“Đã tìm được điện thoại chưa?” Triệu Toàn bước lên hai bước, rũ mắt nhìn thoáng qua, giọng nói quan tâm quen thuộc.

“Bị tôi khóa trong ngăn tủ.” Trước khi đối phương nhìn đến, Tưởng Thiên Du đã chấm dứt cuộc gọi, màn hình đã sớm khôi phục lại màu đen vốn có.

“A Na sợ sau khi bà đi vào thì không tìm được bọn tui cho nên bảo tôi trở lại tìm bà.” Trong lúc nói chuyện, Triệu Toàn thân mật tiến lên kéo cánh tay cô: “Nếu đã tìm được thì chúng ta đi thôi.”

Tưởng Thiên Du không phản kháng nhiều, cô đi theo cô ấy vào trong suối nước nóng trong nhà, tìm được cả bọn Đoàn A Na đang chơi quên cả trời đất trong hồ bơi tạo sóng lớn.

Thấy hai người bọn họ trở về, Đoàn A Na không nói lời nào mà đã kéo hai người xuống nước, bầu không khí thật sự là hài hòa hiếm có.

Mười mấy phút sau, Tưởng Thiên Du viện cớ cảm thấy vai gáy khó chịu nên một mình rời khỏi hồ tạo sóng. Cô đi lên tìm một cái ghế dài không có người, trùm khăn tắm ngồi trên đó.

Mái nhà của công viên suối nước nóng trong nhà được làm bằng thủy tinh sáng bóng, ánh sáng mặt trời chói chang bên ngoài chiếu thẳng xuống dưới làm cho nhiệt độ trong nhà cũng cao hơn.

Cô lấy cặp kính râm từ trong túi, sau đó thoải mái nhàn nhã nằm ngửa ở đó, không hề cố kỵ đánh giá Triệu Toàn đang bị Đoàn A Na kéo lại tạt nước.

Cũng không biết bên phía cảnh sát cần bao lâu mới có thể điều tra rõ ràng mối quan hệ giữa Triệu Toàn và Tào Minh.

Tưởng Thiên Du đã quá quen thuộc với ánh mắt của Triệu Toàn khi đứng bên cạnh tủ khóa vừa rồi, trước đó cô là cảnh sát đặc nhiệm, cô đã gặp không ít ánh mắt tương tự như thế khi làm nhiệm vụ, là ánh mắt tràn đầy tính toán và hung tàn.

Cô đoán là Triệu Toàn cũng đã bắt đầu nghi ngờ cô rồi.

Nghĩ đến điều này, cô lại nhấc điện thoại của mình lên và bấm vào biểu tượng tin nhắn, nhìn từ xa thì giống như đang nhắn cái gì đó.

Nhưng mà không quá vài giây, Tưởng Thiên Du đã cảm thấy mình bị bóng râm bao phủ, cô ngước mắt lên xem, lại là Triệu Toàn đang đứng bên cạnh ghế dài.

Trên người Triệu Toàn ướt sũng, mái tóc dài ướt đẫm, những giọt nước chảy xuống vùng lưng trắng nõn.

“Nhã Nhã.” Triệu Toàn nở nụ cười, giọng điệu càng lúc càng nhẹ nhàng: “Tui vừa mới nhớ ra sếp bảo hôm nay tui phải gửi tin nhắn cho khách hàng, thế nhưng tui cũng đã để quên điện thoại trong phòng rồi, bà có thể cho tui mượn một lát được không?”

Nghe vậy, vẻ mặt Tưởng Thiên Du có hơi khó xử: “Hả? Chuyện này…”

“Chỉ một lát thôi, tui dùng WeChat nói với anh ta một câu là được rồi.” Triệu Toàn nói xong còn ngồi xổm xuống, mặc dù lời nói nghe như đang làm nũng nhờ vả thế nhưng trên gương mặt xinh đẹp kia lại là biểu tình kiên trì không thể từ chối.

“Được rồi.” Tưởng Thiên Du chậm rãi ngồi dậy rồi đưa điện thoại ra.

Triệu Toàn nhận điện thoại rồi thật sự dùng WeChat liên lạc với sếp Thiết Kế Trung Nguyên, nhưng mà dường như giữa hai người vẫn còn rất nhiều vấn đề cần phải nói cho nên cứ nói mãi không ngừng.

Chỉ thấy cô ấy cầm điện thoại càng đi càng xa, trong phạm vi cách ghế dài khoảng mười mét, khi thì đối diện với Tưởng Thiên Du, khi thì quay lưng lại không biết là đang làm gì.

Sau một lúc lâu, thậm chí Tưởng Thiên Du còn dựa vào băng ghế ngáp dài.

Cuối cùng cũng có một bàn tay trắng nõn xuất hiện trong tầm mắt, Triệu Toàn cười trả lại điện thoại: “Cảm ơn bà nhé, Nhã Nhã.”

“Không sao đâu, không chậm trễ công việc của bà là được rồi.” Tưởng Thiên Du nhận điện thoại, cô lười biếng mở tin nhắn và nhật ký cuộc gọi, lịch sử liên lạc với Kỳ Tử Ngang trong hai ngày nay hoàn toàn trống rỗng.

Nếu đã nhận ra đối phương không đúng, làm sao Tưởng Thiên Du có thể để lại nhược điểm được chứ.

Động tác trước đó của cô cũng chỉ là muốn thăm dò Triệu Toàn mà thôi, lần này nghi hoặc trong lòng lại càng giảm đi.

Triệu Toàn nghe điện thoại xong thì dứt khoát cúi người lấy khăn tắm ra từ trong túi, cô ấy vừa chậm rãi lau khô tóc vừa mỉm cười nhìn Đoàn A Na vẫn đang chơi đùa trong hồ tạo sóng.

Chỉ là ở trong mắt Tưởng Thiên Du hiện tại, ý cười kia chưa bao giờ chạm đến đáy mắt.

Cô vốn tưởng rằng Triệu Toàn là một người có tính tình trong trẻo lạnh lùng, bởi vì vẻ ngoài cô ấy chói sáng, trình độ học vấn cũng tốt, bản thân ưu tú nên cá tính có hơi đặc biệt thì cũng hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Dù sao thì trong giao tiếp hàng ngày, Triệu Toàn đã cho mọi người cảm giác khá bình thường, mặc dù đôi khi miệng mồm hơi khó nghe nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà mọi người có thể chấp nhận được.

Một người có tính cách hoang tưởng được ẩn giấu rất tốt.

Đúng lúc này, màn hình điện thoại đang im lặng lại sáng lên, Tưởng Thiên Du nhân cơ hội xoay người nhìn thấy ba chữ “cảnh sát Kỳ”, cô không do dự mà ngắt máy.

Quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt quan sát của Triệu Toàn.

Nhạy cảm thật đấy.

Cô khẽ nhíu mày, cô suy nghĩ một lát rồi vẫn ngồi dậy, vẫy tay với Triệu Toàn đứng cách đó vài bước: “Lại đây nghỉ ngơi một lát đi, trên gáy bà có vết thương, mà dù đã lành rồi nhưng mà dù sao cũng phải chú ý nhiều hơn mới được, miễn cho để lại sẹo.”

Điển hình cho kiểu không mở bình thì làm sao biết được trong bình có gì.

Triệu Toàn nghe vậy thì lập tức ngừng cười, thế nhưng cô ấy vẫn nghe lời ngồi lên ghế dài cùng cô.

“Gần đây xảy ra hơi nhiều chuyện, hiếm khi có được cơ hội hoàn toàn thả lỏng như hôm nay, tui cảm thấy đã lâu rồi mình chưa từng được thoải mái như thế.” Tưởng Thiên Du lười biếng nhếch môi: “Bà nói có đúng không?”

Người đang ngồi ở đầu ghế dài lau tóc nghe thấy như vậy thì động tác trên tay chợt dừng lại, sau đó phụ họa nói: “Đúng vậy, đặc biệt là bà đó, hẳn là mấy ngày nay bà đã rất vất vả rồi.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Vừa bị tổn thương tình cảm vừa bị thương về thể chất, thấy bà có thể hồi phục tốt như vậy, tui thật lòng vui vẻ thay bà.”

Vừa dứt lời thì đúng lúc Triệu Toàn cũng lau xong tóc và xếp khăn lại, sâu trong đáy mắt vô cùng lạnh lẽo.

Tưởng Thiên Du cười nói: “Đều là người trưởng thành, có ai lại sống thoải mái hơn ai đâu chứ?”

“…” Triệu Toàn cứng đờ, sau cùng vẫn miễn cưỡng cười cho qua, cô ấy quay đầu sang hướng khác, rõ ràng là không có ý tiếp tục đáp lời lại cô.

Nhưng mà không phản ứng thì không phản ứng, sau này cô ấy cũng có thể bớt giám sát Tưởng Thiên Du rồi.

Mãi cho đến buổi tối khi đi ăn tiệc buffet, Tưởng Thiên Du đều bị buộc phải dính lấy Triệu Toàn.

Trong mắt người ngoài thì bộ dạng này của hai người vô cùng thân mật, cuối cùng thì Đoàn A Na cũng ăn no, cô ấy ngồi trên bàn ăn, miệng nhét đầy thức ăn nhưng vẫn phải lẩm bẩm: “Triệu Toàn, bình thường bà đây làm trâu làm cho bà nhưng sao lại không thấy bà đối xử tốt với tui như vậy hả?”

Lúc đó Triệu Toàn đang gắp đùi gà vào đĩa trước mặt Tưởng Thiên Du, nghe Đoàn A Na oán trách như thế thì chỉ cười cười, sau đó lại gắp cái đùi gà khác cho cô ấy.

“Ăn của bà đi, tui đang sợ thân thể Nhã Nhã vẫn còn khó chịu mà.”

Sau khi Đoàn A Na thành công bị dời đi sự chú ý, cô ấy lại vui vẻ tiếp tục ăn tối, dáng vẻ vô tư hồn nhiên ấy cũng làm cho Tưởng Thiên Du cảm khái không thôi.

Vào ban đêm.

Tưởng Thiên Du rửa mặt xong thì lên giường ngủ sớm, Triệu Toàn cũng là người làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, toàn bộ căn phòng chìm trong bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Tưởng Thiên Du xoay người, cô cảm thấy hình như hai chân mình đang chạm vào thứ gì đó.

Tưởng Thiên Du mơ màng mở mắt ra, cô vươn tay mở đèn đầu giường, ngay sau đó thoáng trợn hai mắt hoảng hốt kêu lên với người đang ngồi trên giường mình: “Triệu Toàn? Hơn nửa đêm còn không ngủ mà bà còn làm gì thế?”

“Xin lỗi, đánh thức bà rồi.” Một nửa gương mặt của Triệu Toàn được chiếu sáng bởi đèn ngủ đầu giường, nửa còn lại ẩn sâu trong bóng tối, biểu cảm này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị: “Có lẽ là đổi giường nên tui không ngủ được.”

“Nghe nói tầng cao nhất của khách sạn có một khu vườn trên không, Nhã Nhã, không bằng hai ta lên đó uống rượu tâm sự nhé?” Mấy chữ cuối cùng, Triệu Toàn nói rất nhẹ, nhẹ đến mức nếu người khác không nghiêm túc lắng nghe thì cũng sẽ xem nhẹ.

Tưởng Thiên Du giơ tay lên vén sợi tóc mai ra sau tai, thuận thế lại nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại, một giờ năm mươi bảy phút sáng.

Sau đó cô gật đầu.

Hai người ra khỏi phòng khách, đi thang máy lên tầng cao nhất, bọn họ dựa theo biển chỉ dẫn bên ngoài thang máy và rất thuận lợi tìm được nơi gọi là “khu vườn trên không”.

Nhưng mà cũng chỉ là vài chục chậu hoa theo mùa trên kệ sắt, bên cạnh là vài ngọn đèn sao lấp lánh quấn quanh, xung quanh còn đặt vài bộ bàn ghế sắt nhỏ.

Triệu Toàn lấy bia và đồ ăn vặt mà cô ấy đã chuẩn bị từ trước ra, hai người thật sự trò chuyện với nhau, vốn là quan hệ đồng nghiệp cho nên cũng không thiếu đề tài để nói.

Chẳng mấy chốc thì đã có vài lon bia rỗng nằm trên mặt đất, Tưởng Thiên Du lại cầm điện thoại lên xem.

Đã là hai giờ rưỡi rồi.

Nhìn thấy động tác của cô, không hiểu sao mà Triệu Toàn lại đột nhiên cúi đầu cười ra tiếng: “Nhã Nhã, tui phát hiện bây giờ tửu lượng của bà đã tốt hơn trước, trước kia nếu uống nhiều như vậy thì bà đã sớm nằm sấp trên bàn say xỉn không biết gì rồi.”

Tưởng Thiên Du lắc đầu, biểu cảm mang theo ba phần bất đắc dĩ bảy phần chua xót: “Có lẽ là trong lòng có chuyện nên không dễ say!”

Triệu Toàn không quan tâm nhún vai, sau đó cầm lon bia đi đến gần mép sân thượng, cô ấy hơi khom lưng đặt khuỷu tay lên trên tường thấp, nhìn ra ngoài: “Cảnh đêm ở đây thật sự rất đẹp, còn có thể nhìn thấy các ngôi sao. Nhã Nhã, bà cũng tới đây xem đi.”

“…” Tưởng Thiên Du nghe lời đi tới nơi đó, đứng cách đối phương không quá một mét.

Đầu tiên là cô nhìn xuống, hồ bơi ngoài trời của khách sạn suối nước nóng vẫn sáng đèn vào ban đêm, tòa nhà gần hai mươi tầng nên khó tránh khỏi việc làm cho mọi người cảm thấy chóng mặt.

Cô thu hồi tầm mắt, cô cũng nghe lời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó lại nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.

“Cô đang chờ tin nhắn của cảnh sát sao?”

Đột nhiên có giọng nói truyền đến từ phía sau cô, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương đang phả vào tai mình khi đối phương nói chuyện.

“A!” Tưởng Thiên Du phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, đợi đến khi cô phản ứng lại thì cổ đã bị người ta bóp chặt, phần lớn nửa người trên đều ngã ra ngoài tường thấp.

Cũng bởi vì biến cố bất thình lình này mà điện thoại vốn đang nằm trong tay cô cũng “lạch cạch” rơi xuống bên chân hai người.

Theo bản năng, cô bám chặt vào mép bức tường thấp bằng cả hai tay, đôi mắt nhìn xuống mặt đất xa xôi bên dưới, không ngừng thở dốc.

Đối với phản ứng hoảng sợ và e ngại của cô, thoạt nhìn Triệu Toàn rất hưởng thụ, cô ấy cúi đầu cười vài tiếng, sau đó lại bóp cổ Tưởng Thiên Du chặt hơn: “Chu Nhã, tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy mà cô cũng có thể sống sót, chỉ là không biết lần này “ngoài ý muốn” ngã xuống từ chỗ cao như thế, cô còn sống được hay không đây?”

Bởi vì dùng sức quá mạnh mà đầu ngón tay đặt trên vách tường thô ráp cũng bắt đầu có cảm giác đau đớn.

“Là cô?” Tưởng Thiên Du ngạc nhiên kêu lên, nhưng mà bởi vì tư thế nên khi nói chuyện có hơi cố hết sức: “Cho nên người giết Đinh Thiên Lãng cũng là cô?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play