Hiện Đại

Trong gay bar,

Một thân âu phục sạch sẽ ngồi đối diện chủ quán đang nhâm nhi ly rượu mạnh mà cười nói:
- Không ai hợp gu cậu à?

Người nói là chủ quán của Đô Ảnh. Tôi mỉm cười lấy lệ:
- Những kẻ kia đều quá dung tục. Tôi không thể chấp nhận lên giường với những kẻ nhàm chán đó được.

Chủ quán bật cười:
- Đường đường là Tô Nhị thiếu gia, vậy mà lại là một thân xử nam. Chuyện thật mà như đùa vậy.

Tôi lắc đầu không cùng hắn tiếp tục vấn đề này. Bởi điều hắn nói hoàn toàn đúng, tôi mắc hội chứng sạch sẽ quá độ, đương nhiên sẽ không lên giường với những kẻ bề ngoài ngả ngớn, bên trong thì đủ loại âm mưu tính kế để được lợi cho mình.
Có lẽ hôm nay tôi phải ra về tay trắng, đã là lần thứ bao nhiêu trong tháng rồi, không ai phù hợp với khẩu vị của tôi cả. Bạn bè ai cũng bảo tôi kén chọn, tôi cũng thấy mình làm vậy chẳng có gì sai.

Định đứng dậy ra khỏi quán bar thì một nhóm thanh niên bước vào. Tôi ấn tượng với khuôn mặt kia, bởi tôi chưa bao giờ thấy khuôn mặt ngả ngớn cà lơ phất phơ như vậy. Rõ ràng là nam nhân nhưng lại rất thấp. Có chút muốn trêu chọc.

Nhận ra ý nghĩ của mình, tôi có chút ngạc nhiên. Thiếu niên kia mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt rất đẹp. Nhưng trang phục quả nhiên khó nhìn. Áo đỏ quần da, đeo đủ thứ phụ kiện nào là vòng đầu lâu, nhẫn gai, nhìn vào ai cũng biết là thể loại ăn chơi trác táng.

Tôi thấy thế cũng chỉ định lướt qua. Bởi với cái gia giáo nghiêm khắc kia của mẹ, chắc chắn nếu biết tôi quen loại người này liền nổi giận.

Định bước qua, thì một cánh tay đã chắn ngay trước mặt tôi:
- Đi đâu vậy?

Tôi cúi đầu nhìn cậu ta, lạnh nhạt trả lời:
- Rời khỏi đây. Tôi và cậu có quen biết sao? Sao lại chặn đường tôi?

Thiếu niên kia dùng đôi mắt đánh giá cười thô lỗ:
- Anh hợp gu tôi. Tối nay ở cùng tôi đi.

Tôi ngạc nhiên, lần đầu gặp kẻ ngang ngược như này. Nhưng vẫn lạnh nhạt nói:
- Không thể. Tôi không hứng thú với cậu. Dù là gay bar nhưng không đồng nghĩa tôi sẽ lên giường cùng bất kì ai. Tránh ra tôi có việc phải đi.

Thiếu niên bị từ chối thì vẻ mặt tức giận không thôi hung hăng nói:
- Anh dám từ chối tôi? Biết tôi là ai không? Tin tôi hiếp chết anh không?

Tôn Hàm lần đầu bị người ta chỉ thẳng mặt mắng mỏ liền cáu rồi.
- Tôi đếch cần biết cậu là ai. Một là cút hai là tôi cho cậu một trận, miệng cậu ngậm phân chó à mà thô lỗ thế.

Thanh niên cũng là lần đầu bị chửi, liền xông lên định cho tôi một trận. Tôi liền né tránh, cho cậu ta một cú ở bụng. Thanh niên đau đớn ngã xuống đất. Bạn bè của cậu ta thấy thế thì hoảng hốt, định xông lên thì chủ quán bước ra chất vấn:
- Các cậu định làm gì. Đình Dược Vũ cậu định phá quán tôi à? Còn cậu nữa Tôn Hàm sao lại đánh nhau ở đây?

Khuôn mặt tôi lúc đấy nên hình dung thế nào nhỉ, chắc là vô cảm. Bởi mọi chuyện đối với tôi, trừ khi trời sập cũng chẳng ảnh hướng. Huống hồ người bị đánh cũng đâu phải tôi.

Tôn Hàm phủi phủi áo quay người rời đi. Trước khi đi còn lạnh lùng liếc cảnh cáo người kia nên yên phận.

Đình Dược Vũ đau đớn đứng dậy. Nhìn đám đàn em của mình tức giận:
- Chúng mày bị đui à? Thấy anh mày bị đánh còn cả gan đứng nhìn.

Một kẻ trong đó, nhìn thanh niên cười lấy lòng:
- Đình thiếu gia, người không biết đó thôi. Đó là người thừa kế duy nhất của Vĩnh Thành. Quyền lực vô song, không ngờ cậu ta cũng đến chỗ này.

Đình Dược Vũ cười nham hiểm:
- Hóa ra là hắn. Ta sẽ khiến hắn phải hối hận vì những chuyện ngày hôm nay.

Đám đàn em nhìn đại ca mà lạnh xương sống bởi người này khi đã ghét ai liền trả thù người đó đến sống dở chết dở. Cầu mong vị kia không bị hành hạ đến chết.

Đình Dược Vũ đã quẳng chuyện kia ra sau đầu. Ngồi cùng đám kia uống đến nát bét, mà quên mất ngày mai cậu khai giảng.

HẾT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play