Lâm Thanh Âm chán nản bị đuổi về phòng, mẹ Thanh Âm nhìn một xấp tiền trong túi với suy nghĩ phức tạp. Con bé phải đoán số mệnh cho bao nhiêu người mới kiếm được nhiều tiền tới vậy.

Mẹ Thanh Âm vốn xin nghỉ nửa ngày, bây giờ bà ấy không cần đi làm. Việc ưu tiên hàng đầu là gọi vội vàng kêu cha Thanh Âm về bàn bạc chuyện mở cửa hàng.

Cha Thanh Âm tên Lâm Húc, ban ngày làm trong một xí nghiệp hóa chất, tan làm nhận công việc nhỏ như giao cơm hộp. Xí nghiệp hóa chất không cho phép mang điện thoại vào khu sản xuất nên khi đi làm, mẹ Thanh Âm rất ít gọi điện thoại cho chồng. Khi trường hợp đặc biệt khẩn cấp xảy ra, bà mới gọi vào số điện thoại văn phòng để nhân viên văn phòng kêu ông nghe.

Thời gian đi làm ở nhà máy hóa chất khá sớm, 6 giờ rưỡi gần như phải có mặt tại đơn vị và trước 7 giờ phải tiến vào xưởng. Tuy cường độ làm việc rất lớn nhưng tiền lương lại cao hơn không ít so với những công ty khác.

Trong nhà xưởng, Lâm Húc đang buồn bực đổ nguyên liệu vào trong máy móc, nhân viên văn phòng vội chạy tới gọi Lâm Húc: “Vợ chú nói có việc gấp muốn gọi cho chú, kêu chú nhận điện thoại.”

Lâm Húc thầm trầm xuống, vội buông thùng nguyên liệu trong tay xuống, vừa khẩn trương suy đoán có phải trong nhà đã xảy ra chuyện vừa chạy như bay tới. Ông gần như lao tới với tốc độ trăm mét vào phòng thay quần áo của công nhân, hoảng sợ lấy chìa khóa mở ngăn tủ rồi lấy điện thoại ra, bấm dãy số mà trái tim đập vô cùng dữ dội.

Chuông điện thoại vang lên, một tiếng hai tiếng rồi ba tiếng, thời gian càng dài làm tim Lâm Húc đập càng nhanh. Ngay lúc ông muốn cúp để gọi lại lần nữa thì người bên kia nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia truyền tới tiếng ầm ĩ của giọng nói, Lâm Húc nghe được giọng nói hơi xa của mẹ Thanh Âm nói một câu: “Hai cân bánh quẩy giá 1 đồng và sữa đậu nành, cậu giúp tôi bỏ sữa đậu nành vào thùng giữ ấm…” Sau đó, giọng nói của bà mới rõ ràng hơn: “Rừng già, anh mau về nhà một chuyến.”

Tâm Lâm Húc vẫn treo cao, điều kiện trong nhà không tốt nên ngoài sự việc liên quan tới Lâm Thanh Âm ở bên ngoài thì hai vợ chồng căn bản không xin nghỉ. Dù sao, xin nghỉ phép không những tiền lương bị trừ mà còn ảnh hưởng tới tiền thưởng. Ông nghe đầu dây bên kia thì giống như không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Húc nhấp đôi môi khô khốc: “Thanh Âm xảy ra chuyện gì?”

Hình như mẹ Thanh Âm hơi xoắn xuýt như sợ người khác nghe thấy, nhỏ giọng nói một câu: “Anh xin nghỉ trở về đi. Trên đường trở về đừng có gấp, chú ý cẩn thận an toàn.”

Tuy vợ nói đừng nóng nảy nhưng da đầu Lâm Húc vẫn tê dại như cũ. Ông vội xin giám đốc khu sản xuất nghỉ một ngày, cưỡi xe điện chạy như bay về nhà, không ngừng chạy một mạch lên thẳng lầu 3.

Hình như người trong phòng nghe thấy âm thanh của ông, không đợi Lâm Húc tìm chìa khóa thì cửa đã bị mở ra. Mẹ Thanh Âm thấy dáng vẻ đổ đầy mồ hôi của ông thì vừa đau lòng vừa giận dữ nói một câu: “Đã nói với anh là không cần sốt ruột rồi.”

Lâm Húc không hiểu sao bước vào phòng, Lâm Thanh Âm cầm bánh quẩy trong tay vẫy tay với ông: “Cha đã về rồi!”

Lâm Húc nhìn con gái rồi nhìn vợ, rất khó hiểu trong lòng: “Cuối cùng, hai người kêu anh trở về là có chuyện gì xảy ra? Xin nghỉ một ngày sẽ bị trừ không ít tiền!”

Mẹ Thanh Âm cũng không vòng vo, liền đẩy túi giấy của Lâm Thanh Âm tới chỗ Lâm Húc: “Con gái kiếm được 200 nghìn tệ, nói chúng ta từ chức rồi về nhà mở một cửa tiệm nhỏ.”

Lâm Húc giật mình sững sờ nhìn một xấp tiền màu đỏ bên trong, chân mềm nhũn suýt chút nữa đã ngã nhào ra đất: “Con gái kiếm được nhiều tiền ở chỗ nào? Lại được phát học bổng hả?”

Nhắc tới nơi kiếm được tiền, tâm tình mẹ Thanh Âm rất phức tạp: “Con gái ra ngoài đoán số mệnh cho người ta, kiếm được lợi nhuận.”

“Cái gì?” Lâm Húc duỗi tay móc lỗ tai, lắp bắp nói: “Tôi vừa mới bị ù tai, bà lập lại cần nữa xem tôi có nghe được không.”

Mẹ Thanh Âm nhắc lại từng câu từng chữ lại: “Thanh Âm ra ngoài đoán số mệnh cho người ta, lời được 200 nghìn tệ!”

Lâm Húc bị những tin tức lớn này làm cho kinh ngạc tới há to miệng, không dám tin nhìn con gái đang ngồi gặm bánh quẩy ở bên cạnh. Ông cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy.

Chẳng lẽ, gần đây do thời gian ngủ quá ít nên xuất hiện ảo giác?

Sao ông không biết con gái mình lại có tài đoán số mệnh!

Lâm Thanh Âm nuốt bánh quẩy trong miệng xuống, nghiêm túc sửa lại cho đúng: “Mẹ, con chưa kịp nói hết. Tiền đoán số mệnh thì con tự mình giữ lại, còn số tiền 200 nghìn tệ kia là thù lao thay gia đình người ta chọn chỗ đặt mộ.”

Lâm Húc vẫn chưa hồi phục tinh thần sau cú sốc từ đoán số mệnh, lại bị hai chữ ngôi mộ làm suy nghĩ rối loạn: “Ngôi mộ? Là nghĩa địa. Vậy không thể chọn bậy cho người ta, dễ xảy ra chuyện! Vậy người nhà kia thế nào?”

Lâm Thanh Âm tính thời gian trôi qua, vô cùng bình tĩnh nói: “Khá tốt ạ, không chừng sắp phá sản rồi!”

Lâm Húc chóng mặt đến nỗi sắp té ngã, trong giọng nói chứa tiếng khóc nức nở: “Con gái, đây là lừa gạt! Có thể ngồi tù không?”

Mẹ Thanh Âm cũng bị khiếp sợ trước tin tức lớn này, cảm thấy như đang mơ. Tuy nhiên, sáng nay bà đã chứng kiến trình độ đoán số mệnh của Lâm Thanh Âm nên cảm thấy con gái làm vậy nhất định là có nguyên nhân của con bé.

Lâm Thanh Âm cầm bánh quẩy xé ra, chấm sữa đậu nành rồi cắn một miếng. Cô còn quơ chân, tung tăng như chim sẻ, mùi vị thật thơm.

“Gia đình kia tham tài nên bị người lừa gạt, bán mộ tổ tiên cho quỷ dữ nên không thể có con. Vì thế, nhà họ đã chết một nhóm người.” Lâm Thanh Âm nói cho có lệ: “Con giúp họ phá tình cảnh bị vây khốn, giúp họ chọn một vùng đất trù phú có phong thủy tốt phù hộ cho con cháu đời sau của họ khỏe mạnh.”

Lâm Húc ba ba cảm thấy suy nghĩ của mình hơi loạn: “Vậy sao lại phá sản?”

“Bắt người đổi vận may phát tài, tất nhiên bị cắn trả.” Lâm Thanh Âm nhìn Lâm Húc hơi thấp thỏm không yên, đành chịu nói: “Cha yên tâm. Người trong gia đình kia biết nhà mình bị phá sản, người ta còn thầm cảm ơn con!”

Vừa dứt lời thì điện thoại đặt trên bàn vang lên, Lâm Thanh Âm ấn xuống nút loa liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới giọng nói vui mừng của Trương Vu: “Tiểu đại sư, hôm nay sản phẩm do công ty tôi tuôn ra xảy ra vấn đề. Mấy cái hợp đồng đều thất bại, đơn đặt hàng được ký trước đó cũng bị hủy toàn bộ. Tôi đoán là công ty tôi sắp xong đời!”

Lâm Húc: “…”

Công ty ông sắp xong đời mà ông còn vui sướng vậy?

Trương Vu: “Cảm ơn ngài! Ngài chính là đại ân nhân của chúng tôi!”

Lâm Húc: “…”

Chúng ta không hiểu được thế giới của kẻ có tiền.

Trương Vu liên tục nói lời cảm ơn rồi cúp điện thoại, ánh mắt Lâm Húc nhìn Lâm Thanh Âm thay đổi: Cái này người ta gọi là tẩy não, nghe như sắp phát điên!

——

Lâm Thanh Âm ăn cơm xong, không được nghỉ ngơi đã bị đuổi về phòng làm bài tập. Âm thanh mẹ Thanh Âm vừa dọn phòng vừa kể lại cảnh tượng mình chứng kiến ở công viên vào sáng nay cho Lâm Húc nghe.

Lâm Húc nhìn túi tiền rồi nhìn vợ đối diện: “Con gái thật sự đoán chính xác?”

Mẹ Thanh Âm gật đầu thật mạnh: “Những thứ khác không nói. Em chỉ nói về tìm người, con gái mình nhìn bát tự và ảnh chụp có thể đoán được người đó ở đâu. Nó thật sự rất thần kỳ. Đừng nói người khác, ngay cả em nhìn thấy cũng động tâm và đặc biệt muốn tìm con gái tình một quẻ.”

Lâm Húc hơi lo lắng nhìn túi tiền: “Chúng ta thật sự mở cửa hàng? Sẽ không lấy tiền ra bồi thường cho con gái?”

“Sẽ không!” Mẹ Thanh Âm đưa mặt dây chuyền bằng ngọc cho Lâm Húc: “Con gái đưa, nếu chúng ta đeo lên thì sau này sẽ không gặp chuyện xui xẻo. Sau này, việc trong nhà sẽ do con bé quyết định thì nhất định sẽ không thua lỗ!”

Lâm Húc nhận mặt dây chuyền bằng ngọc rồi đeo lên cổ, không biết có tác dụng không nhưng sau khi mang lên, ông cảm giác như mình không còn mệt mỏi.

Mẹ Thanh Âm sờ mặt dây chuyền bằng ngọc trên ngực, nghiêm túc nói: “Thanh Âm nói chúng ta nên mở cửa hàng ở gần đây. Anh xem mấy năm nay, không nói tới việc chúng ta sống cực kỳ mệt mỏi vì mỗi người phải phụ trách tận hai công việc, hoàn toàn không có thời gian quan tâm tới chuyện trong nhà. Thanh Âm sắp khai giảng lên lớp 11, áp lực học tập lớn hơn so với lớp 10, em không thể giúp con học tập nhưng em có thể làm tốt công việc hậu cần. Con không thích ăn cơm em nấu, sau này anh ở nhà nấu cơm cho con ăn. Đừng làm Thanh Âm nhà ta lai phải ăn bữa no lo bữa đói nữa.”

Cha Thanh Âm luôn buôn bán thất bại nên có bóng ma tâm lý: “Chúng ta mở cửa hàng bán cái gì?”

“Thanh Âm nói mở tiệm tạp hóa, bán một ít hũ kem trái cây và vài loại linh tinh khác.” Mẹ Thanh Âm ngó trong phòng rồi nhỏ giọng nói: “Em phát hiện gần đây, Thanh Âm rất thích ăn nên chúng ta mua nhiều đồ ăn vặt cho con bé là được.”

“Được, anh nghe em.” Lâm Húc gật đầu thật mạnh: “Anh liền tới đơn vị từ chức.”

Mẹ Thanh Âm đưa túi được gói kỹ cho Lâm Húc: “Anh gửi số tiền này vào ngân hàng trước, nhiều tiền như vậy mà đặt trong nhà làm em không yên tâm.”

Lâm Húc nhận tiền ra ngoài, mẹ Thanh Âm dặn Thanh Âm hai câu rồi chuẩn bị tới đơn vị làm thủ tục từ chức. Lúc bà muốn ra ngoài thì Khương Duy và Vương Béo tới.

Buổi sáng hôm nay, sau khi đoán số mệnh xong thì Lâm Thanh Âm theo mẹ về nhà. Vương Béo đoán hai mẹ con khẳng định cần trò chuyện với nhau nên lăn qua nhà Khương Duy ăn sáng trước, đoán thời gian sắp xong mới gọi Khương Duy cùng nhau lại đây.

Mẹ Thanh Âm đã biết Vương Béo và Khương Duy nên không còn khẩn trương khi nhìn thấy họ như lần trước. Mẹ Thanh Âm mời hai người vào, chạy vào nhà bếp rửa sạch trái cây đặt lên bàn. Bà kéo Lâm Thanh Âm từ trong phòng ra, hơi không yên tâm nên dặn dò: “Con không được bắt Khương Duy làm bài tập thay con biết không?”

Lâm Thanh Âm ngắm Vương Béo một ngày, ủ rũ gật đầu: “Con nhớ kỹ rồi.”

Khương Duy bị bất ngờ rơi từ trên trời xuống làm anh cười suýt rách miệng, hạnh phúc tới quá đột ngột? Phải biết là sau khi anh tốt nghiệp THPT, anh không còn viết quá nhiều chữ! Dì ơi, dì thật sự giống người thân hơn mẹ ruột của con!

Mẹ Thanh Âm dặn dò Lâm Thanh Âm xong, lại quay sang nhìn Khương Duy. Bà nói với giọng nói dịu dàng: “Khương Duy, thật làm phiền cháu. Làm phiền cháu tới đây giúp Thanh Âm học bù.”

Khương Duy cười to: “Chuyện nên làm ạ!”

Mẹ Thanh Âm: “Lần tới Thanh Âm lại bắt cháu làm bài tập, cháu đừng đồng ý mà để con bé tự mình làm.”

Khương Duy cười to: “Vâng!”

Anh không kiềm chế được mà phá lên cười lớn, phải làm sao đây!

——

Nếu tự mình làm bài tập, chỉ có thể tạm dừng việc học bù. Lâm Thanh Âm ôm bài tập và sách giáo khoa từ trong phòng ra đặt lên bàn, tìm đáp án tương tự trong sách giáo khoa để giải bài tập. (ủng hộ truyện trên app tyt)

Tuy Khương Duy là học sinh giỏi nhưng anh càng thích khoa học tự nhiên hơn. Anh mê cảm giác sảng khoái sau khi giải được một đề khó và phức tạp. Ngược lại, những môn như chính trị, địa lý, lịch sử chú trọng việc học thuộc lòng thì anh rất ít khi lấy được trọn điểm. Trước kia, lúc Khương Duy còn đi học, anh thường xuyên lật sách tìm đáp án hoàn thành mấy bài tập của khoa. Tuy anh không học thuộc lòng nhưng anh vẫn nhớ rõ vị trí kiến thức trong sách. Bình thường, anh chỉ cần lật vài trang là có thể tìm được nội dung mình muốn xem.

Khương Duy cho rằng Lâm Thanh Âm cũng giống mình, ai ngờ Lâm Thanh Âm cau mày nhìn bài tập thật lâu nhưng vẫn không bắt đầu viết.

“Làm sao vậy?” Khương Duy thò đầu nhìn lướt qua, Lâm Thanh Âm đang ngẩn người nhìn câu hỏi trắc nghiệm trong đề thi lý trước mặt: “Lúc này mới nghỉ bao lâu. Cô quên hết nội dung mình đã học? Cô có thể tìm đáp án trong sách, không được thì lật sách kiếm.”

Khương Duy nói xong liền cảm thấy hơi ưu sầu, tiểu đại sư nhìn giống một người rất thông minh. Sao trí nhớ lại kém tới vậy?

Lâm Thanh Âm ngẩng đầu liếc Khương Duy, buông bút quay về phòng. Một lát sau, Khương Duy thấy Lâm Thanh Âm cầm một cái mai rùa ra. Khương Duy và Vương Béo đều vô cùng quen thuộc với mai rùa này, gần đây đại sư nhỏ rất thích thả mai rùa trong tay lên bàn. Lúc này mới qua vài ngày, số lần nhìn thấy nó còn nhiều hơn so với trước đây.”

Lâm Thanh Âm vuốt ve mai rùa trong tay rồi ở trong phòng quay vài vòng. Cuối cùng, cô mở ngăn kéo lấy 6 đồng xu 1 tệ ra. Khương Duy và Vương Béo không hiểu nhìn Lâm Thanh Âm cho đến khi cô đặt đồng xu lên mai rùa…

Không biết có phải do ảo giác không nhưng hình như họ nghe loáng thoáng tiếng khóc thút thít mang chút tủi thân.  

Lâm Thanh Âm ngồi lại vị trí cũ rồi nhìn đề thứ nhất. Sau đó cô lắc mai rùa, sáu đồng xu rơi xuống bàn, Lâm Thanh Âm nhìn đồng xu rồi đánh dấu mốc vào ô chữ B trên đề thi thứ nhất. ( app truyện T Y T )

Khương Duy: “…”

Vương Béo: “…”

Lâm Thanh Âm vừa gieo quẻ vừa làm bài, rất nhanh đã làm xong tờ thứ nhất của đề thứ nhất. Cô nhìn đề thứ hai là câu hỏi đúng hoặc sai, Lâm Thanh Âm càng vui vẻ nên cô không cần dùng mai rùa mà ném đồng xu. Mặt phải là đúng, mặt trái là sai.

Khương Duy xem hoa cả mắt, chỉ thấy trừ tiếng leng keng vang lên bên ngoài thì đầu óc trống rỗng. Mười mấy năm làm học sinh giỏi, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người dùng cách này giải đề.

Mấu chốt là…

Lật sách đối chiếu đáp án một lần, Khương Duy cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn. Rõ ràng tất cả đáp án đều đúng!

Tại sao chỉ cần dùng 1 đồng xu là có thể làm đúng các câu hỏi trắc nghiệm!

Làm đề thứ nhất xong, Lâm Thanh Âm nhìn giật mình sửng sốt nhìn đề tự luận ở đằng sau. Khương Duy thò đầu nhìn, thở phào nhẹ nhõm. Cô có thể xem bói cho câu hỏi trắc nghiệm và câu hỏi đúng sai nhưng đồng xu không thể giúp cô ghi đáp án lên trên giấy.

Ai ngờ Lâm Thanh Âm chỉ hơi dừng lại rồi cầm mai rùa lên, một lát sau cô bỗng cầm sách địa lý lật tới trang 73. Khương Duy không nhịn được đứng lên nhìn cuốn sách, một tờ giấy ghi nội dung bất ngờ xuất hiện, đó chính là đáp án của câu hỏi tự luận.

Khương Duy: “…!”

Cô mau nói cho anh biết, sao đồng xu nói cho cô biết đáp án trên tờ giấy này?

Khương Duy hơi sụp đổ nhìn Lâm Thanh Âm chép nhanh đáp án rồi cầm mai rùa lên, sau đó tìm chính xác đáp án tiếp theo. Vương Béo ngồi cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm, Khương Duy dùng biểu cảm nghi ngờ cuộc đời lấy cánh tay đâm ông ta: “Anh Béo, sao đại sư nhỏ biết nên tìm ở trang số mấy?”

Vương Béo nhìn anh: “Tôi mà biết cái này thì không phải tôi cũng trở thành đại sư à!”

Đề tự luận chỉ có năm câu hỏi, Lâm Thanh Âm chép nhanh đáp án rồi để bài thi đã xong sang một bên. Lúc này, cô mới phát hiện hai người trong phòng đang có biểu cảm quái dị nhìn cô.

“Tiểu đại sư ỏ…”  Khương Duy u oán thở dài: “Cô làm vậy không tốt lắm?”

Lâm Thanh Âm ngẩng đầu nhìn anh: “Có gì không tốt? Giáo viên không cho?”

Khương Duy nghẹn lời nhìn cô, thật ra giáo viên không nói là không cho…

Ngay cả giáo viên cũng không ngờ có học sinh dám gieo quẻ để đoán đáp án nha!

Vương Béo chen vào đẩy Khương Duy với tam quan vỡ nát sang một bên, đặc biệt ân cần nịnh nọt còn thuận tiện bày mưu: “Đại sư nhỏ gieo quẻ rất chính xác nhưng đồng xu hơi ít. Tôi biết một con phố chuyên bán đủ loại đồ cổ, hay chúng ta tới đó chọn thêm vài đồng tiền cổ đi.”

Lâm Thanh Âm nghe xong bỗng giật mình, duỗi tay cầm  một quẻ trong mai rùa. Cô dùng thời gian đoán quẻ này dài hơn so với đoán đáp án, thậm chí sắc mặt còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Ba phút sau, Lâm Thanh Âm buông mai rùa: “Một giờ sau, chúng ta ra ngoài đi tới phố bán đồ cổ.”

Vương Béo liền vỗ tay đồng ý: “Đại sư nhỏ, thời gian bấm đốt ngón tay tính ra nhất định là thời cơ tốt, nhất định chọn được tiền cổ đáng ngưỡng mộ trong lòng.”

Khương Duy: “…”

Anh cảm thấy nếu quay về thời cổ đại thì anh nhất định là vị quan trung thành, chính trực và ngay thẳng mà Vương Béo kia…

Hừ! Chính là thái giám thích a dua nịnh nọt!

——

Tề thành coi như là di sản văn hóa trong thành phố, là thủ đô của triều đại từ 23 ngàn năm trước nên có không ít di tích lịch sử. Vài chục năm gần đây, thường xuyên truyền ra tin tức xây nhà nhiều tầng đào ra tiền tệ cổ.

Trước khi Vương Béo mở quán xem bói thì mỗi ngày ông ta phải lăn lộn trong thị trường. Vì ông ta quen đủ loại người nên không ai là ông ta không quen, không nơi nào mà ông ta không biết nên ông ta giống như ông chú bảo tàng. Lâm Thanh Âm yêu cầu cái gì thì ông ta đều tìm được.

Vương Béo lái xe chở hai người tới phố bán đồ cổ, phố bán đồ cổ chia làm hai bộ phận. Hồng Lâu cao bốn tầng đứng phía trước, bên trong là các cửa hàng mặt tiền bán tranh chữ, đồ sứ, lọ thuốc linh tinh, là những đồ vật thiên về tác phẩm nghệ thuật; đằng sau Hồng Lâu có một ngõ nhỏ lâu năm, hai bên ngõ nhỏ là các loại cửa hàng. Nó không được sửa chữa nên nhìn như nhà dân thấp bé, u ám của thời xưa. Cửa hàng treo bảng hiệu lớn được sửa chữa trông rất có phong thái, những cửa hàng còn lại bán đồ cổ sưu tầm nhưng thật hay giả thì không biết, phải có năng lực phân biệt mới mua. Cuối đường có một cái sạp hàng, mỗi ngày chỉ cần nộp 10 tệ làm phí quản lý vệ sinh là được. 

Lâm Thanh Âm muốn mua tiền cổ xem bói, Vương Béo liền dẫn cô tới phố sau. Lúc này chưa tới giữa trưa nên không có nhiều người trên đường, đa số là khách du lịch và không có mấy người thật sự tới đào đồ vật. Nhóm ông chủ cửa hàng có người ngồi trong tiệm chơi điện thoại, có người ngồi dưới mái hiên uống trà ăn óc chó. Họ thấy người ngốc nghếch lại lắm tiền đi ngang qua liền gân cổ hét to hai tiếng, có thể lừa một người tiến vào thì một người.

Tuy Khương Duy là người địa phương nhưng đây là lần đầu tiên anh tới phố cổ, giống con hươu ngốc quan sát xung quanh, thấy có cửa hàng liền muốn tiến vào. Vương Béo túm cổ áo anh, chép miệng nhìn Lâm Thanh Âm: “Đi theo đại sư nhỏ.” 

Lâm Thanh Âm vuốt mai rùa đứng giữa ngã tư đường, sau đó bay thẳng tới cửa tiệm bên cạnh. Chủ tiệm đang ngồi dưới mái hiên uống trà dâu, nhướng mày nhìn Lâm Thanh Âm tới nhưng không đứng dậy, thấy Vương Béo đằng sau thì nở nụ cười. 

“Anh Béo sao rảnh lại đây? Việc làm ăn gần đây không tốt?”

Vương Béo cười ha ha, không trả lời vào thẳng vấn đề của ông ấy mà trả lời mập mờ: “Buồn bực tới hoảng nên muốn đi dạo, tới xem ông chủ Triệu thu được bảo bối gì.”

Khương Duy mới qua 20 tuổi, Lâm Thanh Âm mới là học sinh cấp 3. Ông chủ Triệu cho rằng Vương Béo dẫn con cái của người thân tới trải nghiệm nên không để ý đứng dậy, lười biếng đẩy cửa tiệm ra: “Các người tới đúng dịp tôi mới thu được một đống tiền cổ vào 10 phút trước, có mấy cái đã cũ nên nếu thích thì có thể mua hai cái về chơi.”

Khi Lâm Thanh Âm tiến vào, cô nhìn quanh cửa tiệm một vòng. Đập vào mắt cô là cái hũ nhỏ bằng inox trên quầy, trong đó có mười mấy đồng tiền cổ và có vẻ triều đại nào cũng có.

Vương Béo nhìn thứ trong cái hũ theo tầm mắt của Lâm Thanh Âm, duỗi tay sờ một cái thì thấy không vừa lòng nên lắc đầu: “Chất lượng của cái này không tốt? Ông chủ Triệu, ông mau lấy mấy đồng xu cổ có chất lượng tốt ra đây. Lấy ra cho chúng tôi nhìn xem.”

Ông chủ Triệu rút ba quyển sách dày sưu tầm tiền cổ từ sau kệ sách ra rồi đặt lên quầy, tùy ý mở một quyển thì thấy tiền cổ trong sách được cất riêng từng chỗ. Họ vừa nhìn liền hiểu ngay.

Ông chủ Triệu chống hai tay lên quầy giới thiệu với họ: “Chất lượng của mấy cái này là tốt nhất, không có một chút hư hao nhưng giá cả thì hơi cao.”

Lâm Thanh Âm chỉ nhìn một cái liền cảm thấy không hứng thú, cô dời tầm mắt tiếp tục lắc cái hũ nhỏ. Ông chủ Triệu thấy thế cũng không quan tâm, vừa nhìn ba người ông liền hiểu. Vương Béo căn bản không tính mua đồ, chỉ đơn giản mang người trẻ tuổi tới trải nghiệm.

Ông tán gẫu mấy cái không quan trọng với Vương Béo, Lâm Thanh Âm chọn ra năm đồng tiền cổ trong hũ. Vương Béo duỗi đầu nhìn, mặt ngoài đồng tiền cổ có một tầng màu xanh đồng rất dày, vì nhiều nên ông ta không nhìn rõ triều đại của đồng tiền này.

Vương Béo biết đại sư nhỏ ngoài đoán số mệnh thì đối với chuyện khác không hiểu lắm. Ông ta vội giải thích với cô: “Đại sư nhỏ, mặt ngoài của mấy đồng tiền cổ này có màu xanh đồng dày. Dù có cạo sạch thì cũng ảnh hưởng tới chất lượng, hơn nữa tôi chưa từng nhìn thấy dạng đồng tiền cổ này.” Vương Béo nói rồi hỏi một câu: “Ông chủ Triệu, ông nhìn xem đồng tiền này thuộc triều đại nào?”

Ông chủ Triệu nhận rồi dùng hai mắt nhìn kỹ, vì mặt trên bị rỉ sét lại có màu xanh đồng dày nên không nhìn rõ đồ án trên đó. Bởi vậy, ông không quan tâm trả lại: “Không đáng giá bao nhiêu tiền, nếu cậu thích thì tôi bán với giá rẻ. Năm cái giá 100 tệ là được.”

Giao tiền, Lâm Thanh Âm coi như trân bảo mà nắm năm đồng tiền cổ trong tay. Tuy cô không nói chuyện nhưng Vương Béo và Khương Duy đều nhìn ra mặt cô đang lộ vẻ vui mừng.

“Tiểu đại sư, sao ngài lại chọn đồng xu này?”

Bước ra khỏi cửa tiệm, Vương Béo không nhịn được hỏi một câu. Tuy ông ta không thông thạo đồ cổ nhưng cũng có chút kiến thức, nhìn mấy đồng tiền cổ này không giống thứ đáng giá.

Lâm Thanh Âm bốc một đồng tiền cổ lên soi dưới ánh mặt trời: “Nó không cần đáng giá, nó chỉ cần có linh khí là được.”

Rạng sáng hôm sau, Lâm Thanh Âm bày Tụ Linh Trận ra, chậm rãi chuyển linh khí trong cơ thể lên đồng tiền cổ. Màu xanh đồng và rỉ sét trên mặt đồng tiền cổ tan biến trong không khí, lộ ra bộ mặt thật đã che giấu ngàn năm.

Cô bỏ đồng tiền cổ vào trong mai rùa, mai rùa phát ra tiếng ong sung sướng rất nhỏ. Lâm Thanh Âm cười rồi cảm thấy hơi tiếc nuối mà thở dài: “Đáng tiếc còn thiếu một cái.”

——

Đảo mắt liền năm ngày trôi qua, trước khi khai giảng Lâm Thanh Âm kiểm tra  đối chiếu tất cả bài tập của mình, phát hiện tất cả đã được hoàn thành mới an tâm. Không thể không nói Khương Duy không hổ là học sinh giỏi có tài, lúc làm bài tập luôn cố gắng bắt chước nét bút của Lâm Thanh Âm. Lâm Thanh Âm cảm thấy nếu giáo viên không nghiêm túc xem thì nhất định có thể lừa gạt được.

So với Lâm Thanh Âm, cha mẹ Thanh Âm càng khẩn trương hơn. Học kỳ trước, Thanh Âm học không tốt ở trường, không nói tới việc học hành sa sút mà còn có cảm xúc chán đời, cái này làm cha mẹ Thanh Âm cảm thấy lo lắng. Tuy lúc nghỉ hè, họ thấy Thanh Âm làm bài tập, học bù, ra ngoài xem với nên thấy khá vui vẻ nhưng họ lo lắng khi vào năm học, những bạn học kia lại có thói cũ lấy mạnh bắt nạt Lâm Thanh Âm nên muốn tìm giáo viên nói chuyện.

Tuy nhiên, việc vào trường cần hỏi ý kiến của Lâm Thanh Âm nhưng Lâm Thanh Âm không suy nghĩ liền từ chối. Những việc nguyên chủ phải hứng chịu, cô sẽ thay cô ấy trả lại toàn bộ.

Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của con gái, mẹ Thanh Âm cảm thấy an tâm hơn. Bà thả quần áo và cặp sách mới mua lên giường Lâm Thanh Âm. Mẹ Thanh Âm buộc miệng hỏi một câu: “Ngày mai các con sẽ báo danh, không phải thứ hai bắt đầu tham gia kỳ thi khai giảng?”

Lâm Thanh Âm: “!!!”

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Thanh Âm, mẹ Thanh Âm kinh ngạc: “Trước khi nghỉ, con không đọc thư thông báo?”

Lâm Thanh Âm cẩn thận kiểm tra ký ức, phát hiện sau khi nguyên chủ nhìn đến phiếu điểm liền nhét thư thông báo vào cặp sách. Sau đó, cô ấy nhảy sông tự sát nên cô căn bản không biết còn có thư thông báo!

Hai mẹ con nhìn nhau, chỉ thấy Lâm Thanh Âm nặng nề cầm mai rùa lên nghiêm túc tự hỏi nên sớm đoán ra đề thi ngày mai hay đến trường thi đoán đáp án?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play