Ngoài miệng Hoắc Nhung nói không tiêu tiền, kết quả đợi một nhà ba người từ cửa hàng bách hóa đi ra, trên tay Hoắc Đại Thành lại cầm không ít đồ.

Lưu Quế Hương đã đi rất xa, vẫn đang cảm thán nói đồ trong thành phố đắt, Hoắc Nhung không nên mua cho bà, ngoài miệng Hoắc Nhung nói vâng vâng, thực tế chính bà cũng biết, khẳng định con gái không nghe vào.

Lưu Quế Hương nói mấy câu, mua đã mua rồi, cũng không có biện pháp, đành phải cầm đồ về.

Lưu Quế Hương tới, bên Hoắc Nhung có người chăm sóc, Đảng Thành Quân không còn lo lắng, bên Lý Minh Sơn tìm được một việc ở chỗ xa, nói là phải rời đi một chuyến, Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng đều phải đi, vừa đi là mất mấy ngày.

Hoắc Nhung thực sự cảm thấy bản thân không có chuyện gì, tự nhiên sẽ không kéo chân sau của anh, kêu người sửa soạn một chút liền đi.

Đảng Thành Quân vừa đi, Hoắc Nhung cũng không nhàn rỗi, hiện tại cô không thể đi bày quán, nhưng sau này còn phải bán bánh gạo, lượng khách hàng không thể bỏ, liền chọn thời gian tới chỗ trước đó bản thân bày quán.

Cô vừa đến bác Tống liền hỏi: "Sao nhiều ngày như vậy mà không thấy cháu vậy, còn tưởng rằng cháu có chuyện không tới nữa ấy."

Hoắc Nhung nói với bà một ít về chuyện mình mang thai, làm bác Tống kinh ngạc vui vẻ một trận: "Thật sự có hả? Bao lâu rồi?"

Nghe nói còn chưa tới 3 tháng, lại dặn dò cô: "Mang thai là chuyện vui, nhưng chuyện buôn bán này cháu tính làm thế nào?"

Một phụ nữ mang thai dãi nắng dầm mưa khẳng định không tiện, nhưng bánh gạo của cô bán tốt như thế, cứ vậy không làm nữa, vậy cũng tổn thất chịu không nổi.

"Mấy ngày này cháu không tới, có không ít người tới chỗ bác hỏi đâu, hỏi vì sao cháu không tới, cái đó bác cũng biết đâu, người ta còn hỏi có phải cháu đổi chỗ hay không, nói nếu đổi chỗ, kêu cháu thông báo bọn họ một tiếng, bọn họ qua mua tiếp."

Hoắc Nhung nghe vậy, trong lòng rất cảm động.

Cô nói kế hoạch của mình với bác Tống, để lại tờ giấy cho bác ấy, bên trên viết địa chỉ liên hệ, nói với bác ấy nếu lại có người hỏi, phiền bác nói địa chỉ này với họ.

Bác Tống không nói hai lời liền đồng ý, Hoắc Nhung cùng bác ấy trò chuyện thêm một lúc, sau đó chuẩn bị quay về, trước khi đi nhét đồ trong tay cho bác Tống, cho dù là giúp đỡ chuyển lời, vậy cũng là làm phiền người ta, không có đạo lí để người ta giúp không.

Bác Tống thấy bản thân giúp một chuyện nhỏ như vậy mà Hoắc Nhung còn khách khí như thế, vội vàng xua tay từ chối, Hoắc Nhung lại phòng trước lấy tay che bụng: "Bác à, bác đừng lôi lôi kéo kéo với cháu, cháu đang có thai, rất yếu ớt đó."

Cô nói lời này, ngược lại bác Tống bị cô chọc cười, tay đã duỗi ra lại rụt về, nói: "Cháu nha đầu này thật biết ăn nói, được rồi, đồ này bác nhận, hôm nay trời nắng, cháu cũng đừng đứng ở đây lâu như vậy, nhanh chóng về đi, bác có địa chỉ, sau này chỉ cần có người hỏi, bác sẽ kêu người ta đi tìm cháu."

Lúc này Hoắc Nhung mới gật đầu trở về.

Mấy ngày Đảng Thành Quân không ở nhà, Hoắc Nhung tiếp đón không ít khách hàng, nghe nói các cô hiện tại chẳng những tiếp tục bán bánh gạo, còn tăng thêm không ít hương vị, mọi người sôi nổi tỏ vẻ cảm thấy rất hứng thú, Hoắc Nhung còn chưa xác định cụ thể khi nào bắt đầu, đã có không ít người nói muốn đặt trước rồi.

Đợi Đảng Thành Quân vừa về, việc kinh doanh bánh gạo của bọn họ tiếp tục hoạt động, tuy cơ bản Hoắc Nhung bày quán đều tích lũy khách hàng cá nhân, nhưng vì người không ít, hơn nữa phần lớn đều đã nếm qua, cho nên lượng đơn hàng một ngày cũng hoàn toàn không ít.

Việc kinh doanh bánh gạo lần nữa đi vào quỹ đạo, trái lại Hoắc Nhung trở thành người nhàn nhất trong đó.

Đảng Thành Quân đem kỹ thuật làm bánh gạo dạy cho bố mẹ vợ, chỉ cần đơn hàng không quá nhiều, hai người liền hoàn toàn có thể làm được, căn bản không để Hoắc Nhung tham gia.

Hoắc Nhung được mọi người bảo hộ không có việc để làm, chỉ có thể đem toàn bộ thời gian nhàn rỗi đặt trong chuyện học tập.

Cô tính thời gian, đầu xuân năm sau tin tức khôi phục thi đại học sẽ truyền xuống, mà đứa trẻ trong bụng cô, sau khi tin truyền xuống không lâu liền có thể sinh ra, tính thời gian chuẩn bị sau khi có tin tức, đợi cô ở cữ xong, vừa vặn có thể đuổi kịp nhóm đầu tiên thi đại học.

Cô còn có thời gian sung túc có thể chuẩn bị, tự nhiên một chút cũng không khẩn trương không sốt ruột.

Mắt thấy thời gian từng chút trôi qua, thời tiết từ nóng chuyển sang lạnh, Hoắc Nhung đã qua 3 tháng quan trọng đầu tiên, cuối cùng mọi người không còn khẩn trương như trước nữa, khi Hoắc Nhung muốn ra ngoài đi đạo chơi một chút, Đảng Thành Quân cũng sẽ không căng thẳng đi theo cô nữa, nhưng vẫn không cho cô ra ngoài một mình quá lâu, bằng không khi trở về, anh không nhịn được cứ hỏi đông hỏi tây.

Hoắc Nhung sợ anh lo lắng, thường thường cũng rất ít ra ngoài một mình, hôm nay lại không nhịn được một mình đi dạo phố, bởi vì hôm nay chính là sinh nhật của Đảng Thành Quân.

Thời đại này ngoại trừ người già mừng thọ, thì người trẻ dường như không có khái niệm trải qua sinh nhật, nhưng Hoắc Nhung rất muốn chúc mừng một chút sinh nhật của Đảng Thành Quân, suy cho cùng đây là sinh nhật đầu tiên sau khi bọn họ kết hôn hay là sau khi bọn họ quen biết.

Khi ra cửa Hoắc Nhung không nói với cha mẹ mình đi làm gì, chỉ nói cô ra ngoài đi dạo, Lưu Quế Hương cũng chỉ dặn cô một tiếng, kêu cô về sớm một chút, Hoắc Nhung liền một mình ra ngoài.

Trước tiên cô tới cửa hàng bách hóa mua cho Đảng Thành Quân một chiếc áo len, lại chuẩn bị đi cung tiêu xã mua ít đồ về làm cho Đảng Thành Quân  ít món ngon, lúc đi qua một hẻm nhỏ lại thấy hai người đằng trước, hai mắt cô nhìn kĩ, liền vội trốn vào bên cạnh, sau đó lại ló đầu nhìn hai người đằng kia.

Chỉ thấy một nam một nữ đứng trước ngõ, người nữ Hoắc Nhung không biết, nhưng người nam có cái đầu rất cao, lớn lên rất tuấn tú kia không phải anh hai cô thì là ai.

Nếu là người khác Hoắc Nhung chắc chắn không có hứng thú, nhưng đây là anh hai cô, vậy thì không giống rồi.

Hoắc Nhung mang theo sự hóng hớt trong lòng nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, lại thấy hai người chỉ là đứng đối mặt cùng nhau nói chuyện, cũng không có động tác gì khác, sau đó người nữ duỗi tay đưa cái gì đó cho anh hai, lúc đầu anh hai không nhận, sau đó người nữ nói cái gì đó, anh hai mới duỗi tay nhận lấy, sau đó hai người lại nói gì đó, người nữ liền quay đầu rời con hẻm, đi về phía trạm xe buýt đằng kia.

Làm nửa ngày lại không phải hẹn hò? Trong lòng Hoắc Nhung khó hiểu nói.

Hoắc Nhung nhìn chằm chằm bóng dáng người nữ kia trong chốc lát, thấy người đi xa rồi, sau đó lại thấy anh hai cầm theo đồ muốn đi về phía này, sợ cứ như vậy gặp anh hai sẽ không tự nhiên, liền nhanh chóng đi trước một bước.

Cô đã mua đồ theo kế hoạch ban đầu, khi trở về sớm hơn Hoắc Nhị Quân một bước.

Hoắc Nhung vừa thấy anh liền quan sát anh một lượt, bản thân Hoắc Nhị Quân cũng cảm thấy kì lạ, hỏi: "Trên người anh có gì à? Em nhìn anh chằm chằm cái gì?"

Hoắc Nhung không nói chuyện, soi anh từ bốn hướng, lại không tìm được món đồ vừa nãy người ta đưa cho.

Cô muốn hỏi anh hai chuyện về cô gái xinh đẹp kia, lại không tiện hỏi trước mặt cha mẹ, liền vẫy tay với anh, gọi người vào phòng bếp.

Hoắc Nhị Quân thấy em gái rất thần bí, lập tức có phần khẩn trương, cho rằng cô xảy ra chuyện gì, vội hỏi: "Làm sao vậy? Em đây là xảy ra chuyện gì rồi?"

 Hoắc Nhung xua xua tay: "Em không sao, em là muốn hỏi anh hai có chuyện gì không nha?"

Hoắc Nhị Quân không rõ nguyên do, Hoắc Nhung cũng không giả vờ mờ ám nữa, nói thẳng: "Hôm nay em ra ngoài gặp được anh cùng một cô gái, em còn thấy được cô ấy đưa cho anh cái gì đó, mau nói em biết có chuyện gì vậy?"

Cô cũng không phải người nhiều chuyện, nếu là người khác, dù cô nhìn thấy cũng không hỏi một câu, nhưng là Hoắc Nhị Quân thì khác, tuy nhiên Hoắc Nhung nghĩ anh hai cô khi nào kết hôn, có kết hôn hay không đều có thể, nhưng nếu anh hai thật sự gặp được cô gái mình thích, trong lòng Hoắc Nhung vẫn vui vẻ thay cho anh, trước mắt đúng lúc gặp được, chắc chắn trong lòng tò mò muốn hỏi một câu.

Hoắc Nhị Quân nghe cô nói xong dừng một chút, trái lại sắc mặt không thay đổi gì, nói: "Cô ấy chính là em gái anh Minh Sơn, Đường Thanh Thư."

"Hả?" Hoắc Nhung trừng to hai mắt.

Hoắc Nhung lại không nghĩ tới người đó là em gái Lý Minh Sơn, cách thời gian lần trước Hoắc Nhị Quân từ chối sự giới thiệu của Lý Minh Sơn trước mặt mọi người đã qua hơn 2 tháng, tuy lúc đó Hoắc Nhị Quân đồng ý với cô đợi khi bản thân ổn định, liền đồng ý gặp mặt người ta, nhưng Hoắc Nhung cũng không để trong lòng, nói cho cùng thì bên bọn họ có thể đợi, không đại biểu cho cô gái nhà người ta cũng có thể chờ, cho nên lúc đó tuy cô có chút hứng thú với em gái Lý Minh Sơn, nhưng sau đó cũng không thật sự chú ý tới người này.

Hai người này đã quen biết nhau khi nào vậy?

Hoắc Nhị Quân nghe ngữ khí của Hoắc Nhung, liền biết cô đã hiểu lầm, hắng giọng giải thích: "Không phải anh Minh Sơn giới thiệu, là lúc anh đi tìm anh ấy tình cờ gặp được."

Hoắc Nhị Quân cự tuyệt Lý Minh Sơn giới thiệu, Lý Minh Sơn tất nhiên cũng không nói về anh với cô mình, hai người vì thế không ai biết ai, thậm chí Đường Thanh Thư không biết có người như Hoắc Nhị Quân tồn tại.

Kết quả vào nửa tháng trước, Hoắc Nhị Quân lại trùng hợp gặp được ở chỗ Lý Minh Sơn, hơn nữa còn trời xui đất khiến giúp cô ấy ít việc nhỏ, hai người cứ vậy mà quen biết.

"Lần trước anh ở nhà anh Minh Sơn giúp cô ấy chút việc nhỏ, hôm nay cô ấy mang đồ cho anh chính là để cảm ơn."

Hoắc Nhung nghe thế liền hiểu, tình cảm của hai người vừa mới quen biết không lâu, bời vì anh hai giúp đỡ mới có qua có lại thế thôi.

Hoắc Nhung suy nghĩ rõ ràng liền không hỏi nhiều, cô tò mò thì tò mò, nhưng vẫn biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, nếu thật sự có gì phát triển, anh hai cô nếu có gì muốn nói khẳng định sẽ nói với cô.

Nghĩ tới đây, Hoắc Nhung dứt khoát nói sang chuyện khác, không hỏi tiếp.

Ngược lại Hoắc Nhị Quân thấy cô xách đồ đặt lên thớt trong bếp, hỏi: "Em thì sao? Đây là làm gì vậy?"

Hoắc Nhung kéo anh qua nhỏ giọng nói cô định mừng sinh nhật cho Đảng Thành Quân.

Hoắc Nhị Quân thấy cô mua những thứ kia, lập tức hiểu rõ, em gái muốn làm bữa cơm cho Đảng Thành Quân.

"Em tính làm gì vậy?" Hoắc Nhị Quân vẻ mặt nghiêm trọng ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhung nói.

Hoắc Nhung còn chưa phát hiện thay đổi trong ngữ điệu của anh, nói: "Đều có thể làm bất cứ gì nha, em đã mua thịt còn mua cá nữa."

Trong lòng Hoắc Nhị Quân lo lắng, tiếp tục nói: "Ngày mai Thành Quân còn có việc cần làm, em để cậu ấy ăn ít thôi."

Hoắc Nhung: "Hả?"

Vì sao cần ăn ít chứ?

Suy nghĩ một lúc lâu, cô mới hiểu anh hai mình có ý gì, tức điên nói: "Anh hai, anh coi thường người ta, em chưa từng làm qua, nhưng cũng không tới mức khó ăn như vậy đi."

Nói gì mà Đảng Thành Quân hôm sau còn có việc, không phải là sợ cô làm thứ gì khó ăn quá đem người đầu độc sao!

Hoắc Nhị Quân cười ha ha, nhưng sau khi cười xong, cũng bắt đầu vén tay áo giúp Hoắc Nhung chuẩn bị.

Đảng Thành Quân bận xong trở về, đã hơn 9 giờ tối, hiện giờ trời tối sớm, nghĩ mấy người Lưu Quế Hương khẳng định đã ngủ sớm, anh liền trực tiếp về nhà mình, trong sân đen như mực, anh cho rằng Hoắc Nhung cũng ngủ rồi, anh ở trong sân đánh răng rửa mắt trước một lượt, sau đó chân tay nhẹ nhàng tiến vào phòng.

Trong phòng cũng đen như mực, anh sợ ồn ào Hoắc Nhung ngủ nên không đốt đèn, mò mẫm trong bóng tối tới bên giường, vừa đi hai bước, lại đụng phải thứ gì đó.

Đảng Thành Quân duỗi tay sờ hai cái, là cái bàn trong phòng, ngày thường đều đặt ở bên tường, hôm nay không biết làm sao lại đặt ở giữa phòng.

Anh lại sờ hai cái, sờ thấy trên bàn có đồ, còn nóng hổi, nâng bàn lên một chút, phát hiện còn hơi nặng, anh sợ di chuyển cái bàn trong bóng tối làm đồ bên trên hỏng mất, không có biện pháp vẫn phải đem đèn ra đốt.

Ánh đèn mờ nhạt nháy hai cái, sáng lên, Đảng Thành Quân nheo mắt muốn thích ứng một chút, đột nhiên bên tai truyền tới âm thanh của Hoắc Nhung.

"Anh về rồi à."

Đảng Thành Quân lập tức mở to mắt, nhìn thấy Hoắc Nhung chẳng những chưa ngủ, còn mặc đồ chỉnh tề ngồi trên giường, trên bàn trước mặt anh quả nhiên bày đầy đồ, ngoài món nóng hổi dùng chén úp mà anh sờ được, còn nấu một chén mì trường thọ không có nước dùng.

"Anh hai nói khoảng giờ này anh sẽ về, em nấu hơi sớm, không có nước." Hoắc Nhung thấy ánh mắt dừng trên chén mì, có chút xấu hổ.

Bởi vì chén mì kia không chỉ không có nước, cái trứng gà nằm trong đó còn không đẹp.

Đảng Thành Quân dùng con ngươi đen nhánh nhìn đồ bày trên bàn hỏi: "Những cái này đều là em làm ư?"

Hoắc Nhung gật đầu, anh hai cô nói không sai, quả nhiên cô không có thiên phú nấu cơm, dưới sự chỉ đạo của anh hai, hương vị tạm được, nhưng bày trên bàn nhìn hình thức có hơi thảm không dám nhìn.

Hoắc Nhung đang tìm thứ gì đó để biện giải cho bản thân, đột nhiên hoa mắt, người đã bị Đảng Thành Quân ôm lấy.

Đảng Thành Quân cúi đầu, cọ hai cái trên chóp mũi của cô, nói: "Không quan trọng, cảm ơn vợ."

Hoắc Nhung đỏ mặt khi được anh gọi bằng mấy từ này, nói: "Vậy anh ăn nhanh chút, đợi lát mì lạnh ăn càng không ngon nữa."

Mà ở trong lòng Đảng Thành Quân, đây chính là cơm đích thân Hoắc Nhung làm, cho dù cô đem mì nấu thành một chén bột nhão, anh cũng sẽ ăn hết không chừa một miếng.

Hai người ngồi cùng nhau yên lặng ăn cơm, quả nhiên sức ăn của anh rất lớn, ăn sạch sẽ 3 món mà Hoắc Nhung làm, ngược lại bản thân Hoắc Nhung không ăn gì, cô bị Đảng Thành Quân nuôi thành kén chọn, cảm thân bản thân làm không hề ngon.

Ăn cơm xong, Đảng Thành Quân dọn bàn cùng Hoắc Nhung lên giường nằm.

Hiện giờ bụng Hoắc Nhung dẵ bắt đầu nhô lên, Đảng Thành Quân vừa vô thức vuốt ve nhẹ nhàng vừa muốn nói chuyện với Hoắc Nhung, đây là lần đầu tiên sau khi cha mẹ mất, anh ăn qua mì trường thọ, trong lòng thích Hoắc Nhung thích vô cùng.

Kết quả anh cúi đầu xuống nhìn cô, còn chưa kịp nói gì đã thấy cô nhắm mắt chui vào ngực anh, phát ra tiếng thở nhè nhẹ.

Phụ nữ có thai hàng ngày đúng giờ đi ngủ hôm nay vì trông giữ anh ăn sinh nhật hơn một tiếng, đã chịu không nổi mệt quá ngủ rồi.

Cảm ơn bạn Luu_Ly đã nhiệt tình bình chọn hết các chương đã đăng tải. Mình rất bất ngờ và rất vui. Cảm ơn bạn đã đọc truyện. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play