Mà anh Kê lại mặt cắt không còn giọt máu quỳ ghé vào bồn rửa mặt, tóc, gương mặt, ngay cả quần áo trên người đều ướt sũng nước. Nhìn kỹ thì không chỉ nhìn như thiếu oxi mà sao mặt gã còn sưng lên vậy?

“Anh Kê!”

Tính du côn nguyên bản được kích mở, xanh lá và tím lịm quát to xong thì giơ tay đấm về Tưởng Thiên Du.

Thấy vậy Tưởng Thiên Du nở một nụ cười quỷ dị, xoay người một cái đã lách ra phía sau bọn họ, giơ chân đạp mạnh vào cửa nhà vệ sinh.

Một tiếng “rầm” lớn vang lên, cánh cửa lại bị đóng chặt.

Âm thanh bên này cuối cùng đã khiến những người khác chú ý, vài tên phục vụ ở cuối hành lang nhìn ngó xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói chuyện: “Má ơi, hình như hôm nay anh Kê chơi quá trớn rồi í?”

“Hay là chúng ta gọi cảnh sát đi?”

“Thôi thôi, gây thù với anh Kê không chỉ mất việc không thôi đâu!”

“…”

Bên ngoài nhà vệ sinh đang ồn ào tranh luận xem có nên gọi cảnh sát không, bên trong nhà vệ sinh lại êm ả đến lạ.

Lúc đó anh Kê ngồi ở góc tường thường xuyên liếc mắt lén nhìn người phụ nữ đang ngồi trên bồn rửa mặt đá cẩm thạch.

Không biết tại sao mà gương mặt xưa nay co rúm, giờ ở dưới ánh đèn đột nhiên có thêm vài phần kinh dị làm người sợ hãi.

Còn xanh lá và tím lịm giờ đang ôm đầu ngồi xổm trước mặt gã, thỉnh thoảng còn sụt sịt, có vẻ đã khóc.

Tưởng Thiên Du ngồi trên bồn rửa mặt nhìn đứa này lại nhìn đứa kia, cuối cùng thở dài ném một cái điện thoại tới trước mặt anh Kê.

Trong ánh mắt khó hiểu của gã cô ngưỡng cằm: “Gọi cảnh sát đi.”

Thân là công dân gương mẫu năm tốt của xã hội, đã phạm sai thì phải nhận sai, phải chịu cảnh sát giáo dục. Nếu nguyên chủ còn ở thì chắc cũng thà để cảnh sát xử lý vì tội ẩu đả cũng không muốn tiếp tục cùng mấy lão già bụng phệ uống rượu nữa.

Với cả lúc nãy có rất nhiều người nhìn thấy anh Kê động tay động chân với cô, có khi hành động của cô chỉ tính là phòng vệ chính đáng thôi thì sao?

Mà đây lại không phải vụ ẩu đả bình thường gì, không cẩn thận tí là chết đuối rồi.

“Gọi… Gọi cảnh sát cái gì? Chúng ta cũng không có chuyện gì, ờm… có đúng không?” Anh Kê ngẩng đầu cực kỳ cẩn thận quan sát sắc mặt người đang nhìn xuống bọn họ.

Hai người kia cũng vội vàng gật đầu.

Đối với bọn họ thì bị đánh một trận không sao cả, rước lấy sự chú ý của cảnh sát mới khóc không ra nước mắt đấy.

Mấy người này không muốn làm lớn chuyện thì Tưởng Thiên Du cũng không vội vàng gọi cho cảnh sát, chỉ thấy cô nhảy khỏi bàn đá khom lưng chuẩn bị nhặt điện thoại trên mặt đất.

Không ngờ một động tác đơn giản như vậy lại khiến ba thằng đàn ông đều giơ tay bảo vệ mặt theo bản năng, thuần thục đến mức làm người ta đau lòng.

“…” Biểu cảm Tưởng Thiên Du cực kỳ phức tạp, cuối cùng ngồi xổm ở nơi đó tận tình khuyên bảo người đàn ông trước mặt: “Tôi đã nói rằng tôi không làm, tại sao anh vẫn không chịu nghe vậy? Nhìn xem, tới mức này rồi thì có ai vui vẻ không?” ( truyện trên app T𝕪T )

Anh Kê nghe vậy thì run run môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng cãi lại: “Chị… Chị nợ tiền em mà!”

“Nhưng mà không cần trả nữa đâu, chị Miêu Miêu nói không làm thì không làm.”

“Nợ…” Tưởng Thiên Du suýt thì bị sặc nước bọt, sửa lại thái độ kiêu ngạo trước đó cẩn thận hỏi: “Nợ bao nhiêu?”

“Cả vốn lẫn lời tận mấy trăm nghìn đó!” Anh Kê nói tới một nửa lại lấy lòng cười cười: “Đương nhiên với quan hệ của chúng ta thì lời lãi gì đó mất tình cảm lắm, nếu chị Miêu Miêu muốn trả thì trả lại bốn mươi nghìn tiền vốn là được rồi.”

Mấy trăm nghìn nhoáng cái đã thành bốn chục nghìn, người này cũng đủ xấu rồi.

Nhưng dù vậy Tưởng Thiên Du cũng chắc chắn trên người nguyên chủ không có nhiều tiền đến mức có thể trả hết nợ trong một lần được.

“Có giấy nợ không?”

Anh Kê tủi thân gật gật đầu: “Có cơ mà em không mang theo, lát nữa em về tìm rồi đưa chị sau nhé.”

“Không cần, bao giờ tôi trả nợ xong rồi tính.” Tưởng Thiên Du hơi ủ rũ, bốn chục nghìn đó, theo tiền lương trung bình của thành phố Giang thì dù có không ăn không uống cũng phải tích nửa năm mới đủ.

Càng miễn nói tới điều kiện của nguyên chủ hạn chế, nếu muốn tìm được công việc lương cao thì đúng là rất khó khăn.

Nghĩ tới nghĩ lui cô đứng lên rồi đá mũi giày anh Kê mấy cái: “Được rồi đứng dậy đi, tôi muốn thương lượng chuyện này với anh.”

“Dạ, nếu chị Miêu Miêu không muốn trả thì thôi em sẽ từ bỏ số tiền này!” Người đàn ông cực kỳ có tầm nhìn, tuy tiếc bốn chục nghìn hùn hụt nhưng ngoài mặt vẫn phải giả hào phóng.

Ai ngờ được người phụ nữ còn nhút nhát như bé thỏ con mấy ngày trước lại trở nên mạnh mẽ đến vậy, ba thằng đàn ông cũng bị cô đấm đến mức quỷ khóc sói gào.

“Anh không cần tiền thì tôi không cần trả nữa hả? Anh xem tôi là ai chứ?” Tưởng Thiên Du trợn mắt.

Anh Kê rụt cổ: “Nhưng chị lại nói không muốn tiếp rượu…”

“Tôi làm phục vụ ở đây không được à? Sau này mỗi tháng cho tôi một ít tiền sinh hoạt là được rồi, số tiền lương còn lại anh cứ cầm lấy, bao giờ trả hết thì thôi.” Cô nói tới đây thì dừng lại một chút, nhìn về người kia như muốn xin ý kiến: “Anh đồng ý chứ?”

“Nên… Nên đồng ý… Hay… Hay không nên đồng ý ạ?” Nhìn về hai quả đầu xanh lá tím lịm đang lắc nguầy nguậy đằng sau cô anh Kê hơi chần chừ.

Tưởng Thiên Du vỗ tay một cái: “Như vậy là đồng ý rồi ha.”

Sau đó cô đứng trước gương cực kỳ nghiêm túc cẩn thận vuốt phẳng áo khoác đỏ trên người, xác nhận hình tượng không có vấn đề xong mới vẫy vẫy tay với ba người kia rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Thứ nghênh đón cô là một đống ánh mắt ngạc nhiên.

Không ai nghĩ người bị anh Kê hùng hùng hổ hổ kéo vào lại có thể bình yên vô sự thản nhiên vững vàng đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Du liếc qua mấy người phục vụ, cô xuyên qua sảnh lớn tầng hai rồi đi xuống tầng trong đống ánh mắt mờ mịt đánh giá ấy.

Còn ba người anh Kê ra hay không ra, ra như thế nào, lúc ra giải thích với mọi người bên ngoài thế nào hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của cô.

Cô chào hỏi với lễ tân xong, cô ra ngoài KTV ngẩng đầu nhìn trời rầu rĩ.

Xem ra công việc này là biện pháp tối ưu nhất hiện tại rồi, nếu nguyên chủ thật sự liên quan tới người đã từng là đồng nghiệp kiêm người chết Lộ Đồng thì nếu muốn tra hỏi gì đó thì ở lại nơi này chắc chắn là tiện hơn rất nhiều.

Đương nhiên đối với cô có hai việc quan trọng nhất hiện tại.

Thứ nhất là năm đó Lộ Đồng đã mất tích như thế nào, có liên quan tới nguyên chủ hay không.

Thứ hai là Quan Miêu Miêu tiêu hết bốn chục nghìn kiểu gì vậy!

QAQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play