“Mùi gì?” Cảnh sát Ngô ở bên cạnh cố gắng giúp cô đánh thức hoàn toàn ký ức và giác quan của mình.

“…” Tưởng Thiên Du hít sâu một hơi, không chắc chắn nghiêng đầu: “Có hơi quen thuộc…”

Đó là mùi rất giống mùi xăng dầu hòa với mùi gỗ, lại thêm lúc ấy xảy ra tai nạn khi đang có mưa phùn, nước mưa, bùn đất, máu và mùi khí thải xe hơi che giấu tối đa các đặc điểm trên người đối phương làm cho việc phân biệt trở nên khó khăn hơn.

Nếu như không phải mùi hương mơ hồ này thật sự mang đến cho cô cảm giác quen thuộc thì có lẽ là ngay từ đầu cô đã bỏ qua nó rồi.

Chờ đã!

Tại thời điểm ký ức đang chìm vào trong nỗi lo lắng, Tưởng Thiên Du vô thức nín thở.

Ngộ nhỡ người cảm thấy quen thuộc với mùi hương này không phải là thân thể của Chu Nhã mà chính là cô thì sao đây? Từ khi cô tỉnh dậy từ trong cơ thể của Chu Nhã, tính toán đâu ra đấy thì cũng không lâu, những người cô đã gặp, những gì cô đã trải qua đều rất có hạn.

Ở đâu… Cuối cùng thì cô đã từng ngửi thấy mùi hương này ở đâu…

Những ký ức ít ỏi dường như đã biến thành những mảnh vỡ giống như bông tuyết bay giữa không trung, cô ngửa đầu cố gắng tìm kiếm điều gì đó từ hình ảnh ấy.

Nổi gân xanh, trên mu bàn tay có vết sẹo mờ nhạt.

Ngược đèn xe dẫn đến việc giày thể thao trông hơi cũ kỹ và thay đổi màu sắc.

Mùi xăng hòa với mùi gỗ trên người.

Vài ký ức đặc biệt tạo thành vòng tròn trước mắt cô, tung bay rồi lại rơi xuống, dường như đang cười nhạo cô không bao giờ nhận ra điểm mấu chốt trong đó.

Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút, Kỳ Tử Ngang dựa vào cửa nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế thẩm vấn, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, sau đó anh lại tiến hành trao đổi ánh mắt với cảnh sát Ngô, lo lắng có nên cứng rắn kêu dừng lại hay không.

Dù sao thì thoạt nhìn đối phương cũng vô cùng khó chịu, cho dù là vì phá án thì bọn họ cũng không muốn nhìn thấy người liên quan đến vụ án xuất hiện bóng ma tâm lý, hơn nữa Chu Nhã còn là nạn nhân của vụ án gây tai nạn rồi bỏ trốn.

Đột nhiên Tưởng Thiên Du đứng bật dậy từ trên ghế, cô không ngừng thở dốc, khàn giọng nói: “Là gã!”

“Là kẻ bắt cóc con tin trong bệnh viện, là gã!”

Cô nói lời này vô cùng chắc chắn, bởi vì khi vụ án bắt cóc con tin xảy ra thì cô đã tiếp xúc gần với gã bắt cóc, hẳn là cô sẽ không nhìn lầm các chi tiết trên người đối phương.

Lý do mà lúc trước cô không thể liên tưởng hai người này với nhau, thật sự là vì lúc đó cho dù có bắn đại bác thì cũng không thể ngờ được.

Vào ngày xảy ra vụ bắt cóc con tin trong bệnh viện, cô bị trói và ném xuống đất, cô cũng nhìn thấy rõ ràng những vết sẹo trên mu bàn tay của đối phương.

Bàn tay cầm dao của gã bắt cóc vô cùng thô ráp và nổi gân xanh, trong nháy mắt đã trùng khớp hoàn mỹ với bàn tay nắm chặt vô lăng trong ký ức Chu Nhã.

Và bởi vì lúc đó có một y tá bị gã bắt cóc đâm bị thương chảy máu, cô lại ngã trên mặt đất nên đương nhiên là cũng ngửi thấy mùi máu hòa với mùi xăng và gỗ trên người gã bắt cóc, chẳng trách cô lại cảm thấy có mùi tương tự như hiện trường vụ tai nạn.

Nghe thấy cô xác nhận, cảnh sát Ngô và Lục Lê đều lộ ra biểu tình có chút khiếp sợ, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện khóe mắt và đuôi mày của hai người đều mang theo vẻ vui mừng.

Kỳ Tử Ngang thì lấy ra tấm hình chẳng biết từ nơi nào và đưa tới trước mặt cô.

Tưởng Thiên Du mở mắt nhìn thoáng qua, trên tấm ảnh chính là gã bắt cóc trong bệnh viện, trên người đối phương mặc trang phục thống nhất của trại tạm giam, ánh mắt gã nhìn về phía ống kính làm cho người ta có ảo giác rất hung ác.

“Là gã.” Cô khẽ gật đầu.

Trong ký ức của Chu Nhã, mặc dù không nhìn thấy đầy đủ gương mặt của người lái xe gây tai nạn nhưng các đặc điểm trên mu bàn tay của gã lại là duy nhất, không thể sao chép được.

“Người này tên là Tào Minh, trước khi bị bắt thì gã vẫn luôn làm việc vặt ở chợ lao động, gã có một cô con gái mắc bệnh bạch cầu đang nằm viện ở Bệnh viện Nhân dân số 3 thành phố Giang, cũng chính là bệnh viện mà Vương Hoằng Phương đang nhận chức, cô cũng quen thuộc.” Kỳ Tử Ngang giải thích.

“Lúc ấy Cục cảnh sát cũng đã tiến hành thẩm vấn Tào Minh, gã thẳng thắn thú nhận tội bắt cóc con tin của mình, đồng thời còn nói là muốn đe dọa bệnh viện để chữa bệnh cho con gái của gã.”

Lý do này cũng xem như hợp tình hợp lý, cho nên anh đã tạm thời gửi gã đến trại tạm giam, chờ đợi phiên tòa thẩm lý.

“Nhưng mà ngày hôm qua, khi phòng kỹ thuật ghi chép dấu vân tay trích xuất từ chiếc xe gây tai nạn cho cô vào cơ sở dữ liệu để so sánh thì phát hiện rất phù hợp, và dấu vân tay ấy lại là của Tào Minh.”

“Sau đó tôi đã dẫn người đến trại tạm giam tiến hành phiên điều trần, nhưng mà gã chỉ thừa nhận rằng gã đã ăn cắp chiếc xe Jeep kia, cũng bày tỏ rằng gã đã bán chiếc xe đó cho người khác với giá thấp vào một tháng trước.”

Tưởng Thiên Du nghe đến đây thì lập tức hiểu ra: “Cho nên bây giờ cảnh sát cần chứng cứ có thể bắt gã nhận tội.”

Hèn chi lại tìm cô, dù sao thì bây giờ cô cũng là Chu Nhã, cô là người bị hại trong vụ án gây tai nạn và bỏ trốn, đương nhiên là không có ai có thẩm quyền hơn cô cả.

“Nhưng ký ức cũng không được xem là chứng cứ, nó cũng không có quá nhiều sức thuyết phục trên tòa án.” Tưởng Thiên Du khẽ nhíu mày, cũng đừng nói đến việc vết thương lúc trước của Chu Nhã là ở vùng đầu, tương lai lỡ như luật sư bào chữa của đối phương nắm chặt điểm ấy không buông thì cảnh sát cũng không có bất kỳ biện pháp gì cả.

“Ngày cô bị đụng xe thì người đầu tiên đến hiện trường là 120 và đội cảnh sát giao thông, hơn nữa cơn mưa đó cũng đã phá hủy rất nhiều dấu vết bằng chứng.” Kỳ Tử Ngang giải thích đơn giản.

Việc thu thập chứng cứ tại hiện trường của cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự không giống nhau, hơn nữa lúc ấy nhìn về ngoài thì thoạt nhìn cũng chỉ là vụ án bỏ trốn bình thường đến nổi không thể bình thường hơn được nữa mà thôi.

Thời gian đã trôi qua khoảng nửa tháng, nếu tổ trọng án muốn trở lại khu vực hiện trường để tiến hành công tác tìm kiếm chứng cứ lần nữa thì cũng có thể tưởng tượng được độ khó rồi.

Lúc này, Lục Lê vẫn luôn im lặng từ khi bước vào phỏng thẩm vấn đột nhiên lên tiếng: “Cô Chu, cô nghĩ kỹ lại về các chi tiết sau khi bị đụng xe chưa? Cho dù chỉ là điểm bất thường thì có lẽ cũng có thể giúp chúng tôi chứng minh rằng Tào Minh đã từng xuất hiện trên con đường nhỏ phố Trương Hoàng!”

Tổ trọng án đã điều tra vụ án Đinh Thiên Lăng té chết lâu như vậy rồi mà vẫn đang trong vòng tròn luẩn quẩn, mặc dù bọn họ vẫn luôn nghi ngờ việc Chu Nhã bị đụng nhất định có liên quan đến chuyện Đinh Thiên Lăng té lầu, thế nhưng bọn họ lại đau khổ vì không có chứng cứ gì rõ ràng cả.

Bây giờ đã xuất hiện nhân vật quan trọng là Tào Minh, bọn họ không thể vuột mất cơ hội này được.

Chỉ cần có thể nắm được sơ hở của Tào Minh, từ đó đột phá phòng tuyến tâm lý của gã, nói không chừng là có thể kết nối bằng chứng giữa hai vụ án này rồi đúng không?

Dù sao thì mục đích lúc trước gã bắt cóc con tin là muốn đe dọa viện trưởng Vương Hoằng Phương, mà hiện tại xem ra, giữa Vương Hoằng Phương và Đinh Thiên Lãng lại có xác suất nhất định tồn tại quan hệ không bình thường.

Nếu nói Tào Minh chính là mấu chốt của vụ án này thì cũng không quá đáng.

Cho dù Kỳ Tử Ngang và Lục Lê không nói những chuyện này thì Tưởng Thiên Du cũng đã nghĩ rõ ràng, cô có chút mệt mỏi giơ tay lên xoa ấn đường: “Giày.”

“Gã đụng vào Chu… Tôi, gã đã mang giày thể thao vào ngày đụng tôi, và cũng là đôi giày gã mang trong ngày bắt cóc con tin trong bệnh viện.”

“Trông có vẻ cũ kỹ, đôi giày cũng rách rồi, màu đen.”

Nếu đủ may mắn thì nói không chừng là có thể tìm thấy vài chứng cứ còn sót lại trên đế giày.

Kỳ Tử Ngang ra lệnh cho Lục Lê ghi lại, sau đó lại dùng ánh mắt cổ vũ người đang ngồi trên ghế thẩm vấn nói tiếp.

Tưởng Thiên Du cố nén cảm giác đau nhức khó chịu nơi thái dương, cô nhắm mắt lại, rốt cuộc thì Tào Minh đã làm gì sau khi xuống xe?

Bên tai lại truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, cô cố gắng hết sức khống chế Chu Nhã ý thức mơ hồ nằm dưới đất mở mắt ra, tài xế gây tai nạn vẫn đang đi vòng quanh cô, giống như đang muốn xác nhận cô sống hay chết.

Sau đó trong không khí vang lên tiếng “lạch cạch” rất nhỏ, tiếng động lặp đi lặp lại nhiều lần rồi mơ hồ truyền đến tiếng chửi rủa.

Tưởng Thiên Du đoán hình như đối phương muốn hút thuốc, chỉ là không biết là vì trời mưa hay là nguyên nhân nào khác mà cuối cùng bật lửa lại không thể bật được như mong muốn của gã.

“Phì!”

Sau vài phút im lặng, tiếng bước chân lại vang lên, tài xế gây tai nạn nhanh chóng trở lại xe, gã lái xe Jeep nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.

Lộp bộp ào ào.

Trong ký ức thuộc về Chu Nhã, cô vẫn lẳng lặng nằm trên mặt đường đã bắt đầu tích nước, thế nhưng Tưởng Thiên Du lại khống chế mắt cô, ép cô phải nhìn chằm chằm vào bức tường phía trước.

Vừa rồi gã tài xế gây tai nạn đã khạc đờm trước khi rời đi, và nó vẫn đang dính trên tường.

Tưởng Thiên Du chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh miêu tả rõ ràng vị trí đó, bức tường hai bên đường nhỏ gập ghềnh, nếu cảnh sát đủ may mắn thì có lẽ là còn có thể trích xuất được chứng cứ sinh học đủ để tiến hành xét nghiệm ADN.

Lục Lê hưng phấn lập tức muốn mở cửa phòng thẩm vấn xông ra ngoài.

Cũng may là anh ta đã bị ánh mắt của Kỳ Tử Ngang cản lại: “Cậu tạm thời ở lại chỗ này, cậu với chị Ngô phải bảo đảm cô Chu có thể về nhà an toàn.”

Sau đó anh lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, khi đối phương còn chưa bắt máy thì khẽ gật đầu với Tưởng Thiên Du: “Cảm ơn.”

Chưa đợi cô trả lời thì người đàn ông đã quay đi, bóng lưng rộng lớn thoạt nhìn vô cùng vội vàng.

Tưởng Thiên Du lựa chọn nghỉ ngơi hơn mười phút trong phòng thẩm vấn, trong lúc đó cô còn uống nước ấm mà cảnh sát Ngô bưng tới, cảm thấy tinh thần đã khôi phục không ít thì đưa ra yêu cầu muốn rời đi.

Lục Lê ôm đồm nhiều việc khuyên nhủ cảnh sát Ngô trở về, anh ta lại dẫn Tưởng Thiên Du nghênh ngang ra khỏi phòng thẩm vấn và đi về phía thang máy.

Sau khi đi qua mấy căn phòng thẩm vấn trống rỗng, khóe mắt Tưởng Thiên Du quan sát xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhỏ trên cửa thì vô tình nhìn thấy có người trong một căn phòng trong số đó, cô chợt dừng bước.

Lục Lê đi vài bước thì phát hiện người phía sau không đuổi theo, anh ta vội vàng quay trở lại nhìn theo tầm mắt của cô: “Đó là Vương Hoằng Phương, chẳng phải cô đã gặp hắn khi nằm viện rồi sao?”

“Ừm… Có hơi khác với trong ấn tượng của tôi.” Tưởng Thiên Du đáp lại.

Trong phòng bệnh trước đây, đối phương vẫn là viện trưởng Vương hăng hái, lúc này ngồi trong phòng thẩm vấn, ít nhiều gì cũng có chút sa sút tinh thần.

Không biết Lục Lê là bị ảnh hưởng bởi thái độ của Kỳ Tử Ngang, còn bởi vì hôm nay cô đã biểu hiện rất tốt nên thái độ của đối phương với cô cũng có chút thay đổi, anh ta nghe thấy như thế thì dứt khoát nói: “Khoảng năm sáu giờ sáng thì chúng tôi đã dẫn người về, phòng kỹ thuật cũng phát hiện một dấu giày ở căn hộ 1704 tòa nhà số 7 Anh Hoa Uyển mà hắn mua, sau khi so sánh thì xác nhận trùng khớp với đôi giày mà Đinh Thiên Lãng đã mang vào ngày hắn ta chết.”

“Nhưng người này vẫn luôn thừa nhận rằng mình không quen biết Đinh Thiên Lãng, xem ra là định im lặng với chúng ta cho đến hết bốn mươi tám tiếng rồi.”

Tưởng Thiên Du hiểu rõ khẽ gật đầu, chẳng trách cảnh sát lại vội vàng cạy miệng Tào Minh ở trong trại tạm giam xa xôi, rõ ràng là đang nghi ngờ giữa Tào Minh và Vương Hoằng Phương có giao dịch nào đó.

Đột nhiên người trong phòng thẩm vấn nghiêng đầu như đã cảm nhận được gì đó.

Một giây sau, Tưởng Thiên Du bất ngờ đối diện với hắn.

Mặc dù cửa sổ thủy tinh nhỏ nhưng cũng đủ để cho người trong phòng thẩm vấn nhìn thấy rõ mặt của cô rồi.

Nhưng ánh mắt Vương Hoằng Phương chỉ dừng lại trên mặt cô hai giây ngắn ngủi, ngay sau đó liền quay đầu lại, nên làm gì thì làm đó.

Thấy thế Tưởng Thiên Du híp mắt, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác không chắc chắn.

Có hơi kỳ quái…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play