“Người phản bội tôi, chết cũng không có gì đáng tiếc.” Triệu Toàn hừ lạnh: “Chu Nhã, tôi không giống cô.”

“Người trêu chọc tôi, dù sao cũng phải sẵn sàng trả giá.”

Tưởng Thiên Du gắng sức ngẩng đầu lên: “Cho dù là một con mèo ư?”

Dường như nhớ lại điều gì đó, Triệu Toàn nhếch môi: “Cho dù là một con mèo.”

“Xem ra là tôi xem thường cô rồi, Chu Nhã, cô biết nhiều thật đấy.” Triệu Toàn vừa nói vừa ấn phần cổ vừa mới ngẩng lên của cô trở về: “Thật ra lúc trước khi cô tỉnh lại từ bệnh viện thì trong chớp mắt ấy tôi đã muốn buông tha cho cô rồi, đáng tiếc là cô lại không biết quý trọng.”

“Cô… Cô biết rõ Đinh Thiên Lãng là loại người nào, vì sao cô còn ở bên anh ta?” Tưởng Thiên Du không hiểu lắm mạch não của loại người này, nếu thật sự chờ mong đoạn tình cảm trọn đời trọn kiếp thì cần gì phải nhào vào trong ngực kẻ cặn bã chứ?

Đinh Thiên Lãng.

Cô nghiêm túc tìm kiếm trong ký ức của Chu Nhã, người này ngoại trừ có vẻ ngoài đẹp mắt thì mặc kệ là tính cách hay nội tâm thì đều có thể nói là không có gì cả.

“Là anh ta cứ đến gần tôi, nhưng không sao, thứ không nghe lời thì phá hủy là được.” Triệu Toàn nói đến đây thì biểu cảm trở nên có chút vi diệu, lông mày nhíu lại biểu đạt rằng trong lòng cô cũng không bình tĩnh lắm: “Tôi chỉ không ngờ anh ta lại quen cả nam lẫn nữ, điều này làm cho tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.”

“Được rồi, tôi không muốn nhắc lại những chuyện không vui này nữa.”

“Chu Nhã, tôi cảm thấy tiếc hận thay cô, nếu như cô có thể sớm nghĩ rõ ràng mấy chuyện này thì có lẽ là tôi đã bị cảnh sát bắt rồi.” Triệu Toàn cười ha ha, dần dần gia tăng sức lực trên tay, chậm rãi đẩy Tưởng Thiên Du ra ngoài tường thấp.

“Chờ đến khi xuống dưới thì nhất định phải nhớ kỹ, những thứ không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nói thì tuyệt đối đừng nói bậy, hiểu chưa?”

Đúng lúc này, đột nhiên cửa sân thượng trên tầng cao nhất bị người ta đẩy mạnh ra, kèm theo đó là tiếng quát lớn: “Cục cảnh sát thành phố Giang đây!”

Triệu Toàn cắn răng, dùng sức đẩy Tưởng Thiên Du ngã xuống!

Sau đó cô ta nhanh chóng xoay người giơ hai tay lên, trong nháy mắt đã đỏ mắt hét: “Đồng chí cảnh sát, cứu mạng! Nhã Nhã uống say, không cẩn thận ngã xuống rồi!”

Đôi mắt Kỳ Tử Ngang đỏ bừng, khi Tưởng Thiên Du cúp điện thoại lần thứ hai thì anh mới nhận ra mọi chuyện có vẻ không ổn.

Chờ đến khi xác định được quan hệ giữa Triệu Toàn và Tào Minh thì anh cũng đã nhanh chóng gọi người bên kỹ thuật tìm được vị trí tín hiệu điện thoại của Chu Nhã, sau đó không ngừng nghỉ chạy tới nơi này.

Không ngờ rằng vẫn chậm một bước.

Từ Lập Đạt phía sau anh thấy tình hình không ổn thì vội vàng dẫn theo một người khác xông xuống lầu theo đường cũ.

Lục Lê thấy thế lại càng muốn xông lên bắt giữa người phụ nữ ác độc đó, không ngờ một giây sau lại bị Kỳ Tử Ngang cản lại.

Mà phần cằm căng cứng của Kỳ Tử Ngang cũng dần dần thả lỏng không ít.

Thì ra có hai bàn tay đang bám chặt vào tường thấp, ngay sau đó là gương mặt quen thuộc chậm rãi xuất hiện phía sau tường thấp, mặc dù biểu cảm nghiến răng nghiến lợi của đối phương làm cho người ta không khỏi buồn cười, thế nhưng vẫn phát hiện đối với người trong cuộc như cô thì động tác leo tường này cũng không quá gắng sức.

Thì ra ngay khi Tưởng Thiên Du bị Triệu Toàn đè nửa người ngã ra ngoài thì cô vẫn luôn bám chặt vào tường thấp.

Vừa rồi khi cảnh sát xông lên, Triệu Toàn chỉ lo đẩy cô xuống mà hoàn toàn không chú ý tới việc cô đã hơi xoay người và treo ở nơi đó, lúc này cô ta lại còn ra vẻ đáng thương diễn kịch nữa chứ.

“Mẹ… Mẹ kiếp…!” Đương nhiên là Lục Lê cũng thấy rõ ở đối diện đã xảy ra chuyện gì, anh ta không khỏi mắng một câu, thậm chí giọng nói còn có chút run rẩy.

“Đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải tin tôi, tôi muốn cản cô ấy đừng nhảy nhưng mọi thứ xảy ra quá nhanh, tôi không kịp…”

“A!!!”

Kèm theo tiếng thét chói tai thảm thiết cắt ngang bầu trời đêm, Tưởng Thiên Du đứng trên tường thấp chợt nhảy lên và đẩy Triệu Toàn đang không hề phòng bị ngã thẳng xuống đất, thuận thế áp chế làm cho cô ta không thể động đậy được.

Trong ánh mắt không thể tin được của cô ta, cô cúi xuống và ghé vào tai người kia: “Hẳn là cô vẫn chưa biết nhỉ? Lần Tào Minh bắt cóc con tin trong bệnh viện với ý đồ kéo Vương Hoằng Phương xuống nước ấy, là tôi hỗ trợ cảnh sát tiến hành bắt giữ.”

Triệu Toàn sửng sốt, chờ đến khi bọn Lục Lê tiến lên kéo cô ta dậy và còng tay thì mới hồi lấy lại tinh thần kêu gào thảm thiết: “Thả tôi ra! Dựa vào cái gì mà bắt tôi?”

“Triệu Toàn, vụ án Đinh Thiên Lãng ngã chết, cô có tình nghi rất lớn, bây giờ mời cô phối hợp điều tra với cảnh sát.”

“Cái gì mà Đinh Thiên Lãng, tôi không có giết anh ta! Là Chu Nhã, là Chu Nhã!” Triệu Toàn vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta còn muốn tiếp tục vu oan cho người khác.

Lục Lê nháy mắt với đồng nghiệp bên cạnh, hai người hợp lực đưa Triệu Toàn đang điên cuồng giãy giụa không ngớt xuống sân thượng.

Tưởng Thiên Du thu hồi tầm mắt, một tay đỡ eo hơi đau đớn, khập khễnh đi tới vị trí mà điện thoại rơi xuống vừa rồi.

Cô mở màn hình, phía trên rõ ràng là trạng thái ghi âm, cô xoay người đưa điện thoại cho Kỳ Tử Ngang, cười cười nghiêng đầu: “Mặc dù cảnh sát có lời khai của Tào Minh và vết máu tại hiện trường, thế nhưng có lẽ bản ghi âm cô ta thừa nhận tội ác sẽ thuận tiện cho quá trình thẩm vấn của mọi người hơn đúng không?”

“Cảm ơn.” Kỳ Tử Ngang nhận điện thoại, giống như là giải thích lại giống như đang thông báo: “Triệu Toàn với Tào Minh là họ hàng xa, bệnh của con gái Tào Minh rất nặng, cần ghép tủy xương, đúng lúc Triệu Toàn lại phù hợp với cô bé ấy.”

Anh nói xong thì vô tình nhìn thấy vết trầy xước làm người sợ hãi trên cánh tay mảnh khảnh kia, anh không khỏi nhướng mày: “Cô Chu, lát nữa tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Thật sự là nhớ lại cảnh tượng vừa rồi thì anh lập tức cảm thấy trái tim co rút, gần hai mươi tầng lầu đó, sao cô dám chứ?

“… Được…” Tưởng Thiên Du vốn định khách sáo một lát, thế nhưng không ngờ trong đầu đột nhiên truyền đến cảm giác choáng váng không thể kháng cự, cảnh tượng cuối cùng mà cô nhìn thấy là Kỳ Tử Ngang lo lắng bước lên hai bước, sau đó thân thể cô chợt mềm nhũn, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn mất ý thức.

Hai ngày sau.

Kỳ Tử Ngang nhận được thông báo của bệnh viện, anh đi vào một phòng bệnh của Bệnh viện Nhân dân số 2 thành phố Giang, lễ phép gõ cửa.

Chu Nhã đang yên lặng ngồi trên giường bệnh, hai tay quấn băng gạc vô trùng, sau khi nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía người đứng ngoài cửa, cảm xúc đầu tiên hiện lên trong mắt là xa lạ, sau đó lại nhanh chóng mỉm cười: “Cảnh sát Kỳ.”

Kỳ Tử Ngang trả điện thoại lại cho người phụ nữ đang ngồi trên giường, anh nghi hoặc híp mắt lại, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm: “Mặc dù bản lĩnh của cô Chu rất tốt nhưng sau này cô đừng hành động nguy hiểm như vậy nữa.”

Chu Nhã đang cầm điện thoại ngẩn người, sau khi nghe nói như thế thì dường như có chút giật mình, lại như đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Trong lòng Kỳ Tử Ngang lại càng thêm nghi hoặc, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn anh lại không nói rõ là chỗ nào có vấn đề, anh cảm thấy có lẽ là mình tăng ca quá lâu nên thần kinh có chút nhạy cảm rồi, thiếu ngủ đúng là dễ xuất hiện ảo giác mà.

“Cảnh sát Kỳ.” Chu Nhã thấy anh không nói gì thì ngại ngùng gọi, vẻ mặt có hơi kỳ lạ: “Anh còn chuyện gì nữa không? Nếu không, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Không có, cô Chu chú ý nghỉ ngơi đi.” Kỳ Tử Ngang cũng không dây dưa nhiều, anh xoay người chuẩn bị rời đi.

“Cảm ơn anh, cảnh sát Kỳ.” Câu nói này của Chu Nhã là câu nói thật lòng.

Người đàn ông gật đầu với cô, sau đó mở cửa rời đi, trong phòng bệnh lại khôi phục sự im lặng vốn có.

“Cảm ơn cô.”

Câu nói này là Chu Nhã nói ra ngoài cửa sổ, cô không biết bây giờ linh hồn đã từng chiếm giữ thân thể mình trong quãng thời gian ngắn ngủi đã đi đâu, thế nhưng cô cảm thấy có lẽ là đối phương có thể nghe được lời cô nói.



“Khụ khụ… Khụ khụ khụ!”

Nương theo tiếng ho khan kịch liệt, Tưởng Thiên Du lại mở mắt ra lần nữa, cô nhìn trần nhà bị khói xông đen, hơn nửa ngày sau cô mới phản ứng được lúc này cô đang cuộn mình như một con tôm trên chiếc giường gỗ siêu cứng.

Ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc quanh mũi, cô nhíu mày bò dậy, lúc này mới phát hiện cổ họng đau như nuốt thủy tinh.

Bởi vì cảm thấy cả người khô khốc như cá sắp chết, cô chậm rãi di chuyển xuống giường, mang theo cảm giác đau đớn thấm từ trong xương ra ngoài đi đến cái bàn cách đó vài bước rồi lấy ấm nước và cái ly để rót cho mình ly nước lạnh.

Đợi đến khi cổ họng có chút dịu bớt, Tưởng Thiên Du mới dành thời gian quan sát tình huống trong căn phòng trước mắt.

Có hai chiếc giường lộn xộn ở góc trái và phải, trên cái bàn ăn đặt cạnh cửa sổ còn có hộp thức ăn nhanh, bên cạnh là bàn trang điểm nhìn không ra dáng vẻ ban đầu, trên đó rải rác mỹ phẩm kém chất lượng và thậm chí là đã không nhìn rõ bộ dạng ban đầu của nó nữa rồi.

Cô đi đến bên cạnh giá quần áo, nhìn vài bộ quần áo ít ỏi treo trên đó, đột nhiên trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

Cô nhanh chân trở lại chiếc giường vừa rồi, lấy điện thoại từ dưới gối, sau khi nhìn thấy thời gian thì đồng tử chợt giãn to.

Ngày 24 tháng 5.

Từ khi cô rời khỏi thân thể Chu Nhã đến bây giờ, vậy mà đã qua gần một tháng rồi sao?

Ầm!

Đột nhiên cánh cửa phía sau bị người ta mở ra, sau đó là một cô gái trang điểm đậm xông vào, có lẽ là không ngờ tới việc cô sẽ rời giường cho nên giọng điệu của đối phương cũng có chút ngạc nhiên: “Chị Miêu Miêu, chẳng phải chị bị cảm hả? Chị không nằm trên giường nghỉ ngơi đi mà xuống dưới làm gì thế?”

“Khát nước.” Ánh mắt Tưởng Thiên Du lóe lên, đột nhiên trong đầu xuất hiện cái tên của thân thể này: Quan Miêu Miêu.

“Uống xong thì mau lên giường đi, nếu không lát nữa anh Kê tới thấy chị không có chuyện gì lớn, nói không chừng lại muốn kéo chị đi làm nữa đó.” Cô gái vội vàng khuyên nhủ, sau đó còn không kiêng dè cởi áo thun và quần bò trước mặt cô, đi đến giá treo quần áo chọn chiếc váy khoét hông màu vàng tươi gợi cảm rồi mặc vào.

“Nhưng mà chị cũng phải suy nghĩ cho kỹ đó, vào nghề này mà cứ kiên trì như thế làm gì? Đợi đến khi anh Kê mất kiên nhẫn, lần sau cũng không chỉ ấn đầu chị vào nước đơn giản như vậy đâu.”

“Cảm ơn em.” Tưởng Thiên Du nói đến đây thì dừng một lát, sau đó gọi tên cô gái: “Nhiễm Nhiễm.”

“Khách sáo gì chớ, em đi trước đây, anh Kê đang chờ dưới lầu.” Cô gái nói xong thì bỏ đi như một cơn gió, mới chớp mắt đã không còn bóng dáng.

Gần như không hề do dự, Tưởng Thiên Du tiện tay kéo áo khoác có nón ở cuối giường và cũng đi theo ra ngoài.

Đi xuống tòa nhà dân cư cũ kỹ này, cô đứng ở hành lang đằng xa nhìn thấy Nhiễm Nhiễm với hai cô gái khác ăn mặc như cô ấy bước lên một chiếc xe van, sau đó người đàn ông đang đứng hút thuốc cạnh xe lẩm bẩm hai câu gì đó rồi kéo cửa xe ra ngồi vào ghế lái.

Sau khi xe rời đi, Tưởng Thiên Du dùng tốc độ nhanh nhất chặn một chiếc taxi và theo sát phía sau, cũng may là tình hình giao thông trong thành phố rất hỗn loạn, cô cứ như vậy mà đi theo bọn họ đến KTV.

Dường như suy đoán trong lòng đã được chứng minh, cô đứng bên cạnh một cái cây ở ven đường, nhìn vào cửa hông KTV có vài người ra vào, cô cảm thấy có hơi ê răng.

Nhưng mà nghe những lời vừa rồi của cô gái tên “Nhiễm Nhiễm” đó, hẳn là nguyên chủ Quan Miêu Miêu mới vào nghề không lâu, còn bởi vì không nghe lời mà bị anh Kê dạy dỗ, chỉ là không biết bây giờ nói không làm nữa thì có còn kịp hay không.

Tưởng Thiên Du giơ tay lên sờ vùng cổ bị phơi nắng đến mức đổ mồ hôi, cẩn thận cân nhắc tính khả thi của chuyện này.

Bồi hồi tại chỗ gần nửa tiếng, cô cũng không thể tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào ở trong ký ức vỡ vụn của Quan Miêu Miêu, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, chuẩn bị trở về rồi lại suy xét kỹ càng hơn.

Nhưng mà ngay khi cô xoay người định vươn tay đón xe thì đột nhiên có một đám nam nữ như ong vỡ tổ chạy ra khỏi KTV!

Vẻ mặt của những người này rất hoảng sợ và bối rối, có vài cô gái còn không ngừng la hét.

“Báo cảnh sát đi! Mau báo cảnh sát!”

Nghe thấy những tiếng la hét lộn xộn bên tai, Tưởng Thiên Du cắn chặt răng hàm.

Đệt cụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play