Đương nhiên là Đoàn A Na cũng không thật sự muốn hỏi ra đáp án, chỉ là cô ấy thấy Tưởng Thiên Du đang sững sờ nên lo lắng có phải là bạn mình không được thoải mái khi ở nơi này hay không.

Sau khi nghe Tưởng Thiên Du trả lời qua loa thì Đoàn A Na cũng chuyển đề tài, cô ấy vừa uống sạch ly bia trong tay vừa nhìn Triệu Toàn đang nhảy múa đùa giỡn với người đàn ông xa lạ trên sàn nhảy, cô ấy không khỏi “chậc” một tiếng.

“Khoảng thời gian trước hình như Triệu Toàn có nhắc về bạn trai của cô ấy, nhưng mà cứ giấu mãi không chịu giới thiệu với chúng ta.”

“Nhìn bộ dạng vui vẻ đến mức quên mình của cô ấy lúc này, hẳn là đã chia tay rồi.”

Tưởng Thiên Du nghe vậy thì lục lọi trong trí nhớ của nguyên chủ Chu Nhã, cô không chắc chắn hỏi: “Thật hay giả thế? Sao tui lại chưa từng nghe cô ấy nhắc tới? Nhưng mà yêu đương ở độ tuổi như chúng ta cũng là bình thường thôi mà, có lẽ là không ổn định lắm cho nên mới không công khai nhỉ?”

Chu Nhã đã rơi vào cảm xúc đau lòng không chịu nổi khi bị Đinh Thiên Lãng vứt bỏ gần ba bốn tháng, đương nhiên là cô cũng ít chú ý tới những người bên cạnh, cô không biết mấy chuyện hóng hớt này cũng là bình thường mà thôi.

“Gì mà không ổn định chứ, tui thấy Triệu Toàn gặp phải cặn bã rồi, tui nhớ lúc đó cô ấy còn nói với tui là bọn họ đã bắt đầu đi xem nhà rồi mà.” Đoàn A Na lải nhải, biểu cảm có chút bất đắc dĩ: “Nhã Nhã, bà nói xem ba người chúng ta bị gì thế này, sao đường tình duyên lại trắc trở như vậy chứ?”

Đối với việc này, Tưởng Thiên Du chỉ có thể cười nói: “Được rồi, đều là quá khứ rồi mà.”

Đúng lúc này, âm nhạc sôi động náo nhiệt trong quán bar chuyển thành giai điệu nhẹ nhàng du dương, ngoại trừ vài đôi nam nữ tình cảm nồng đậm ôm nhau lắc lư trong sàn nhảy thì hầu hết mọi người đều lần lượt trở về ghế ngồi hoặc quầy bar.

Triệu Toàn cũng không ngoại lệ, cả người cô ấy đầy mồ hôi ngồi xuống bên cạnh Tưởng Thiên Du, đầu tiên là cụng bia với Đoàn A Na, đợi đến khi đã giải khát thì mới tò mò nhìn hai người: “Tui thấy vừa rồi hai bà cười rất vui vẻ, đang nói chuyện gì thế?”

Đương nhiên là Đoàn A Na sẽ không ngốc đến mức nói cho Triệu Toàn biết, cô ấy chỉ cười ha ha: “Chỉ là đang thảo luận với Nhã Nhã về chuyện công ty thôi.”

“Ừm.” Tưởng Thiên Du gật đầu phụ họa, thuận tiện rất tự nhiên nói ra khả năng mà vừa rồi cô đột nhiên nghĩ đến: “Tui phát hiện bây giờ có rất nhiều người sử dụng hai cái điện thoại, tui đang nghĩ xem mình có nên mua hai cái hay không, vậy thì có thể cố gắng tách biệt giữa cuộc sống và khách hàng rồi.”

Đây là suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu cô khi cô nhìn thấy điện thoại của Đoàn A Na và Triệu Toàn đặt cùng một chỗ.

Cảnh sát nghi ngờ điện thoại bị mất của Đinh Thiên Lãng đã bị hung thủ lấy đi, nhưng ngộ nhỡ hung thủ không chỉ mang đi một chiếc mà là hai chiếc điện thoại thì sao đây?

Vậy thì cũng có thể giải thích được một số việc rồi, ví dụ như khi Chu Nhã đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt với Đinh Thiên Lãng, tại sao lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, ngay cả khi sau đó cảnh sát điều tra ghi chép WeChat của Đinh Thiên Lãng cũng không phát hiện có liên quan gì đến đồng tính cả.

Hai cái điện thoại, hai cuộc sống.

Đối với một người ngay cả địa điểm hẹn hò với người yêu mà cũng phải dựa theo giới tính để thiết lập quy trình như Đinh Thiên Lãng thì dường như rất hợp lý.

“Thật phiền phức.” Đoàn A Na bĩu môi bày tỏ ý kiến khác: “Tui chỉ dùng có một chiếc điện thoại mà còn thường xuyên không biết để nó ở chỗ nào nè.”

Không biết có phải là vì uống không ít bia hay không, Triệu Toàn nghe vậy thì nhíu mày nghiêng mặt quan sát cô: “Sao bà lại đột nhiên có suy nghĩ này, bị nam cặn bã tổn thương nên cũng muốn làm nữ cặn bã hay sao?”

“Không mở bình thì làm sao có thể biết trong bình có gì?” Đoàn A Na đạp Triệu Toàn dưới gầm bàn.

Triệu Toàn chợt ảo não bắt đầu nghĩ cách cứu vãn: “Nhã Nhã, tui không có ý đó…”

“Không sao, đã qua rất lâu rồi.” Tưởng Thiên Du khoát tay không để ý, trước đó cô cũng chỉ là đột nhiên có linh cảm và muốn ứng phó nghi vấn của Triệu Toàn nên mới nói ra những lời này, vốn dĩ cũng không nghĩ đến việc có thể nghe được ý kiến gì đó từ chỗ bọn họ.

Có một câu nói rất hay, người chết như đèn tắt, cho dù là nguyên bản Chu Nhã có ngồi ở đây rồi nghe người khác nhắc tới Đinh Thiên Lãng thì sợ là cảm xúc còn sót lại cũng chỉ có thổn thức mà thôi.

Sau đó Đoàn A Na và Triệu Toàn lại lên sàn nhảy thêm một lúc lâu, mãi đến nửa đêm thì hai người mới mang theo vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi hộp đêm cùng với Tưởng Thiên Du.

Khi đi đến ven đường chờ xe, Triệu Toàn vẫy tay chào tạm biệt cô và Đoàn A Na, sau đó cất bước băng qua đường đi về phía cuối phố ở phía Tây.

“Nhà cô ấy ở ngay phía sau con phố này, đi bộ bảy tám phút là đến rồi, bởi vì gần đó có một Sở cảnh sát cho nên an ninh trật tự ở nơi này rất tốt, bà không cần lo lắng cho cô ấy đâu.” Đoàn A Na thấy Tưởng Thiên Du vẫn luôn nhìn về nơi Triệu Toàn rời đi, cô ấy không nghĩ nhiều mà lên tiếng giải thích.

“Ừm.” Tưởng Thiên Du chậm rãi thu hồi ánh mắt thật ra đang nhìn về phía hộp đêm “Blood” có phong cách rất rõ ràng ở đối diện, cô thuận miệng hỏi: “Bà với Triệu Toàn thường xuyên đến đây chơi à?”

“Cũng không thường xuyên lắm, có lẽ bà ấy đến đây nhiều hơn tui, dù sao thì cũng gần hơn mà.”

Trong lúc nói chuyện thì có một chiếc taxi dừng ở ven đường, Tưởng Thiên Du chặn Đoàn A Na đang nhường cô, trực tiếp nhét người vào ghế sau.

Sau khi ghi lại biển số xe, tiễn Đoàn A Na đi, cô chờ thêm vài phút rồi cuối cùng cũng lên xe về nhà.

Đêm nay, ngay cả khi có tác dụng của cồn thì cô vẫn không ngủ yên được.

Không biết có phải là trong đầu chứa đựng quá nhiều suy nghĩ hay không, gương mặt của mấy người liên quan đến vụ án Đinh Thiên Lãng té lầu vẫn luôn trôi nổi trong giấc mơ của cô, làm cho cô hoang mang rối bời.

Nhưng lần này khi cô mở mắt ra thì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng tỏ.

Tám giờ mười ba phút sáng.

Thu hồi ánh mắt nhìn về phía đồng hồ trên tường, Tưởng Thiên Du xoa huyệt thái dương và đứng lên, đã rất nhiều năm rồi cô chưa trải nghiệm lại cảm giác cồn cào sau khi say xỉn thế này, dù sao thì trước đây cô cũng là cảnh sát đặc nhiệm, không được uống rượu cũng chính là kỷ luật.

Cô vừa đi về phía nhà bếp vừa mở điện thoại di động của mình, nhìn thấy có hơn mười tin nhắn chưa đọc trên WeChat, cô còn tưởng rằng công ty có chuyện gì đó khẩn cấp.

Không ngờ trong nhóm toàn thảo luận về xây dựng đội nhóm, cô có thể cảm nhận được sự hưng phấn của mỗi người thông qua tin nhắn của bọn họ.

Sau đó là hai tin nhắn riêng mà Đoàn A Na gửi cho cô, cô ấy đang hỏi cô định đến công ty lúc mấy giờ.

Ký ức bị tê liệt bởi cồn dần dần trở lại, lúc này Tưởng Thiên Du mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, mà chiều hôm qua trước khi tan ca sếp đã thông báo cuối tuần này công ty quyết định sẽ mời nhân viên đi tắm suối nước nóng.

Tưởng Thiên Du mệt mỏi véo ấn đường, cô không muốn tham gia lắm.

Nhưng cô không thể chịu nổi Đoàn A Na năn nỉ như thế, cuối cùng chiều hôm đó cô vẫn xách theo túi du lịch đựng quần áo tắm rửa và xuất hiện ở dưới lầu công ty.

Lúc đó đã có rất nhiều đồng nghiệp tập hợp trước cửa tòa nhà, sau khi nói chuyện với mọi người một lát thì xe buýt mà công ty chuẩn bị cũng chạy đến.

Khi Tưởng Thiên Du lên xe, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Đặng Tư Bác ngồi cạnh cửa sổ ở mấy hàng ghế trước, cô nở nụ cười thân thiện rồi định ngồi vào chỗ trống bên cạnh gã, định mượn cơ hội này tìm hiểu xem người đàn ông này có biết Vương Hoằng Phương hay không.

Lại không ngờ Đoàn A Na đi đằng sau lại đẩy mạnh vào người cô, trực tiếp đẩy cô lảo đảo đến mấy hàng ghế phía sau.

Nếu cô quay trở lại thì có vẻ cố ý quá rồi, Tưởng Thiên Du chỉ có thể im lặng gãi đầu ngồi bên cạnh Đoàn A Na, Triệu Toàn thì ngồi vào vị trí đối diện lối đi với bọn họ.

Khách sạn suối nước nóng ở ngoại ô thành phố cách công ty Thiết kế Trung Nguyên khoảng hai giờ lái xe.

Xe buýt vừa mới bắt đầu chạy không bao lâu thì Đoàn A Na đã lôi ra một đống đồ ăn vặt từ trong ba lô chia cho hai người.

Mặc dù ăn nhưng miệng cô ấy cũng không nhàn rỗi, mơ hồ không rõ nói: “Nhã Nhã, vừa rồi bà muốn ngồi với Đặng Tư Bác hả?”

Tưởng Thiên Du có chút chột dạ hít hít mũi, giống như kẻ phản bội trong tình bạn bị người ta bắt quả tang, cô chỉ có thể cười ngại ngùng.

Đoàn A Na lập tức lộ ra biểu tình chỉ hận rèn sắt không thành thép, cô ấy bắt đầu quở trách: “Chu Nhã à, có phải bà bị ngốc không hả? Người ta chỉ mới nở nụ cười với bà thì bà đã hoàn toàn quên mất lúc trước gã đã làm gì bà rồi hả? Bao nhiêu lần làm bà mất mặt không chịu nổi khi họp tổ, làm cho người ta chế nhạo bà, bà đều quên hết rồi sao?”

“Cho dù bà có thể bỏ qua những chuyện này nhưng tui khuyên bà không nên tiếp xúc quá gần với gã, gã là biến thái đó.”

“Hả?” Tưởng Thiên Du ra vẻ ngạc nhiên, trong lòng lại nghĩ rằng chẳng lẽ xu hướng tính dục của Đặng Tư Bác đã lan truyền rộng rãi trong công ty luôn rồi sao?

Nhưng mà cô cũng nhanh chóng phủ định suy đoán này, suy nghĩ của Đoàn A Na và Triệu Toàn khá cởi mở, bọn họ không giống loại người này.

Đoàn A Na hơi dừng lại một lát, cô ấy cẩn thận xác nhận đồng nghiệp ngồi trước và sau đều mang tai nghe, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Bà còn nhớ mấy năm trước khi chúng ta mới vào công ty không, tui với Triệu Toàn không có tiền cho nên tạm thời lựa chọn ở ký túc xá do công ty cung cấp.”

Tưởng Thiên Du gật đầu, tỏ vẻ trong trí nhớ của Chu Nhã thật sự có chuyện như vậy, khi đó trong ba người thì chỉ có Chu Nhã là tự thuê phòng, cô còn thường xuyên mười hai người về nhà ăn cơm.

“Điều kiện của ký túc xá công ty chúng ta không tốt, bà cũng biết mà, còn là nam nữ ở chung nữa chứ!” Đoàn A Na tiếp tục lên án: “Khi đó tui với Triệu Toàn ở cùng phòng, ba căn phòng trong ký túc xá có thể ở hơn mười người, đúng lúc Đặng Tư Bác ở đối diện phòng bọn tui.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Khi đó tôi và Triệu Toàn đã thương lượng sẽ nuôi một bé mèo, kết quả là không bao lâu sau, con mèo kia đã chết, còn là bị người ta tàn nhẫn cắt đứt bốn chân và hành hạ đến chết!” Nhắc tới chuyện trước kia, Đoàn A Na lập tức đỏ mắt.

“Trước đó Triệu Toàn đã tận mắt nhìn thấy gã đá mạnh vào mèo của tui, hơn nữa gã còn không chỉ một lần nhắc với tui rằng trong phòng có mùi lạ, chắc chắn cũng là gã giết chết con mèo của tui!”

Ngược đãi mèo?

Tưởng Thiên Du nhướng mày quay đầu nhìn về phía Triệu Toàn, nhận được cái gật đầu khẳng định của cô ấy.

“Tính cách kỳ lạ như vậy, bà phải tránh xa gã mới được.” Đoàn A Na lại dặn dò.

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Theo thời gian trôi qua, xe buýt chậm rãi trở nên yên tĩnh, thừa dịp Đoàn A Na và Triệu Toàn đều bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, Tưởng Thiên Du hơi thẳng lưng quan sát Đặng Tư Bác đang nhìn vào máy tính và thảo luận gì đó với đồng nghiệp ngồi bên cạnh.

Chẳng bao lâu sau thì xe buýt đã đến đích.

Nhìn cửa khách sạn suối nước nóng bên ngoài cửa sổ, mọi người trên xe đều trở nên hưng phấn, Tưởng Thiên Du cũng bị Đoàn A Na lôi kéo lảo đảo xuống xe.

Đúng lúc này điện thoại trong túi cô reo lên.

Cô lấy điện thoại ra và ra hiệu cho Đoàn A Na, cô đi sang bên cạnh nghe điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng nam quen tai.

“Cảnh sát Kỳ.”

Kỳ Tử Ngang ở đầu dây bên kia đáp lại rồi nói tiếp hai câu gì đó.

Rõ ràng là Tưởng Thiên Du có chút giật mình, sau đó xoay người lại, cô vừa cầm điện thoại vừa nghiêng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng của mười mấy đồng nghiệp quen thuộc trước mặt rồi sững sờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play