"A, đây là vị gì, như thế nào ăn vào còn có ít hương trà?"
Một người sau khi cắn một miếng, liền cầm bánh gạo tới gần mũi ngửi ngửi nhìn nhìn, không chỉ ăn có vị trà, cũng ngửi được hương trà nồng đậm.
Một người khác cũng cầm bánh trong tay ra: "Cái tôi ăn còn có hương hoa nữa, anh nhìn nhân này có màu đỏ chói."
"Anh Đặng à, phúc lợi trung thu lần này chọn không tệ, mùi vị này còn thật sự rất tốt, khẳng định mọi người thích."
Từng người nếm bánh trong tay mình, đều hết lời khen ngợi với lựa chọn lần này của Đặng Hướng Văn.
Vốn dĩ trong nhà máy có nhà ăn nhân viên, còn muốn mua bánh trung thu từ bên ngoài, trong lòng mọi người đều ít nhiều có nghi ngờ, đặt ở trước kia tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng giờ nếm thử hương vị bánh gạo này, trong chớp mắt mọi người phản chiến, bắt đầu cảm thấy quyết định này của Đặng Hướng Văn làm rất tốt.
Nghe được mọi người thay nhau khen ngợi, trên mặt Đặng Hướng Văn cũng đầy ý cười: "Mọi người thích là được."
Biết Đặng Hướng Văn và nhóm Hoắc Nhung có chuyện cần nói, mọi người cũng không kéo dài thời gian của bọn họ, nói vài câu rồi đi, trước khi đi có mấy người hỏi địa chỉ của nhóm Đảng Thành Quân, dự định có thời gian, bản thân tới chỗ bọn họ mua ít bánh gạo.
Bên Đặng Hướng Văn còn có việc, cũng không nán lại lâu với mấy người Hoắc Nhung, liền mang bọn họ tới phòng tài vụ nhà máy tìm kế toán trả tiền cho bọn họ trước, sau đó tiễn người tới cổng.
"Hôm nào đó các cô tới nhà tôi chơi đi, mẹ tôi còn nhớ tới cô đấy, thúc giục tôi mấy lần."
Đặng Hướng Văn người trước là giám đốc nhà máy, người sau chỉ là một đứa con hiếu thuận, bà cụ Đặng được Hoắc Nhung cứu mạng, luôn nhớ ơn cô, cực kì yêu thích người ta, nhắc nhiều lần để con trai mời người tới nhà chơi.
Nhưng Đặng Hướng Văn với người ta không thân cũng chẳng quen, cũng không dễ mở miệng, lúc này bắt được cơ hội liền nói ra lời.
Thấy Hoắc Nhung đồng ý, anh ta mới quay đầu vào nhà máy.
Nhà máy quốc doanh tóm lại rất hào phóng, 2000 cái bánh gạo này trừ đi chi phí, trong chốc lát Hoắc Nhung kiếm được mấy trăm đồng.
Lưu Quế Hương đâu có thể nghĩ tới bọn họ bận rộn 4 ngày liền có thể nhanh chóng kiếm được nhiều tiền như vậy, phải biết rằng trước đó bọn họ ở nông thôn, quanh năm suốt tháng lao động vất vả, cũng chỉ có lúc thu hoạch rất tốt cả nhà cùng nhau tính toán, chỉ có thể kiếm được 2, 300 đồng mà thôi.
Hoắc Nhung đếm kĩ tiền, sau đó lấy ra một nửa nhét vào tay Lưu Quế Hương.
Lưu Quế Hương nhìn cô hỏi: "Cho mẹ tiền làm gì?"
Hoắc Nhung trả lời: "Mẹ, Thành Quân nói rồi, đây là chia cho mẹ và cha."
Lưu Quế Hương vừa nghe lập tức rụt tay về, nói không cần. Ở trong lòng bà, cho dù là mấy đứa con trong nhà ai cần giúp đỡ cũng là điều nên làm, đâu có đạo lí còn đòi tiền.
"Chia cái gì mà chia, mẹ có tiền tiêu, không cần, con mau cầm về đi."
Hoắc Nhung liền biết mẹ mình sẽ nói như vậy, kéo tay bà, mạnh mẽ nhét tiền vào tay bà: "Tiền này mẹ cầm trước đi, nếu không nỡ tiêu, tích cóp cũng được, trong tay bọn con đều có tiền, đợi ngày nào đó không có tiền nữa, con lại nói với mẹ, mẹ thấy được không?"
Cô nói vậy cuối cùng Lưu Quế Hương cũng có chút dao động, bà là người đi qua cực khổ, có thói quen đi một bước tính trăm bước, tuy giờ các con đều có thể kiếm tiền, nhưng không bảo đảm ngày nào đó lúc thật sự cần dùng tiền, bà giúp bọn chúng tích cóp trước, đợi tới lúc các con cần dùng lại lấy ra là được.
Lưu Quế Hương nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nhận tiền.
"Vậy được, mẹ nhận trước, chờ khi các con có cần, mẹ lại lấy ra."
Hoàn thành đơn hàng lớn, chớp mắt chính là 15 tháng 8, bên Hoắc Nhung tính toán gọi mọi người ở cùng một chỗ, vui vẻ trải qua lễ trung thu.
Hiện tại cả nhà đều ở trong thành phố, cũng coi như đoàn tụ, Hoắc Tam Hưng nhận tiền công từ chỗ Lý Minh Sơn, vài ngày trước tới cửa hàng bán thực phẩm phụ mua 2 hộp bánh trung thu lớn, Hoắc Nhị Quân mua cho gia đình 2 con cá, nhân trời lạnh nói Lưu Quế Hương ướp muối treo lên, làm cá xông khói ăn.
Gần sát 15 tháng 8 cũng không có nhà nào làm việc, bên Đảng Thành Quân cũng ngừng làm việc, dành thời gian đưa Hoắc Nhung đi cửa hàng bách hóa một chuyến, mua một ít đồ để trong nhà ăn.
Khi về nhìn thấy trong ngõ nhỏ có một bà cụ bày hàng bán đồ, trong gió lạnh rụt cổ lại, từ xa đã thấy hai người Hoắc Nhung, dè dặt tiến lên hỏi bọn họ muốn mua trứng vịt muối không.
Hoắc Nhung còn chưa nói, Đảng Thành Quân đã gật đầu đồng ý một trước.
Bà cụ vốn dĩ thấy gương mặt anh nghiêm túc, có hơi sợ anh, nói chuyện đều nói với Hoắc Nhung, không nghĩ tới anh lại dễ nói chuyện như vậy, không nói hai lời đã đồng ý, lập tức cười nếp nhăn trên mặt sâu thêm chút, nói: "Trứng vịt này đều là vịt nhà ta đẻ, đều mới muối, hai người cứ yên tâm ăn."
Hoắc Nhung thấy trong rổ của bà còn mười mấy quả trứng vịt, suy nghĩ dứt khoát mua hết, cái này càng làm bà cụ vui vẻ không khép được miệng, từ trong ngực lấy ra một cái túi lưới bện từ dây, bỏ tất cả trứng vịt muối vào đó, đưa tới tay Hoắc Nhung.
Đảng Thành Quân lấy tiền lẻ trong túi ra, khi đưa cho bà lão còn nói thêm: "Trời lạnh, bà mau về nhà đi."
Bà lão nghe xong sửng sốt, sau đó chớp chớp mắt: "A, giờ về liền, giờ về liền."
Nói xong thu dọn rổ, vẫy tay với hai người rồi đi.
Đợi người đi xa rồi, Hoắc Nhung mới nhìn Đảng Thành Quân cười tủm tỉm nói: "Đi thôi, chúng ta cũng về nhà, xem thử túi trứng vịt muối này nên ăn thế nào."
Hai người về tới nhà, Lưu Quế Hương thấy trong tay con gái xách trứng vịt, nói: "Hôm qua mẹ mới mua không ít trứng gà đấy thôi, sao hôm nay lại mua nhiều như vậy?"
Hoắc Nhung đưa túi trứng vịt muối cho bà: "Đây là một bà lão trên đường bán, nghĩ nhà chúng ta ăn không nhiều, liền mua hết."
Lúc ở trong thôn, bản thân Lưu Quế Hương có nuôi gà, đẻ trứng không nỡ ăn lại sợ hỏng liền làm trứng gà muối, khi bận rộn không có thời gian nấu cơm lại muốn cải thiện bữa ăn lấy nó ra làm thức ăn, dù sao cũng là trứng gà, cũng coi như một món ăn mặn.
"Vậy cũng được, mẹ xách tới phòng bếp đi, giữ lại buổi sáng nấu cháo ăn cùng."
Hoắc Nhung không muốn chỉ ăn cháo, cô ngẩng đầu nhìn Đảng Thành Quân nói: "Em muốn lấy nó làm bánh trung thu ăn."
Cái này ngược lại làm Lưu Quế Hương không hiểu: "Trứng vịt muối làm bánh trung thu ăn thế nào?"
Thực ra cô muốn ăn bánh xốp lòng đỏ trứng(1), nhưng cô không có cách nói thẳng với người trong nhà, liền suy nghĩ quanh co lòng vòng nói cách khác: "Trước đó con ở trong sách xem qua, nói là lòng đỏ trứng vịt muối có thể bao trong bánh nướng xốp, nướng xong giòn vỡ từng mảnh nhỏ, rất ngon."
Lưu Quế Hương nghe cô miêu tả hấp dẫn, có chút động tâm, nhưng nghe cô nói nó được nướng thành, lại chết tâm.
"Bánh nướng xốp là cái gì? Hơn nữa nhà ta không có đồ có thể nướng thứ con nói đâu?"
Hoắc Nhung suy nghĩ cũng đúng, bánh nướng xốp cô hiểu chút ít, nhưng hiện tại không có lò nướng, cũng thực sự làm không được bánh xốp lòng đỏ trứng cô muốn ăn.
Hoắc Nhung có chút chán nản trong lòng, thở dài đang muốn từ bỏ lại nghe Đảng Thành Quân nói: "Nói cho anh xem cái bánh trung thu em thấy làm thế nào, anh thử xem."
Đảng Thành Quân biết bánh nướng xốp, lại chưa nghe qua bánh trung thu dùng lòng đỏ trứng muối làm mà Hoắc Nhung nói kia, nhưng vừa rồi cô nói, trong mắt đều tỏa sáng, anh thật sự không muốn nhìn dáng vẻ thất vọng của cô.
Tuy Hoắc Nhung vô cùng muốn ăn, nhưng mẹ cô nói đúng, cái khác đều dễ giải quyết, nhưng việc không có lò nướng không giải quyết được, cô cũng không muốn nói ra để Đảng Thành Quân khó xử: "Hay là quên đi, mẹ nói đúng, chúng ta không có đồ nướng, làm không được."
Đảng Thành Quân đã hạ quyết tâm: "Không sao, anh có cách."
Đôi mắt Hoắc Nhung lại sáng lên.
Mắt thấy Đảng Thành Quân thật sự nghiêm túc muốn đi làm cái bánh trung thu lòng đỏ trứng muối gì đó cho con gái, trong lòng Lưu Quế Hương có phần bất lực lắc lắc đầu, con rể này của bà quả thực còn muốn nuông chiều con gái mình hơn cả cha mẹ ruột, muốn ngôi sao không đưa mặt trăng, đây lại không phải cửa hàng điểm tâm, tìm chỗ nướng ở đâu đây?
Kết quả không nghĩ tới chiều hôm sau, bà vừa từ bên Tống Yến Lan trở về, liền phát hiện trong sân có nhiều thứ, Đảng Thành Quân còn thật sự làm ra cái thứ để nướng mà Hoắc Nhung nói kia.
"A, đây là làm gì thế?"