“Cô Chu?” Lục Lê thấy cô im lặng không nói thì lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Tưởng Thiên Du phục hồi tinh thần, cô cười với Lục Lê, sau đó hai người lại một trước một sau đi vào thang máy.

Không biết có phải là do hôm nay đã động não quá nhiều hay không, cô trở về nhà rồi chui vào phòng ngủ và nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nhưng mà giấc ngủ này cũng không quá yên ổn, cô cảm thấy mình mơ thấy một giấc mơ rất dài và lộn xộn, trong giấc mơ xuất hiện rất nhiều cảnh tượng trước khi cô trở thành cảnh sát đặc nhiệm.

Sau đó là chuyện xảy ra sau khi cô tỉnh dậy trong cơ thể Chu Nhã, cảnh tượng này rồi lại cảnh tượng khác, không hề có trình tự nào đáng kể.

Khi cô bị tiếng thông báo liên tục trong điện thoại đánh thức thì đã là hơn bốn giờ sáng ngày hôm sau, nhìn qua cửa sổ, thậm chí trên bầu trời cũng đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng mờ nhạt.

Cô cầm điện thoại lên mở khóa màn hình và nhìn thoáng qua, là nhóm làm việc của công ty Thiết kế Trung Nguyên.

Xem ra đêm qua mọi người lại tăng ca chiến đấu thỏa mãn yêu cầu của ba ba bên A, hẳn là vừa mới kết thúc việc tăng ca, sếp phát vài bao lì xì lớn cho vài đồng nghiệp trong nhóm nên đương nhiên là mọi người đều bày tỏ lòng biết ơn, cho nên trong nhóm mới có thể náo nhiệt như vậy.

Tưởng Thiên Du ngẩn người ngồi trên giường một lát rồi dứt khoát đứng lên, ngay khi cô vừa tắm xong thì điện thoại lại vang lên lần nữa.

“Cảnh sát Kỳ.”

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đặc biệt và rất dễ nhận ra của Kỳ Tử Ngang: “Cô Chu, xin lỗi vì đã quấy rầy cô nghỉ ngơi.”

Giọng nam có hơi mệt mỏi, không biết có phải là vì đã phá án suốt đêm hay không.

“Không sao, đúng lúc tôi đã tỉnh dậy. Cảnh sát Kỳ, còn chuyện gì cần tôi phối hợp à?” Tưởng Thiên Du nói xong thì giơ tay lên lau mặt gương bị sương mù che lấp trong phòng tắm, cô nhìn gương mặt vừa xa lạ lại quen thuộc trong gương mà sững sờ, dường như trong nháy mắt ấy, cô cảm thấy mình là Chu Nhã.

“Tôi vẫn còn đang ở trại tạm giam, vừa mới hoàn thành phiên tòa thẩm vấn thứ hai với Tào Minh, gã đã thẳng thắn thú nhận tội danh mình lái xe đụng cô.” Kỳ Tử Ngang miễn cưỡng vực dậy tinh thần.

Không đề cập đến vụ án Đinh Thiên Lãng té chết, trải qua khoảng thời gian dài bận rộn như thế, vụ án gây tai nạn bỏ trốn có thể coi như là sắp kết thúc rồi.

Cảnh sát tìm thấy vài vết máu trong khe hở đế giày của Tào Minh, bởi vì vết máu dưới đất tại hiện trường ngày bắt cóc con tin trong bệnh viện không có dấu vết bị phá hủy cho nên bọn họ suy đoán rằng máu dính vào đế giày của gã là máu của Chu Nhã.

Hơn nữa phòng kỹ thuật cũng đã trích xuất thành công các mẫu ADN xét nghiệm từ bức tường trong con đường nhỏ trên phố Trương Hoàng, tiếp theo chỉ cần máu và ADN của cô là có thể so sánh thành công, cơ bản rằng vụ án cũng có thể kết thúc rồi.

“Cảm ơn cảnh sát Kỳ.” Tưởng Thiên Du cảm ơn, giọng nói nhẹ nhàng.

Tốt xấu gì cũng liên quan đến thân thể cô đang ở nhờ, hơn nữa cô cũng miễn cưỡng được coi là đã tham gia toàn bộ quá trình phá án, lúc này đáy lòng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng mà… Cô đột nhiên do dự cắn môi dưới.

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Kỳ Tử Ngang nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, giống như có thể đoán được suy nghĩ của cô, anh lại lên tiếng: “Lúc đầu Tào Minh chỉ thừa nhận gã lái xe đụng cô mà thôi, cũng luôn khẳng định là chuyện ngoài ý muốn.”

“Sau đó thì đại khái là phòng tuyến tâm lý sụp đổ, gã lại đổi giọng nói tất cả đều là do Vương Hoằng Phương sai khiến, bởi vì Vương Hoằng Phương đã tìm gã và hứa hẹn chỉ cần có thể giải quyết cô thì Vương Hoằng Phương sẽ chữa bệnh cho con gái của gã.”

“Không ngờ tới sau đó Vương Hoằng Phương lại trở mặt không nhận người, mà gã cho rằng mình giết người nên cũng không dám báo cảnh sát, cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ đến chuyện bắt cóc con tin trong bệnh viện ép Vương Hoằng Phương phải xuất hiện.”

Dường như logic cũng không có vấn đề gì, Tưởng Thiên Du vuốt mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước, cô nhíu mày: “Cho nên cũng là vì đụng tôi, sau đó gã bị bắt vì bắt cóc con tin, gã mới không tiếp tục im lặng nữa mà thừa nhận tất cả?”

Kỳ Tử Ngang từ chối cho ý kiến.

Sau đó hai người lại im lặng rất lâu.

Vẻ mặt của Tưởng Thiên Du ở bên này rất nghiêm túc, không biết là cô đang nghĩ gì, mà Kỳ Tử Ngang cũng không lựa chọn ngắt máy trước, càng giống như đang chờ đợi điều gì đó.

“Tào Minh gã… biết tôi sao?” Một lúc lâu sau, Tưởng Thiên Du mới không chắc chắn mà hỏi.

Kỳ Tử Ngang đáp lại rất khẳng định: “Gã nói Vương Hoằng Phương đã cho gã xem ảnh của cô.”

Vẫn không đúng lắm.

Chân mày cô vẫn nhíu chặt, Tưởng Thiên Du mím môi: “Nhưng làm sao gã biết hôm đó tôi sẽ tăng ca?”

“Gã nói gã đã canh chừng trước cửa công ty cô hai ngày.”

“Không nói đến chuyện ấy, cho dù người này nói thật, tại sao tôi lại cảm thấy hình như gã không nhận ra tôi vào ngày bắt cóc con tin chứ?” Cuối cùng thì Tưởng Thiên Du cũng phát hiện ra chuyện mà cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái rồi.

Dựa theo lời khai của Tào Minh, gã vẫn cho rằng Chu Nhã đã chết, sao lại nhìn thấy một người hẳn là đã chết đột nhiên xuất hiện trước mặt mình mà gã lại bình tĩnh như vậy được chứ?

Thậm chí khi Tưởng Thiên Du đề nghị trao đổi con tin, đối phương còn đồng ý.

“Còn Vương Hoằng Phương nữa, tôi cảm thấy hắn cũng không biết tôi.” Cô tiếp tục đưa ra nghi ngờ của mình.

Cho dù là người đàn ông trước đó đến phòng bệnh của cô nhằm cảm ơn cô, hoặc là đêm đó trong hộp đêm, hoặc là ánh mắt chạm nhau ngắn ngủi trong Cục cảnh sát, cô đều không thể nhìn ra một chút manh mối nào từ ngôn ngữ cơ thể và nét mặt của người đó.

Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng tâm trí của bọn họ đều cực kỳ vững vàng, nhưng mà tỷ lệ này lại khó tránh khỏi có chút làm cho người ta không thể tin được.

“Bên phía Vương Hoằng Phương nói thế nào?” Cô lại hỏi.

Kỳ Tử Ngang ở đầu bên kia điện thoại rất kiên nhẫn nghe xong hàng loạt suy nghĩ vụn vặt của cô: “Lục Lê vẫn đang thẩm vấn, Vương Hoằng Phương vẫn luôn không nhả ra.”

“Nhưng mà bây giờ đã có lời khai của Tào Minh, phòng kỹ thuật cũng có thể tiến hành khám xét nơi ở của Vương Hoằng Phương, đơn vị làm việc và điện thoại di động của hắn. Nếu như hắn và Đinh Thiên Lãng thật sự đã từng gặp nhau thì nhất định là có thể điều tra rõ ràng.”

Tưởng Thiên Du hiểu được ý tứ ẩn giấu trong lời nói của anh, tình huống tốt nhất là Vương Hoằng Phương tự mình thừa nhận rằng hắn biết Đinh Thiên Lãng.

Về phần Đinh Thiên Lãng ngã chết, Tào Minh đâm Chu Nhã rồi bỏ trốn và bắt cóc con tin, nhất định là hắn hoàn toàn không biết.

Đột nhiên suy nghĩ của cô chợt lóe lên: “Tôi có thể tiếp tục qua đó phối hợp cảnh sát xác định Tào Minh có nhận ra tôi hay không.”

Ai ngờ một giây sau trong ống nghe lại truyền đến tiếng cười khẽ mơ hồ của Kỳ Tử Ngang, anh lập tức thu lại cảm xúc và nói bằng giọng điệu cứng nhắc khi làm việc: “Trong lúc thẩm vấn tôi đã trộn lẫn ảnh chụp của cô với mấy tấm ảnh phụ nữ khác và đưa cho Tào Minh nhận mặt, lời giải thích của gã là, đã quá lâu rồi nên gã không còn nhớ rõ nữa.”

“Mặc kệ nói thế nào, Tào Minh lái xe đụng cô rồi bỏ trốn, tội ác của vụ án này đã rõ ràng, tất cả bằng chứng đều đầy đủ, ngay cả gã cũng thừa nhận rồi. Nếu chuẩn bị kết án thì tôi sẽ thông báo cho cô sau.”

“Cô Chu, tạm biệt.”

Nghe thấy tiếng ngắt kết nối truyền đến bên tai, Tưởng Thiên Du chợt trừng to mắt, vậy là Kỳ Tử Ngang đã sớm nhận ra mâu thuẫn trước sau trong lời nói của Tào Minh, hôm nay gọi điện tới cũng chỉ là muốn giải thích cho nạn nhân như cô hiểu rõ về vụ án gây tai nạn rồi bỏ trốn này thôi.

Hay là một lời cảnh cáo?

Cảnh cáo cô là một công dân bình thường thì không nên cố gắng can thiệp quá sâu vào các vụ án mà cảnh sát đang điều tra.

Hoặc là… cảnh cáo cô rằng rất có thể người muốn lấy mạng Chu Nhã vẫn đang ẩn núp ở trong bóng tối và chờ cơ hội ra tay?

Lý trí nói cho cô biết nên yên tâm giao tất cả cho cảnh sát, dù sao thì Kỳ Tử Ngang của tổ trọng án cũng thật sự rất ưu tú, nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện rất có thể vẫn có người đang nhìn chằm chằm sau lưng cô thì cô đã cảm thấy lạnh sống lưng rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đợi đến khi suy nghĩ dần dần bay xa đã trở về nơi vốn dĩ của nó, Tưởng Thiên Du nhìn thời gian trên màn hình điện thoại rồi vội vàng sửa soạn và ra khỏi nhà.

Trong tay nguyên chủ Chu Nhã vẫn còn vài dự án thiết kế vẫn chưa kết thúc, hơn nữa mấy ngày nay cô lại thường xuyên xin nghỉ, hiếm khi hôm nay không có việc bận nên cô sẽ chăm chỉ bận rộn trong công ty cả ngày.

“Phù…”

Tưởng Thiên Du thở phào nhẹ nhõm, cô duỗi lưng rồi thuận thế cử động vai gáy cứng ngắc, cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì phát hiện là trời đã tối rồi.

Nghiêng đầu nhìn lại, hơn phân nửa số đèn trong công ty đã tắt, chỉ còn lại vài đồng nghiệp vẫn đang vùi đầu vào công việc mà thôi.

Cô dọn dẹp mặt bàn làm việc lộn xộn, sau đó Tưởng Thiên Du cầm túi xách chuẩn bị về nhà.

Không ngờ là vừa mới đi về phía cửa công ty thì đã gặp Đoàn A Na và Triệu Toàn ở ngã rẽ, hai người cũng vừa rời khỏi phòng làm việc, bọn họ nhìn thấy cô thì rất sửng sốt, Triệu Toàn cười chào hỏi: “Nhã Nhã, đêm nay bà tăng ca hả?”

“Đều là dự án còn nợ trước đó, nếu không trả thì sếp sẽ thật sự tức giận mất thôi.” Tưởng Thiên Du nói đùa đáp lại.

“Bà vẫn chưa ăn cơm đúng không Nhã Nhã?” Đoàn A Na bước lên vô cùng thân thiết kéo cánh tay cô, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, đúng lúc tui với Triệu Toàn muốn đi ăn cơm, chúng ta đi ăn chung đi.”

Cơ bản là hai người không cho Tưởng Thiên Du cơ hội từ chối, vừa ra khỏi công ty thì đã bước lên xe.

Chờ đến khi mơ màng xuống xe, Tưởng Thiên Du đứng đối diện với khu phố ồn ào ở phía trước không xa rơi vào trong trạng thái ngốc nghếch, cũng không ngờ rằng mình lại đến con phố của hộp đêm nhanh như vậy.

Đoàn A Na đi trước dẫn đường, quen cửa quen nẻo đi vào một quán bar, bầu không khí bên trong sôi động đến mức Tưởng Thiên Du cảm thấy mình sắp bị điếc luôn rồi.

Sau vài phút, ba người lại ngồi xuống ghế dài cách xa sàn nhảy, bên này tương đối yên tĩnh, bọn họ trao đổi với nhau bằng cách la hét nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghe thấy tiếng của nhau.

“Nhã Nhã, trước kia có gọi thế nào thì bà cũng không đến nơi này, hôm nay lại bị tui bắt được cơ hội dẫn bà ra ngoài mở mang tầm mắt rồi!” Từ khi vào đây thì Đoàn A Na đã vô cùng hưng phấn, cơ thể vừa lắc lư theo nhạc vừa lớn tiếng nói với Tưởng Thiên Du.

Nguyên chủ Chu Nhã là người thích cuộc sống yên tĩnh, cuộc sống bình thường đều là ba điểm một đường thẳng, ngoại trừ vài bữa tiệc thật sự không thể từ chối thì hầu hết thời gian nếu không phải ở trong công ty thì cũng là đang ở nhà.

Tưởng Thiên Du nghe vậy thì chỉ cười cười, sau đó cô vẫn luôn vùi đầu ăn uống, nỗ lực phấn đấu lấp đầy dạ dày của mình.

Trong lúc đó Đoàn A Na và Triệu Toàn cũng nhiệt tình mời cô lên sàn nhảy nhưng bị cô khéo léo từ chối, hai người không còn cách nào nên chỉ có thể để cô ở lại xem chừng túi xách và vật có giá trị, hai người lập tức nắm tay bước vào sàn nhảy đông đúc.

Lúc đó DJ đang ra sức biểu diễn trên sân khấu, lập tức đẩy bầu không khí hào hứng ở xung quanh lên tầm cao mới.

Nhìn chằm chằm Đoàn A Na và Triệu Toàn đang nhảy nhót hăng say giữa đám đông trên sàn nhảy, Tưởng Thiên Du thu hồi ánh mắt, cô vốn định vươn tay lấy miếng dưa hấu trên đĩa trái cây nhưng ánh mắt lại trùng hợp dừng lại trên hai chiếc điện thoại đang đặt cạnh nhau.

Động tác trên tay chợt dừng lại, có ánh sáng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô, cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

Nhưng mà cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì Đoàn A Na đã trở về, sau khi uống hai ngụm bia thì thở hổn hển ngồi xuống đối diện, cô ấy thấy cô đang ngẩn người thì tò mò hỏi: “Nhã Nhã, bà đang nghĩ gì đấy?”

Cô chậm rãi thu hồi tầm mắt, Tưởng Thiên Du hơi ngẩng đầu lên và nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play