Bụng Hoắc Nhung đã qua 5 tháng, bước vào tháng thứ 6, coi như mặc quần áo cũng nổi rõ. Việc trong nhà càng không để cô chạm vào, lúc vừa tới Lưu Quế Hương còn đau lòng không dám tiêu tiền, hiện tại vì chăm sóc con gái mang thai, ngày nào cũng mua trứng gà, thỉnh thoảng mua thịt mua cá bồi bổ cho cô.
Trời lạnh lên, Đảng Thành Quân lại bắt đầu bận rộn, ban ngày thường xuyên bận không ở nhà, buổi tối trở về đa phần Hoắc Nhung đã ngủ rồi.
Liên tiếp hơn 10 ngày, Hoắc Nhung đều không dễ dàng gặp được anh.
Cho đến sáng sớm hôm nay tỉnh rất sớm, cuối cùng gặp được anh trước khi đi.
Cô vừa cử động, anh ngồi bên mép giường lập tức nhận ra, cho rằng cô còn chưa tỉnh, dém lại chăn cho cô, tay chân nhẹ nhàng muốn ra cửa.
Hoắc Nhung mơ mơ màng màng ngủ, phát hiện Đảng Thành Quân còn chưa đi, vội duỗi tay kéo anh lại.
Đảng Thành Quân quay đầu, nhỏ giọng hỏi: "Tỉnh rồi?"
Hoắc Nhung híp mắt, ừ một tiếng.
Không dễ gì cô gặp được anh ở nhà, xốc chăn lên muốn rời giường, còn chưa đợi cô xốc chăn lên, Đảng Thành Quân lại dễ dàng dùng chăn bọc người cô.
"Bên ngoài lạnh lắm, còn sớm, em ngủ tiếp lúc nữa đi."
Hoắc Nhung bị anh bọc lộ ra cái đầu, nói: "Em ngủ tiếp thì anh đi mất rồi."
Đảng Thành Quân sửng sốt, nhận ra cô đang làm nũng với anh không nỡ rời anh, con ngươi đen kịt, cúi người hôn một cái trên trán cô.
"Vậy anh không đi, đợi em dậy."
Hoắc Nhung lập tức muốn gật đầu, lại nghĩ tới cái gì: "Sẽ không để lỡ chuyện của anh chứ."
Đảng Thành Quân lắc đầu.
Thực ra hôm nay anh rất bận, nhưng đều là việc chuẩn bị, có thể dồn lại làm cùng nhau, trước mắt không có gì quan trọng bằng làm bạn với Hoắc Nhung.
Đảng Thành Quân nói xong đứng dậy ra ngoài nói một tiếng với anh vợ đang đợi mình, nói mình đi muộn một chút, Hoắc Tam Hưng còn muốn hỏi có việc gì, đã bị Hoắc Nhị Quân kéo đi.
Vào phòng thấy Hoắc Nhung còn bọc trong chăn như cái bánh chưng, Đảng Thành Quân dứt khoát cởi quần áo ngoài, lên giường ôm lấy cô.
Hoắc Nhung thấy anh thật sự không tính đi, lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại.
Nhưng cô vẫn sợ mình làm lỡ chuyện của Đảng Thành Quân, vì thế lần này ngủ không lâu liền tỉnh lại.
Tỉnh lại phát hiện một mình ngủ trên giường, Đảng Thành Quân không còn ở đây, Hoắc Nhung cho rằng anh bận nên đi rồi, liền lười biếng tỉnh dậy.
Mới vừa mặc xong quần áo, trong sân truyền tới tiếng mở cửa.
Xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy Đảng Thành Quân cầm theo một hộp cơm bằng sắt, đang bước bước lớn vào nhà.
Trên mặt Hoắc Nhung lập tức xuất hiện nụ cười, bước về trước vài bước đem mành cửa xốc lên.
Đảng Thành Quân thấy cô nét mặt liền trở nên dịu dàng, giơ hộp cơm nói: "Mẹ nói hai ngày nay em ăn không vào, anh nấu cho em một ít canh cá bột(1), mau dậy nếm thử."
Thai của Hoắc Nhung không giống người ta, khi người ta có phản ứng cô không có, đã qua 5 tháng rồi, phụ nữ mang thai bình thường đều không còn phản ứng, cô bắt đầu nghén.
Thực ra cũng không nghiêm trọng, chính là ăn cơm không có ngon miệng như trước, đôi khi không hiểu ra sao ăn không vào.
Trước mắt vừa nghe Đảng Thành Quân xách một bát canh cá bột chua thơm ngon nóng hổi, Hoắc Nhung lập tức có khẩu vị, nhanh chóng rửa mặt xong, liến bắt đầu ôm hộp cơm ăn.
Nước canh có màu vàng nhạt rất đẹp, cá từ bột ngô thật sự giống như cá nhỏ đựng trong nước canh, xinh đẹp lại trơn bóng.
Nước canh chua ngon miệng, thêm một ít ớt, nóng hổi giòn rụm.
Hoắc Nhung cử động ngón trỏ, không lâu sau liền đem chén ăn sạch.
Đảng Thành Quân thấy cô ăn rất ngon miệng, trong lòng bắt đầu có phần không nỡ, trước đó cô không có phản ứng gì, hiện giờ có phản ứng anh lại luôn bận rộn, không thể ở bên cạnh đích thân chăm sóc.
"Chờ xong cái này, anh nói với anh Minh Sơn một tiếng, nghỉ ngơi hai ngày nhé."
Hoắc Nhung nghe thế liền lắc đầu như trống bỏi.
"Không cần, cũng chỉ hai ngày thôi, đợi qua hai ngày tốt hơn chút liền không sao rồi."
Cô xác thực đã không gặp anh mấy ngày nghĩ mà hoảng, cho nên mới làm nũng với anh, nhưng nếu ảnh hưởng công việc của anh, vậy chắc chắn là không được.
Tật xấu thường không muốn ăn cơm này cô cảm thấy không ảnh hưởng, nếu thật sự giống như 3 tháng đầu ăn uống cực kì ngon miệng, vượt quá thời kì thai nghén của cô, chỉ sợ mập thành quả bóng, lại nói hiện tại cô dường như đã mượt mà không ít đâu.
Ăn cơm xong Hoắc Nhung nhớ ra hôm nay Tống Yến Lan nghỉ, còn hẹn với cô đi dạo mua ít vải dệt làm quần áo, liền nhanh chóng đẩy Đảng Thành Quân ra cửa, bản thân thì qua bên chỗ mẹ đợi chị ấy.
Không ngờ khi Tống Yến Lan tới còn mang theo một người, là Đặng Hướng Văn đã lâu không gặp, vừa gặp Hoắc Nhung đã chúc mừng cô có thai trước tiên.
Hoắc Nhung không biết Đặng Hướng Văn tới tìm cô làm gì, sau khi cùng người ta khách sáo hai câu, liền nhanh chóng mời người vào nhà tìm phích nước rót ly trà, hỏi: "Giám đốc Đặng, sao anh có thời gian rảnh tới đây?"
Tống Yến Lan mặt mày rạng rỡ: "Giám đốc Đặng là đặc biệt tới tìm em, nói muốn làm ăn với em."
Đặng Hướng Văn nghe vậy cười lên, gật đầu nói: "Tôi tới chuyến này, là đặc biệt muốn tìm các cô đặt ít bánh gạo."
Hoắc Nhung nghe thế liền hứng thú.
Đặng Hướng Văn bưng cốc tráng men uống ngụm nước nói: "Còn không phải thấy sắp 15 tháng 8 sao, trong nhà máy đặc biệt phê chuẩn phát một ít phúc lợi cho công nhân, khen thưởng một số công nhân xuất sắc, trước đó tôi nếm thử bánh gạo từ chỗ anh trai cô, hương vị thật sự rất ngon, liền gửi báo cáo với bên trên, nộp đơn phê duyệt, muốn xác định thời gian đóng gói hoàn tất bánh gạo ở chỗ cô. Cho nên đặc biệt nhờ chị dâu cô đưa tôi tới đây hỏi một chút, xem các cô có thể làm hay không."
Cái này nhất định phải làm a, hai mắt Hoắc Nhung tỏa sáng, trước đó cô từng nghĩ tới nhà máy dệt, nhưng nhớ ra nhà máy dệt là nhà máy quốc doanh, nếu không có đặc biệt phê chuẩn, khẳng định sẽ không mua đồ từ chỗ cô, cho nên mới từ bỏ, hiện tại cơ hội hợp tác tốt như vậy bày ra trước mắt, Hoắc Nhung vì cái gì mà không đáp ứng đây.
Hoắc Nhung không biết nhà máy dệt có bao nhiêu người, nhưng đại khái đoán được bên Đặng Hướng Văn muốn không ít, kết quả vừa hỏi, câu trả lời của Đặng Hướng Văn trái lại làm cô sửng sốt.
"Tôi xin bên trên đặc biệt phê chuẩn 2000 cái, bên các cô có thể làm được không?"
2000 cái? Lời này làm Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành đứng bên ngoài nghe mà giật mình, hiện tại bọn họ một ngày làm nhiều nhất hơn 200 cái, 2000 cái này lập tức tương đương với công sức 10 ngày của bọn họ.
Làm sao trong khoảng thời gian ngắn làm xong đây.
Hai vợ chồng già lo lắng trong lòng, sau khi Hoắc Nhung im lặng suy nghĩ tính toán thời gian liền đáp ứng.
Đặng Hướng Văn thấy cô đồng ý cũng không ở lâu, sau khi lấy ra ghi chú đã kí trước đưa cho Hoắc Nhung liền về trước.
Đặng Hướng văn vừa đi, Lưu Quế Hương liền vội vàng vây lấy, hỏi: "Người này trông rất quen a, là ai thế? Một lần liền muốn 2000 cái!"
Tống Yến Lan thấy mẹ chồng đã quên người ta, nhắc nhở một chút: "Lần ăn tết chúng ta đi mua của hồi môn cho Tiểu Dung ấy, Tiểu Dung ở bên ngoài công xã cứu một bà cụ mẹ nhớ không? Sau đó con trai bà ấy còn tới cảm ơn chúng ta một chuyến đó."
Con dâu nói như vậy, Lưu Quế Hương cuối cùng đã có chút ấn tượng, nghĩ lại một chút, bừng tỉnh ngộ ra nói: "A, mẹ nhớ rồi, chính là con trai bà cụ kia hả?"