Mẹ Thanh Âm khi mới quay lại thì không yên tâm; nhưng khi mở cửa bước vào nhìn thấy hai người đàn ông thực sự đang học bài với con gái mình thì ngay lập tức cảm thấy sảng khoái. Nụ cười trên mặt còn vô cùng là rạng rỡ.

Lâm Thanh Âm và Khương Duy thấy mẹ của Thanh Âm trở về thì hai người không nghĩ nhiều như vậy. Còn một người chuyên ăn bám như Vương Béo đã thông suốt; mượn cơ hội trò chuyện để cố gắng nịnh nọt Khương Duy: “Đây là thủ khoa của thành phố chúng ta trong kỳ thi tuyển sinh đại học.”

Nói xong còn mở điện thoại di động của mình để tìm tin tức năm đó đưa cho mẹ Thanh Âm xem: “Bây giờ là sinh viên hàng đầu của Khoa Toán học Đại học Thanh Đại, năm nay sắp thi nghiên cứu sinh rồi.”

Nếu như nói lúc nãy mẹ Lâm đối với hai người bọn họ chỉ có sự nhiệt tình thì bây giờ ánh mắt nhìn Khương Duy là đang tỏa sáng: “Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh! Mà còn là Thanh Đại, aiyo!” Bà phấn khích vỗ vào cánh tay không biết đặt đâu của mình, không biết nói gì mới được: “Dì đi nấu cơm cho cháu ăn!”

Lâm Thanh Âm luôn vùi đầu vào gặm miếng dưa hấu; khi nghe đến câu này thì vỏ dưa trong tay lập tức rớt xuống, nhào vồ qua: “Mẹ mẹ, mẹ nấu cơm đã lắm khói còn hay sặc, thôi thà đừng làm còn hơn.”

Lâm Thanh Âm cảm thấy rằng mẹ cô có điểm mù trầm trọng về kỹ năng nấu ăn của mình. Không biết bà lấy đâu ra tự tin mà dám ở trước mặt người ngoài thể hiện kỹ năng múa tay nấu đồ ăn của mình!

“Nhiều khói vậy sao?” Thanh Âm quay đầu nhìn lại nhà bếp. Nhà bếp của nhà họ Lâm nằm trên ban công về mặt phía bắc, chỉ có một cánh cửa đóng mở đã cũ ở giữa nó và phòng khách. Bởi vì qua nhiều năm tháng rồi, cửa chỉ có thể kéo được một nửa, bình thường nấu ăn thường có mùi nấu nướng bay vào trong nhà. 

Nghĩ đến cái máy hút mùi đời cũ kêu to, hút khói dầu lại không tốt của nhà mình, rồi lại nhìn sách vở bài tập đầy ở trên bàn, cuối cùng mẹ Thanh Âm cũng đã dừng lại nghỉ ngơi mà nghĩ: “Thanh Âm nói đúng, nấu ăn sẽ làm chậm trễ việc học của con. Vậy thì, mẹ mời mấy đứa đi ăn vậy.” Sau khi tính toán nhanh số tiền có trong túi, mẹ Thanh Âm cười nói: “Có một nhà hàng bên ngoài khu này của chúng tôi mùi vị rất là ngon.”

Vương Béo lập tức ngăn lại: “Đừng đừng! Chị ơi, chúng tôi cũng không phải là người ngoài! Chúng tôi đều rất thân với Thanh Âm, chị không cần khách khí như vậy đâu. Thanh Âm nói buổi trưa đi ra ngoài ăn cơm làm chậm trễ việc học, vậy nên bọn tôi đã gọi đồ ăn bên ngoài rồi.” Ông ta mở đơn đặt hàng đồ ăn ngoài cho mẹ Thanh Âm xem: “Còn khoảng 20 phút nữa là giao tới rồi.”

Mẹ Thanh Âm vốn dĩ nhân lúc trước buổi trưa xin về đây một tiếng đồng hồ. Nếu trong nhà đã không có việc gì, bọn họ lại đặt đồ ăn ngoài rồi thì bà quyết định vẫn nên nhanh chóng quay trở về chỗ làm bỏ giờ nghỉ đi, tránh kéo dài thời gian rồi sau xin nghỉ sẽ không được dễ dàng nữa.

Thấy dưa hấu trên bàn trà đã gần hết, mẹ Thanh Âm dọn dẹp sạch sẽ để lát nữa ba người khỏi phải dọn: “Mẹ về để đưa hoa quả cho mấy đứa, lần sau muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ. Sao có thể để hai người vừa dạy thêm cho Thanh Âm vừa phải đem theo hoa quả được chứ.”

Khương Duy sờ sờ đầu ngượng ngùng cười nói: “Dì không cần phải khách khí ạ, cũng không phải người ngoài. Tiểu đại sư... cái đó, Thanh Âm từng giúp đỡ cháu, dì đừng xem như xa lạ nữa ạ.”

Lâm Thanh Âm ở bên cạnh gật đầu phối hợp: “Đúng đúng đúng, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Vương Béo vô lực bịt mắt lại, nhanh chóng nở một nụ cười tìm cách nói đỡ hai người: “Thanh Âm vô cùng thích giúp đỡ người khác.”

Mẹ Thanh Âm: “...”

Mấy đứa càng nói mẹ càng cảm thấy chuyện này có chút không bình thường.

Nhưng mà trong nhà có người ngoài, mẹ Thanh Âm cũng ngại hỏi kỹ lưỡng, sau khi nói khách khí vài câu thì xách túi chuẩn bị về đi làm: “Vậy mấy đứa tiếp tục học đi, mẹ phải lập tức đi về đơn vị đây.” Mẹ Thanh Âm khua khua tay: “Đợi cuối tuần mẹ mời mấy đứa đi ăn để cảm ơn mấy đứa cho ra lẽ.”

Vương Béo cười, một đường tiễn mẹ Khương ra tới ngoài cửa, đợi đến sau khi đóng cửa lại mới thở ra một hơi mệt mỏi.

Quay người về lại phòng khách, thấy Khương Duy chuẩn bị tiếp tục lên lớp, Vương Béo nhanh chóng ngồi chét vào giữa hai người, chen vào một việc: “Tiểu đại sư, người nhà cháu đã biết chuyện cháu đoán số mệnh chưa?”

“Chắc là không biết rồi!” Lâm Thanh Âm nói như lẽ đương nhiên: “Bọn họ vẫn chưa từng hỏi cháu.”

Vương Béo nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng, biểu tình đương nhiên trên mặt Lâm Thanh Âm thì cảm thấy rất mệt mỏi: “Vậy cháu đã từng nghĩ qua nếu như mẹ cháu phát hiện ra cháu đi đoán số mệnh cho người khác thì phải làm sao?”

Vẻ mặt Vương Béo nghiêm túc, nói: “Chú cũng xem là chuyên gia đoán số mệnh tốt xấu cho người khác, chủ yếu là vì chú học hành không đến nơi đến chốn nên không thi đậu đại học. Sau khi tốt nghiệp ra ngoài làm việc thì tiền lương lại ít đến đáng thương. Cháu nghĩ chú là dân cho thuê thế hệ 2. Chú có sáu căn hộ, tiền thuê nhà hàng tháng họ trả cho chú đủ để nuôi một gia đình đông con, chú sao phải mệt chết mệt sống để đi kiếm 2 nghìn tệ, còn không bằng ra ngoài đoán số mệnh cho người khác! Kiếm được thì trong lòng chú rất vui, còn không kiếm được thì vẫn có người nói chuyện phiếm pha trò, vẫn còn là tốt hơn ở nhà. Tiểu đại sư, nhưng mà cháu và chú không giống nhau!”

Lâm Thanh Âm tức giận nhìn ông ta: “Cháu không giống chỗ nào? Là vì cháu không có bốn căn hộ sao?”

Vương Béo bị trọng điểm của Lâm Thanh Âm làm cho tức cười: “Cháu có không?”

Tức giận của Lâm Thanh Âm lập tức bị bẹp xuống: “Cháu không có...”

“Vậy không phải là được rồi sao.” Vương Béo không biết làm sao mà nói: “Thực ra trọng điểm của vấn đề không phải nằm ở chỗ mấy căn nhà, chú tốt nghiệp xong không có gì, người trong nhà cho rằng chỉ cần chú đi ra khỏi nhà làm cái gì đó thì đều giỏi hơn những người ngốc nghếch ngờ nghệch ở nhà, nhưng cháu thì khác!” Vương Béo nhìn nhìn xem xem quyển sách trên bàn: “Mặc dù lúc nãy thời gian nói chuyện với mẹ cháu rất ngắn, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra mẹ cháu vô cùng coi trọng việc học của cháu. Mặc dù không chờ mong cháu giống với Khương Duy mà thi được thủ khoa của kỳ thi tuyển sinh, nhưng khẳng định là chị ấy hy vọng cháu có thể thi vào một trường đại học tốt.”

“Cháu biết!” Lâm Thanh Âm vô cùng buồn rầu gật gật đầu: “Nếu không vì thi đậu đại học thì cháu cũng không để Khương Duy phụ đạo cho cháu rồi, thật ra cháu cảm thấy đi New Oriental học nấu ăn cũng khá tốt. Cháu đã dùng điện thoại tra rồi, có rất nhiều thứ được dạy ở đó, như ẩm thực Quảng Đông, ẩm thực Sơn Đông, ẩm thực Hoài Dương...”

Vương Béo có chút hối hận hôm qua mình đã nói với Lâm Thanh Âm về những người đầu bếp đều tốt nghiệp từ đó, ông ta không ngờ rằng chí hướng của Lâm Thanh Âm lại khác người như vậy! Đi New Oriental học kỹ năng nấu ăn gì không biết? Còn không bằng theo học ở khoa phong thủy ở Hồng Kông, ít nhất thì không gặp phải vấn đề gì khi tốt nghiệp.

Phát hiện trọng điểm của mình bị Lâm Thanh Âm làm cho lệch rồi, Vương Béo trực tiếp đơn giản nắm bắt điểm mấu chốt của vấn đề nêu ra cho Lâm Thanh Âm: “Cháu ở bên ngoài đoán số mệnh thì mẹ của cháu nhất định sẽ lo lắng cháu bỏ lỡ việc học tập, mà còn...” Ông ta có chút khó xử gãi gãi mặt, không biết điều mà bản thân muốn hỏi có đụng chạm vào điều cấm kỵ của tiểu đại sự hay không.

Lâm Thanh Âm nhìn ông ta một cái, ngược lại lại biết rõ ông ta muốn nói gì: “Ý chú muốn nói là mẹ cháu sẽ hỏi cháu học cái cái này từ ai?”

Vương Béo thở ra một hơi, liên tục gật đầu: “Suy cho cùng thì những người được tổ tiên làm nghề đoán số mệnh truyền lại giống như chú khá là ít.”

Lâm Thanh Âm liếc nhìn ông ta một cái, còn không biết ngại mà nói trình độ ông ta nhiều bao nhiêu, nhưng về vấn đề Vương Béo đặt ra vẫn nên nghĩ kỹ. Thật ra lúc Lâm Thanh Âm ở bên ngoài đoán số mệnh cho người khác thì căn bản chưa có gì nhiều; cô chỉ tính kiếm tiền này để mua Linh Ngọc tu luyện. Nhưng gần đây cùng người khác giao tiếp nhiều rồi, cô cũng biết nên cân nhắc suy nghĩ của người nhà.

Lâm Thanh Âm suy nghĩ trong giây lát, cho rằng nếu như mẹ cô thực sự phát hiện thì cũng không sao, cũng bớt được nỗi lo phải làm sao để đưa tiền cho bọn họ. Chuyện mấu chốt bây giờ là vấn đề truyền đạt và tiếp nhận...

Người ngoài quan tâm cô tính chính xác hay không, còn người trong nhà thì lại hỏi cô học được từ đâu?

“Nếu như cháu nói đây là thiên phú trời cho, vậy mọi người có tin hay không?”

Vương Béo nhìn cô, một lời khó mà nói hết: “Cháu thấy sao?”

“Nhưng mà sự thật là như vậy mà.” Lâm Thanh Âm nói vô cùng tự nhiên: “Ví dụ nói cháu để chú xem tướng mạo cho Khương Duy, chú có thể xem ra được cái gì?” Dừng một chút, Lâm Thanh Âm nhấn mạnh một câu: “Nói thật, đừng chỉ dùng những lời lừa gạt người khác.”

Vương Béo nhìn chằm chằm Khương Duy một lát: “Lớn lên khá đẹp trai.”

Khương Duy mừng rơn vỗ vỗ vai Vương Béo, dáng vẻ như một cặp anh em tốt: “Anh Béo, mặc dù tôi biết năng lực anh khá kém, nhưng mà không ngờ tới anh lại có mắt nhìn như vậy.”

Vương Béo vươn tay hất tay Khương Duy ra: “Nghe tiểu đại sư nói.”

“Cháu có thể nhìn thấy vận may trên đầu của anh ấy. Hơi thở hào quang màu đỏ vàng tươi lượn lờ quanh quẩn trên Cung Mệnh, còn có thể nhìn ra tuổi thọ dài lâu, còn có thể thông qua tướng mạo mà nhìn ra ba mẹ anh có khỏe mạnh hay không, lúc nào lấy vợ, có mấy đứa con...” Lâm Thanh Âm thần sắc nhàn nhạt nói: “Cháu có thể nhìn thấy số mệnh của một người. Mặc dù ngày hôm đó cháu ngồi cách Khương Duy rất là xa, nhưng cháu vẫn có thể nhìn ra anh ấy đang vận xui quấn lấy, vì vậy mới cố ý gọi anh tới đây.”

“Trời đất! Cháu đây là mở thiên nhãn rồi sao?” Vương Béo nhích người qua cố gắng nhìn mắt của Lâm Thanh Âm: “Ơ, hình như chú phát hiện cái gì đó rất đặc biệt. Đôi mắt của tiểu đại sư vô cùng trong suốt, ngấn ngấn nước nhìn rất đẹp.”

*天眼: Thiên nhãn: mắt của trời: cái gì cũng biết, cái gì cũng nhìn thấu.

Lâm Thanh Âm cạn lời nhìn ông ta: “Đây đúng là trình độ của chú rồi.”

Vương Béo lúng túng sờ sờ đầu, ngại ngùng lùi về phía sau một bước: “Tiểu đại sư, cháu tiếp tục nói đi.”

“Ngoài những cái đó, đối với những thứ như xem bói phong thủy thì trời sinh cháu vốn đã thông hiểu.” Lâm Thanh Âm nói rồi lấy quyển sách từ trong tay Vương Béo qua: “Chú mãi cứ khó khăn với việc học thuộc lòng quyển sách này, nhưng cháu chỉ cần nhìn qua một lần là có thể nhớ tất cả nội dung trong này, không cần người một bên dạy mà cháu vẫn hiểu rõ làm sao để ứng dụng vào thực tiễn.”

Vương Béo nghe xong những lời này trong lòng cảm thấy như có đựng một chất chua như chanh vậy, từ trong ra ngoài đều là sự cay cay chua xót: “Tiểu đại sư, thiên phú trời cho này của cháu quá tốt rồi, còn có thể cho những người bình thường như bọn chú con đường sống không hả.”

“Biết được điều mà người khác dễ dàng đạt được thì bản thân không có cảm giác gì nữa rồi.” Lâm Thanh Âm cười ha hả nhìn ông ta, đột nhiên trong chốc lát giọng nói lạnh xuống, khuôn mặt hờn dỗi nói với ông ta một câu: “Vì vậy chuyện chú có sáu căn hộ sau này nói ít lại chút.”

Khương Duy đập bàn cười lớn, Vương Béo giơ tay đầu hàng mà cười theo, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Tiểu đại sư, điều mà lúc nãy cháu nói là thật sao?”

Vẻ mặt Lâm Thanh Âm đều là sự nghiêm túc: “Là thật đó, lừa chú cũng không kiếm được tiền.”

Vương Béo buồn rầu thở ra một hơi, ôm lấy quyển sách rụt lại quay lại sofa bắt đầu học thuộc lòng, người so với người thật sự tức chết người mà.

Lâm Thanh Âm thấy Vương Béo không hề sinh ra một sự hoài nghi nào với mình, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Thật ra cô không hề nói dối. Cô tu luyện tiên pháp, lại là người của thần Bói, dùng mắt thường nhìn thấy số mệnh của người khác chẳng qua là một chuyện rất đơn giản. Những lời tiếp theo phía sau cũng là thật. Người có tu luyện thiên phú trời cho không hề ít, nhưng đồng thời thì có thiên phú về thuật số lại lác đác ít ỏi, nếu không thì cô cũng không bị thần Bói nhìn trúng, vừa tới của đã trực tiếp trở thành đệ tử nòng cốt, sau đó lại được chưởng môn chọn làm người kế thừa của mình.

Trên con đường thuật số, không có ai dám so được với thiên phú trời cho của cô.

Chẳng qua những thứ cô giấu diếm là bản thân sinh ra ở thời đại nào mà thôi.

Tầm mắt Lâm Thanh Âm dừng lại trên quyển sách mà Vương Béo đã cầm đi, quyết định mình cũng tạo ra một vài cái “để truyền lại”: “Chú Béo, buổi chiều chú đi mua cho cháu một ít bút mực và giấy đem về đây. Giấy thì không cần phải trắng quá đâu, phải có một chút kiểu như đã dầm dề qua năm tháng vậy.”

***

Gần đây, ngoài việc dạo bộ và nhảy nhót múa máy thì mỗi buổi sáng của các ông dì chú bác ở trong công viên thành phố còn có thêm một thú vui khác, đó chính là túm lại thành nhóm nói về chuyện liên quan đến tiểu đại sư.

Con người đều có tâm lý nghe theo đám đông, những người già lại càng như thế, nếu không thì những nhãn hiệu chăm sóc sức khỏe đó sẽ không thể đánh lừa những cô dì chú bác này. Lúc đầu nhờ Vương Béo hẹn trước xem bói ít nhiều cũng có chú khó xử. Ví như nói muốn quyết định làm một chuyện quan trọng gì đó nhưng do dự chưa quyết định được, mọi việc ở trong nhà không suôn sẻ, mong đại sư xem có vấn đề ở chỗ nào. Nhưng sau này nguyên nhân đoán số mệnh lại biến hóa khôn lường rồi, thậm chí có người cho rằng bản thân không đi xem một quẻ bói thì không thể theo kịp trào lưu.

Có người đến xem số mệnh thì cũng có người đến xem náo nhiệt, một khi thấy tiểu đại sư xem không được chính xác thì càng thích thú. Nhìn thấy nhiều người săn đón tiểu đại sư như vậy, những người đã từng đoán số mệnh cũng rất linh nghiệm mà vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm, đặc biệt là bác Vương đã được bói ra sắp tới có chuyện vui vào lần trước, hận không thể thay mặt cho cả thế giới tuyên dương tiểu đại sư, ngồi trên xe buýt còn có thể kể suốt về chuyện này với cậu thiếu niên ngồi phía sau, cậu thiếu niên nghe được cả mặt như chết lặng.

Người tìm tiểu đại sư xem số mệnh ngày càng nhiều, nhưng chuyện buồn chính là không phải ngày nào đại sư cũng tới, may sao đại sư nói nếu có chuyện gì đặc biệt cần thiết thì có thể nói với Vương Hổ, có thể được xem riêng vào khoảng thời gian khác.

Đúng 3 giờ sáng mỗi ngày Lâm Thanh Âm đều thức dậy rời giường tu luyện, bình thường đều tu luyện đến khoảng 8 giờ, nhưng nếu như ra ngoài xem bói thì chỉ có thể tu luyện đến 5 giờ thôi.

Hôm nay đã sắp xếp yên ổn là ngày đi xem bói, Lâm Thanh Âm dùng mấy phút để rửa mặt súc miệng, đúng 5 giờ 10 phút là ra khỏi nhà.

Mẹ Thanh Âm liên tục lẩm bẩm nghiền ngẫm với Lâm Thanh Âm về việc cô đã giúp một chút chuyện nhỏ gì cho Khương Duy, phải là một chuyện nhỏ lớn lao như thế nào mới có thể khiến thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học mỗi ngày đều đến nhà phụ đạo, mỗi lần dạy là dạy nguyên cả một ngày. Mẹ Thanh Âm đã quy đổi theo giá cả thị trường, nếu như thật sự chính thức trả tiền thì tiền phụ đạo một ngày là bằng một tháng tiền lương của bà.

Bà có chút hiếu kỳ với việc Lâm Thanh Âm; thỉnh thoảng đi ra khỏi nhà từ lúc sáng sớm, lúc trước thuận miệng hỏi vài câu, Thanh Âm chỉ nói đi công viên, nhưng lại không nói với bà vì sao lại đi sớm như vậy.

Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, mẹ Thanh Âm đợi đã đợi hai ngày từ trên giường ngồi dậy, nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt thay áo quần, đợi đến khi bà bước ra khỏi cửa thì không còn nhìn thấy bóng dáng của Lâm Thanh Âm nữa rồi.

Mẹ Thanh Âm nghe được biết được Thanh Âm đi công viên, vì vậy bà cũng không tìm ở nơi khác, chỉ đi về hướng công viên. Cuối tháng tám thời tiết vào buổi sáng có chút mát mẻ, những người có tuổi đều ngủ ít, buổi sáng thức dậy đều thích đi dạo dạo trong công viên, khởi động gân cốt.

Mẹ Thanh Âm vừa bước vào đã bị những người này lôi cuốn, có nhảy quảng trường, có thể dục dụng cụ, còn có đi nhanh chạy chậm. Bà nhìn người bên cạnh đều cố gắng đánh tay đi rất là nhanh, cũng không tự chủ mà gia nhập vào giữa bọn họ, trong lòng suy nghĩ dù sao cũng không biết Lâm Thanh Âm ở xó nào trong công viên, đi theo bọn họ đi vòng vòng nói không chừng có thể tìm thấy.

Vừa đi chẳng bao lâu, mẹ Thanh Âm phát hiện tham gia vào hàng ngũ này người càng nhiều lên, có người còn đi đi rồi chạy luôn, trong miệng hô nhanh lên nhanh lên! Tiếng kêu lớn khiến cho người khác trở nên gấp gáp, hàng ngũ đi nhanh rất nhanh đã biến thành chạy bước nhỏ, bạn đuổi theo tôi tôi đuổi theo bạn vô cùng náo nhiệt.

Tinh thần vận động hăng hái tích cực này vươn lên thật sự rất tốt! Thảo nào những cô dì chú bác này nhìn có vẻ đều dẻo dai khỏe mạnh như vậy!

Mẹ Thanh Âm bị tinh thần khích lệ phấn chấn mà đi rất nhanh, thậm chí còn nghĩ tới sau này thường thường cũng sẽ tới đây đi dạo, tránh việc khi lớn tuổi sức khỏe không tốt lại ảnh hưởng đến Thanh Âm.

“Sắp đến rồi, nhanh lên thôi!” Đột nhiên không biết người nào hét lên một tiếng, mẹ của Thanh Âm nhìn thấy người hô hào bên cạnh mình đột nhiên vây quanh một cây cổ thụ to lớn cách đó không xa. Bà vừa chần chừ một lát rồi bước đi chậm đi hai bước, lại thấy tất cả những người ở sau lưng bà đều vượt qua bà, ra sức chạy về phía cây cổ thụ.

“Aiyo, hôm nay có lẽ đến muộn rồi, cũng không biết có thể chen lên phía trước được không nữa.” Mẹ Thanh Âm nghe thấy một âm thanh ảo não, bà quay đầu nhìn thấy một cô bác vừa chạy vừa buồn phiền mà nói không ngừng: “Hôm qua quên xem điện thoại, tôi không biết hôm nay đại sư đến, nếu không thì 4 giờ tôi đã đợi ở đây rồi!”

Đại sư???

Mẹ Thanh Âm nhăn nhăn mày nghi hoặc, còn cách xưng hô này sao lại quen tai như vậy?

Còn chưa đợi nghĩ ra thì mẹ Thanh Âm đã thuận theo đoàn người mà đi đến dưới gốc cây cổ thụ, lúc này những người đến trước đều đã rất có kinh nghiệm mà ngồi xuống bên cạnh, chừa đường cho người xem bói đi vào.

Mẹ Thanh Âm vươn đầu ra nhìn một cái, đột nhiên người cứng đờ!

Con gái cưng của nhà bà lại có thể ngồi ở dưới gốc cây cổ thụ, một nhóm người vui vẻ chào hỏi nói chuyện với cô, còn gọi cô là tiểu đại sư.

Mẹ Thanh Âm đột nhiên nhớ lại vỗ một phát, thảo nào cách xưng hô này quen tai như vậy, hôm đó Khương Duy cũng gọi Lâm Thanh Âm như này.

Con gái, con ngồi đây làm gì vậy? Con là đang muốn thành tiên sao!!!

Mặc dù mẹ Thanh Âm rất sốc và muốn kéo Lâm Thanh Âm lại để hỏi xem đây là chuyện gì. Nhưng bà nhìn thấy bên cạnh có nhiều người ngồi như vậy, vẫn là nhịn xuống, nhìn quanh rồi tìm một chỗ nhiều người, học theo dáng vẻ ngồi xếp bằng của người khác mà ngồi xuống đất.

Mặc dù mẹ Thanh Âm không có bằng cấp gì quá lớn lao, cũng chưa từng xem qua sách giáo dục con cái, bà dùng sự hiểu biết giải dị mộc mạc nhất để sống chung với con cái. Ở bên ngoài thì phải giữ thể diện cho con, bất kể việc gì cũng phải cần nghe con cái nghĩ như thế nào, chỉ cần là chuyện con mình không muốn nói thì bà tuyệt đối cũng sẽ không gặng hỏi, tránh việc khiến con cái cảm thấy khó chịu, bí bách. Vì vậy mặc dù bà bị một màn trước mặt làm cho sốc, nhưng bà vẫn như cũ theo tiềm thức mà tìm một chỗ trốn đi, đỡ phải khiến cho con gái mình bối rối.

Ngồi ở trên bãi cỏ, nhìn con gái bị một nhóm người bao quanh, mẹ Thanh Âm cảm thấy có chút chóng mặt. Bà phỏng đoán khả năng buổi sáng Lâm Thanh Âm ra ngoài có rất nhiều loại, thậm chí còn nghĩ đến chuyện cô có thể đi làm việc kiếm ít tiền. Nhưng những thứ bà đoán là những công việc lặt vặt như giao sữa, giao báo, chứ chưa từng nghĩ tới Lâm Thanh Âm lại có thể chọn con đường xem bói như thế này.

“Con thật sự biết xem bói không đấy?”

Mẹ Thanh Âm không kiềm được nói nhỏ ra, một cô bác ngồi quạt cái quạt ở một bên sau khi nghe thấy thì nhìn bà với ánh mắt không quá vui vẻ: “Có phải đây là lần đầu tiên cô đến đây không?”

Mẹ Thanh Âm “a” lên một tiếng, mới phát hiện người bên cạnh đang nói chuyện với mình.

“Tôi vốn định đến công viên đi co dãn gân cốt, lúc nãy nhìn thấy rất nhiều người đi tới đây nên đã đi theo, không ngờ là lại có thể đều đến đâu xem số mệnh.”

“Thảo nào cô không biết tên tuổi của tiểu đại sư, hóa ra là lần đầu đến đây.” Cô bác ngẩng cao đầu tự hào: “Tôi đã đến đây hai lần rồi.”

Mẹ Thanh Âm: “?”

Chuyện này có gì đáng tự hào thế chị gái? Là muốn nói với tôi cô rất bận hay sao?

Lâm Thanh Âm luôn cảm thấy những người đến đoán số mệnh đều không bình thường, nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm gì có người bình thường nào tìm một đứa trẻ đang lớn xem mệnh cho chứ!

Đang nói thầm trong lòng thì mẹ Thanh Âm mở to mắt nhìn một bác gái móc ra một xấp tiền đưa cho con gái của mình: “Đại sư, tôi muốn xem xem cái thai trong bụng con dâu tôi có phải cháu trai hay không? Không giấu gì cháu, gia đình tôi là gia đình duy nhất được lưu truyền qua 3 đời.”

Lâm Thanh Âm ngẩng đầu nhìn bà ấy một cái, đẩy xấp tiền trở lại, lạnh giọng nói: “Không xem những vấn đề như thế này, người tiếp theo!”

Mặt bà ấy đều hiện lên sự bất bình phẫn nộ, vừa định nói gì đó thì bị các cô dì chú bác đang xem náo nhiệt ở bên cạnh gây khó dễ: “Nhà nước đã quy định cấm việc xác định giới tính trẻ sơ sinh!”

“Đúng vậy, thời nào rồi mà còn trọng nam khinh nữ, nói ra lại thành chuyện cười.”

“Bà lại hỏi chuyện này con dâu bà có biết không? Bà không sợ mình và cô ấy cãi nhau hay sao.”

“...”

Cô bác xấu hổ mà lấy lại tiền tức giận đi luôn, đến đôi vợ chồng già ở hàng thứ hai lôi kéo nhau đi lên: “Đại sư, chúng tôi muốn tìm người, không biết có thể xem ra hay không?”

Ánh mắt Lâm Thanh Âm dừng lại trên mặt hai người mấy giây, mở miệng nói: “Trong đời hai người có hai người con trai, từ tướng mạo mà xem thì con trai trưởng có quan hệ huyết thống họ hàng mờ nhạt, thất lạc con trai trưởng?”

“Đúng đúng đúng! Từ khi 5 tuổi thì con trai lớn nhà tôi đã mất tích rồi, tìm nguyên một năm mà thực sự tìm không thấy nên tôi mới lại sinh thêm đứa thứ hai.” Bác gái kích động mà không ngừng gật đầu, quay người còn vỗ bác trai một cái: “Tôi đã nói đại sư xem rất chuẩn.”

Bác trai lúc này không thiết thảo luận và cãi vã với bác gái, vừa căng thẳng vừa sợ hãi mà hỏi: “Có thể tìm được không?”

Lâm Thanh Âm: “Có bát tự và ảnh không?” ( app truyện TᎽT )

Bác gái đã chuẩn bị sẵn sàng sàng những thứ này rồi, viết bát tự của con trai đã mất tích lên một tờ giấy, đến cả bát tự của hai vợ chồng già bọn họ và con trai nhỏ cũng được viết trên đó. Ánh thì lại còn đem theo mấy bức, trừ những bức ảnh từ một tuổi đến năm tuổi của con trai lớn, còn có ảnh của cả gia đình bây giờ.

Vương Béo thăm dò nhìn một cái, nhìn bác gái cười ha hả: “Hai người chuẩn bị đủ hết cả rồi.”

Bác gái quay lại nói rất nghiêm túc: “Từ cái ngày cháu bài hàng lên số tôi đã bắt đầu chuẩn bị rồi, chuẩn bị nhiều một chút thì đại sư có thể xem được rõ ràng hơn không phải hay sao?”

Lâm Thanh Âm đem tất cả bức hình đều lật xem một lần, rồi lại nhìn bát tự của cả gia đình, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đứa con nhỏ của bác có phải mấy ngày nay đã đi phương nam hay không?”

“Đúng rồi!” Bác trai từ Mazza đột nhiên đứng lên: “Mấy ngày trước đi Hồng Kông, ngày mai sẽ quay về.”

*马扎: Mazza còn được gọi là Mazha: là một loại ghế nhỏ và đơn giản. Đây là một loại ghế đầu gấp, chân trước và chân sau bắt chéo nhau, căng bạt, da hoặc dây gái. Có thể gấp và xếp lại, nhẹ và dễ mang theo. Được tìm thấy trên khắp thế giới, chân đỡ được làm bằng nhiều chất liệu khác nhau như gỗ và kim loại, nhưng đa số là gỗ (thường là gỗ hiếm). Thường được sử dụng cho hoạt động ngoài trời như câu cá.

Lâm Thanh Âm gật gật đầu: “Bác gọi điện thoại cho con trai nhỏ nhà bác đi, nói với anh ta khi gặp được một người bạn ăn ý ở trên núi thì đừng ngại nói nhiều thêm vài câu thì sẽ có điều vui bất ngờ.”

Hai vợ chồng già vui mừng và kinh ngạc nhìn nhau một cái, nhanh chóng móc điện thoại ra gọi điện cho con trai. Những người bên cạnh đến đây xem bói vốn dĩ rất vội nhưng thấy thế cũng không thúc giục, đều căng thẳng nhìn cặp vợ chồng già.

“Tiểu Huy hả? Hôm nay có phải con đi cái núi gì đó phải không?” Bác trai hỏi xong căng thẳng mà đợi câu trả lời, sau mấy giây vui mừng quay lại nói với vợ mình: “Nói là đang ở đảo Lantau của Hồng Kông, đi từ chiều hôm qua rồi.”

Bác gái nóng nảy giậm chân, bà chê bác trai lề mề nên đã giành điện thoại qua, đùng đùng bộp bộp nói: “Tiểu Huy à, hôm nay mẹ tìm đại sư để xem xem chuyện của anh trai con. Đại sư nói rồi, nếu như ở trên núi con gặp được nói chuyện với ai thì hỏi tình huống trong nhà nhiều một chút, nói không chừng chính là anh trai đã mất tích của con.”

Lý Huy ở điện thoại bên kia ôm trán vô cùng không biết phải làm sao mà lắc lắc đầu, đáp ứng hai tiếng để đối phó rồi ngắt điện thoại đi.

“Hai ông bà già này cũng thật là.” Lý Huy phàn nàn với người đàn ông đối diện một câu: “Một khi tôi không có ở nhà là đi xem bói, còn bảo tôi gặp người khác thì hỏi nhiều một chút, nói không chừng có thể gặp được anh trai thất lạc của tôi năm đó, đây không phải chuyện phiếm hay sao chứ?”

Người đối diện dùng tiếng phổ thông mang theo giọng Hồng Kông nói: “Người ở bên đây cũng khá tin mấy thứ như này, chuyển nhỏ chuyện to gì cũng thích đi xem! Càng huống hồ là chuyện lớn mất đi con cái như này, tự nhiên sẽ dựa vào vận mệnh rồi.”

“Nói cũng phải.” Lý Huy thở ra một hơi rầu rĩ: “Chỉ là anh của tôi đã mất tích 30 năm rồi, người khác nếu như muốn gặp nhau thì đã sớm tìm về nhà rồi. Chẳng qua là tôi không dám nói lời này với ba mẹ của tôi, hai vợ chồng già chấp niệm quá sâu! Nhà tôi lúc trước ở một khu nhà của gia đình trong khu nhà máy. Nhà tôi ở tầng 1, có một khoảng sân nhỏ, sân nhà người khác không phải là dựng một nhà kho để đựng đồ đạc linh tinh thì trồng một ít cây táo cây lựu, đến mùa thu thì quả ra ăn không hết. Nhưng sân nhà tôi cái gì cũng không có, trong sân bị ba làm cho cao một khối lùn một khối, nói là lúc nhỏ anh tôi đã thích chơi trò chơi đánh trận, đây chính là chiến trường của anh và ba tôi. Hai người thì một người chỉ huy một tổ xe tăng, mỗi ngày đều mô phỏng đối chiến, cái ngày mà anh tôi mất tích chính là vì khi anh tôi và mẹ tôi đi trên đường, xe tăng nhỏ đựng trong bọc không biết đã rơi ở đâu mất. Mẹ tôi nói ăn xong sẽ đưa anh ấy đi tìm, kết quả vừa nấu ăn xong đi ra thì phát hiện cửa sân đã mở ra, không biết anh tôi đã đi đâu rồi.”

Lý Huy lau lau khóe mắt, âm thanh có chút nghẹn ngào: “Sau này nhà máy đóng cửa ngừng hoạt động, về phần bên chúng tôi bị phá bỏ để xây dựng một trung tâm mua sắm. Ba mẹ tôi khóc như muốn chết đi sống lại, nói rằng nếu như anh tôi trở về thì không tìm thấy nhà, cũng không thể ăn được quả lựu của nhà cô Lưu ở cạnh bên nữa.” Lý Huy nói rồi cười lên có chút đắng chát: “Lựu nhà cô Lưu vô cùng chua, chúng tôi đều không thích ăn. Tôi mới không tin anh tôi thích ăn cái đó đâu.”

Lý Huy lảm nhảm không ngừng rất lâu, đợi đến khi nói xong mới phát hiện biểu tình của người đàn ông đối diện có vẻ có chút kỳ quái khác biệt, anh ta mới phát hiện lúc nãy cảm xúc của bản thân có chút mất khống chế: “Xin lỗi anh Trương, nói nhiều về những việc vặt trong nhà như vậy, khiến anh chê cười rồi.”

“Lý Huy? Cậu họ Lý đúng không!” Lời nói của anh Trương có chút lộn xộn: “Ba của cậu cũng họ Lý sao?”

Lý Huy có chút kinh ngạc nhìn anh ta một cái, khóc không được mà cười cũng không xong nói: “Tôi đương nhiên là họ Lý, tôi là con trai ruột của ba tôi mà.”

“Nhà cậu ở kí túc xá của xưởng dệt sao?” Anh Trương có chút kích động lại có chút buồn phiền: “Nhưng tôi không nhớ ra nhà tôi ở chỗ nào nữa rồi, cũng không thể nhớ ra tên của ba mình, thậm chí đến cả tên của mình tôi đều không biết, tôi chỉ nhớ mẹ tôi gọi tôi là Đại Bảo.”

Lý Huy đột nhiên mở to mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, giọng của anh Trương có chút run rẩy: “Không giấu gì cậu, lúc còn nhỏ tôi bị người khác lừa đi, bị người ta đem tới mấy mấy nơi liền, cho đến khi được bố nuôi đưa tới Hồng Kông mới ổn định trở lại.”

Anh tá nhìn trong đôi mắt tràn lệ của Lý Huy: “Tôi có rất ít ký ức tuổi trẻ về của mình. Nhưng tôi luôn nhớ khi còn trẻ cái cảnh tượng tôi và ba tôi nằm sấp trong sân cùng nhau xông vào trận chiến, mẹ tôi nói rằng trong cả xưởng dệt này không có đứa trẻ nào mặc áo quần phí như tôi.”

Lý Huy nuốt nước bọt, có chút thẫn thờ hồi tưởng lại những lời mà đôi vợ chồng già nói trong điện thoại lúc nãy, muốn anh ta gặp được người nói chuyện thì hỏi nhiều một chút, nói không chừng có thể tìm được người anh đã mất tích của mình!

Đây là tìm cái người đại siw kia mà xem ra sao? Người anh trai đã tìm 30 năm lại có thể gặp lại được như này? Cái này thì cũng quá lạ lùng, kỳ lạ rồi.

Ly Huy không biết mình nên nói gì. Anh ta nhanh chóng móc điện thoại trong túi ra, vào lúc năm ngoái mẹ nói rằng ảnh trong nhà đều ố vàng nhăn nheo rồi, cũng không biết còn có thể giữ gìn được mấy năm. Anh ta bèn đem những bức ảnh đó gửi đi phục chế xử lý lại một tý, vừa đúng trong điện thoại có một bức ảnh điện tử đã xử lý qua.

Anh Trương nghiêm túc nhìn bức ảnh phục chế trong máy điện thoại của Lý Huy, mỗi bức ảnh đều phải nhìn tới mấy phút, trong đó có một tấm là con trai và ba mình đang nằm sấp ở chỗ lồi lõm không bằng ở trong sân, mặc dù hai người đầu mặt đều phủ đầy cát bụi, nhưng trên mặt lại mang theo một nụ cười rạng rỡ nhất.

Ngón tay của anh Trương nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của hai người trong bức ảnh, cuối cùng ánh mới anh dừng lại trên ngôi nhà phía sau hai người họ. Trên bệ cửa sổ có đặt một chậu cây lan nhện dài vô cùng tươi tốt, và trên cây lan nhện được buộc đầy những bông hoa nhỏ nhiều màu sắc.

“Mẹ, vì sao cây lan nhện nhà chúng ta không nở hoa? Không hề đẹp một chút nào!”

“Vậy chúng ta cùng nhau làm một ít hoa nhỏ cho cây lan nhện có được không nào?”

“Phải thật nhiều màu sắc nhé, đỏ này, xanh này, lam này, hồng này, còn phải có màu đen nữa!”

“Hoa nhà ai mà có màu đen chứ?”

“Nhà chúng ta nè!”

Ký ức mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, tiếng cười của mẹ dường như ở bên tai, anh Trương nhìn bông hoa màu đen đặc biệt trên cây lan nhện, nước mắt rơi xuống.

“Lý Huy, vé máy bay mà cậu đặt là vào ngày nào vậy? Tôi muốn cùng cậu về nhà!”

***

“Hải tảo hải tảo... phiêu mình theo gió... hải tảo hải tảo... nhảy múa trong bọt sóng...”

Tiếng điện thoại di động chói tai vang lên. Những người xung quanh đang tập trung xem tiểu đại sư xem bói đều nghe theo âm thanh mà nhìn qua có chút bất mãn, ngay cả Lâm Thanh Âm cũng nuốt trở lại lời mới nói được một nửa xuống , ngẩng đầu nhìn qua phía bác gái lúc nãy vừa xem bói.

Bác gái tay chân luống cuống lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra. Những người khác thấy vậy bèn thu hồi ánh mắt, quay đầu lại tiếp tục nhìn đại sư nhỏ, ai biết rằng Lâm Thanh Âm nhìn đôi vợ chồng già mà không nói gì.

“Tiểu Huy hả? Cái gì tìm thấy rồi? Nó bảo nó tên là Đại Bảo? Đúng đúng đúng! Đúng là gọi là Đại Bảo! Con nhanh xem thử bên mông trái của nó có một cái bớt màu đỏ hay không, giống như kiểu đám mây vậy!”

Bác gái quên đi những người xung quanh mình, hai tay cầm lấy điện thoại, âm thanh cao lên tận quãng tám, nước mắt tràn ra: “Cái gì? Nó không cho con cởi quần nó ra hả? Cái thằng nhóc hung dữ này!”

Cũng không biết người bên kia nói gì, bác gái vừa cười vừa khóc, rất lâu sau mới bỏ điện thoại xuống.

Gần đó một mảng yên tĩnh, vẫn là bác trai phải ứng lại trước, đôi môi run lẩy bẩy hỏi: “Tiểu Huy nói thế nào?”

“Tiểu Huy nói hai đứa ngày mai sẽ trở về, còn nói...” Bác gái nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của bác trai đang cười lên: “Đại Bảo hỏi ông còn nhớ “Học tập Lý Hướng Dương, kiên quyết không đầu hàng” không? Nó nói lần trước ông đánh trận thua nó, mặc nợ nó một chiếc xe tăng còn chưa mua kìa.”

Bác trai cũng cười theo, đây là bài đồng dao yêu thích của ông ấy khi ông ấy và con trai của mình chơi trò chơi đánh trận.

Nhưng cười rồi lại cười, hai người bèn gào lên khóc lớn, đứa con đã bị thất lạc 30 năm, cuối cùng cũng tìm thấy rồi!

Người ở một bên nhìn vậy cũng lau nước mắt, một nhóm người bước lên đưa khăn giấy để chúc mừng cho họ. Hai người khóc một tràng, tảng đá mắc ở trong lòng mấy năm cũng đã gỡ ra rồi. Bọn họ thực sự không nghĩ tới đứa con đã mất tích 30 năm của mình lại có thể dùng cách này để tìm về lại được, quả là quá khó để tưởng tượng ra.

Hai vợ chồng già lau lau nước mắt, vô cùng hiểu nhau mà móc hết toàn bộ tiền trong túi ra thì gom được 6- 7 trăm.

“Đại sư, thật sự rất cảm ơn cháu, hôm nay chúng tôi không đem theo nhiều tiền, ngày mai chúng tôi sẽ đem tới!”

Lâm Thanh Âm vươn tay đem tiền đẩy trả lại: “Xem bói 10 nghìn tệ là đủ rồi, hai người cũng không cần tới tôi để giải quyết tai họa, nên không cần đưa thêm tiền cho tôi. Huống hồ tình duyên của hai người và con trai trưởng mặc dù mờ nhạt nhưng chưa đoạn tuyệt. Dù cho là hôm nay không tìm tới tôi xem bói thì ngày sau hai người cũng sẽ có cơ hội, duyên phận khác để mà gặp được nhau.”

“Vậy còn không biết phải đợi đến bao giờ. Chúng tôi đều 60 tuổi rồi, thật là không đợi được nữa!” Mặt bác gái đều là nước mắt bèn cười lên: “Bất luận là nói gì thì cháu là ân nhân của nhà họ Lý chúng tôi. Ngày mai Đại Bảo nhà chúng tôi và em trai của nó đi máy bay trở về, đến lúc đó nhà chúng tôi mở tiệc mời khách, đi nhà hàng tốt nhất, cháu giúp chúng tôi chứng nhận một lát.”

Lâm Thanh Âm nghe vậy có chút rối rắm: “Nhà hàng tốt nhất sao? Nhưng mà cháu vẫn chưa làm xong bài tập nữa!”

Bác gái: “...”

Những người vây xem: “...”

Vương Béo vốn đã biết bản tính tham ăn của Lâm Thanh Âm rồi, biết rằng cô muốn đi nên lập tức nhanh chân tính kế: “Để Khương Duy làm, dù sao cậu ta cũng đã làm giúp cho cháu nhiều lần như vậy rồi, làm phần còn lại cũng không khác biệt gì.”

Mẹ Thanh Âm: “!!!”

Hai vợ chồng già cảm ơn nhiều lần rồi rời đi. Lâm Thanh Âm thu hồi ý nghĩ rồi tiếp tục xem bói cho người cuối cùng, lúc này những người bên cạnh quan sát đã có chút ngồi không yên rồi, khe khẽ thảo luận về chuyện lúc nãy.

“Nói ra thì tiểu đại sư đã cứu được vài gia đình kể từ khi đếm đây xem số mệnh.”

“Còn không phải sao, cậu cảnh sát nhỏ nhà họ Mã vừa mới phẫu thuật căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn đầu xong, thậm chí không dùng tới hóa trị, qua vài ngày là có thể xuất viện. Cũng may có đại sư nhắc nhở cậu ta, nếu như kéo dài nửa tháng đến một tháng thì đã không được như bây giờ, nhanh như vậy đã khỏi lại rồi.”

“Còn có nhà họ Khương. Nhà bọn họ đã xui xẻo đến như thế này rồi, công ty phá sản, nhà máy đóng cửa, đến cả biệt thự, xe cộ cũng bán luôn rồi, cháu trai nhà bọn họ trên đường đi bảo vệ (bảo vệ luận án tốt nghiệp) thì trượt chân ngã xuống, suýt chút nữa là không thể tốt nghiệp được. Nếu không phải đại sư nhìn ra được vấn đề thay nhà bọn họ giải quyết thì nhà bọn họ bây giờ lấy đâu ra thuận lợi như vậy! Tôi thấy bác Khương dạo này ý chí phấn chấn, nói rằng công việc kinh doanh của con trai bác ấy đang phát đạt trở lại rồi.”

Nhà họ Khương?

Mẹ Thanh Âm quay đầu lại gọi cái người bác gái tự xưng đã đến đây vây xem hai lần: “Nhà họ Khương mà bọn họ nói có phải là cái nhà có người là thủ khoa của kỳ tuyển sinh đại học phải không?”

“Đúng rồi, tên là Khương Duy, chính cậu ta là người mời tiểu đại sư về nhà đó.”

Lúc này mẹ Thanh Âm mới hiểu rõ, thảo nào Khương Duy ngày nào cũng đến nhà bọn họ dạy phụ đạo cho Lâm Thanh Âm mà không lấy công, thảo nào ngoài việc dạy phụ đạo cho Lâm Thanh Âm thì còn giúp nó làm bài tập, thảo nào ngoài chuyện giúp Lâm Thanh Âm làm bài tập mà còn tự mình mang trái cây tới, đây mà giúp một chuyện nhỏ đấy hả!

Mẹ Thanh Âm cảm thấy rằng nếu như con gái nhà bọn họ để Khương Duy đi thi thay nó thì nói không chừng Khương Duy cũng rất vu vẻ mà đồng ý!

Nhìn con gái mình đang ngồi đĩnh đạc trong đám đông nói chuyện, đáy lòng mẹ Thanh Âm vô cùng phức tạp. Từ lúc nào mà học cái xem bói này thế hả, sao bà một chút cũng không biết?

Có điều...

Mẹ Thanh Âm bịt mặt lại: “Hình như xem cũng thật sự khá chuẩn đấy chứ, tôi cũng muốn xem một quẻ!”

“Muốn tìm đại sư nhỏ xem bói cho thì phải hẹn trước với đại sư Béo kia.” Bác gái ngồi kế bên chỉ chỉ Vương Béo: “Có điều nghe nói bây giờ người hẹn trước rất nhiều rồi, đều xếp đến tận hai tháng sau. Nếu như cô có việc gấp lắm thì có thể nói trước với đại sư Béo, anh ta tự sắp xếp thời gian cho, nhưng mà với việc này thì cần tới 1 nghìn 5 tệ.”

Đáy lòng mẹ Thanh Âm vô cùng phức tạp, tìm con gái xem bói còn đắt như vậy, phải mất đến nửa tiền lương một tháng của bà.

Xem bói cho người cuối cùng xong, Lâm Thanh Âm đứng dậy đi về phía mẹ mình. Thực ra thì lúc mẹ cô theo nhóm người đi tới đây thì cô đã nhìn thấy rồi, chỉ là cô nhìn thấy mẹ lén lén lút lút giống như kẻ trộm, cô cũng không nói thẳng ra.

Mọi người nhìn thấy Lâm Thanh Âm đi qua thì hưng phấn mà từ dưới đất đứng lên, tâm tình kích động giống như người hâm mộ mà gặp được thần tượng vậy. Mẹ Thanh Âm thấy thế vừa muốn trốn đi thì phát hiện con gái đang nhìn mình, chỉ có thể ảm đạm mà đứng lên.

“Mẹ, hôm nay mẹ được nghỉ sao? Vậy chúng ta về nhà thôi.”

Bác gái ngồi kế bên nhìn nhìn Lâm Thanh Âm, không dám tin mà lại nhìn mẹ Thanh Âm, biểu tình tức giận khi bị lừa một vố: “Cô nói với tôi lần đầu cô tới đây.”

Mẹ Thanh Âm ngại ngừng cười cười: “Đúng thật là lần đầu tới.”

“Cô còn hỏi tôi tiểu đại sư xem bói có linh nghiệm hay không!”

“Nó cũng chưa từng xem bói cho tôi!”

Bác gái nhìn nhìn Lâm Thanh Âm, bà ta vừa nghiến răng vừa dậm chân rồi nắm lấy cánh tay của mẹ Thanh Âm: “Vì tôi giải đáp nghi vấn những nghi vấn cho cô, cô thay tôi thương lượng thương lượng với đại sư, để tôi được chen vào hàng đi.”

Mẹ Thanh Âm: “Chen hàng giá 1 nghìn 5 tệ, lúc nãy cô vừa nói với tôi như vậy!”

Bác gái: “...”

Lúc nãy là tôi nói nhiều rồi.

***

Mẹ Thanh Âm mang theo thâm tình phức tạp đi theo con gái về nhà, mới tới cửa thì không đợi mẹ mình chất vấn mà Lâm Thanh Âm đã đem những lời mà từng nói với Vương Béo nói lại với mẹ mình một lần nữa, còn về phòng lấy quyến sách bí mật tự tay mình viết đem ra.

Mẹ Thanh Âm lật xem một cách thận trọng cẩn thận, không chỉ chữ trong đó bà không đọc ra được, đến cả đồ án bà xem cũng không hiểu: “Cái này là đang viết gì vậy?”

Lâm Thanh Âm tùy ý chỉ một hàng rồi đọc lên hai câu.

Mẹ Thanh Âm: “Nghe không hiểu.”

“Nghe không hiểu là đúng rồi.” Lâm Thanh Âm họ nhẹ một cái, nói vô cùng tự nhiên: “Mẹ không có thiên phú trời cho này.”

Mẹ Thanh Âm đồng ý với điều này, năm đó đi học thành tích cũng bình bình, làm sao có thể biết được những thứ khó hiểu ít người biết tới như này chứ.

Chỉ là...

Mẹ Thanh Âm rối rắm hỏi: “Con tự học cái này thì không nói, sao lại đột nhiên nghĩ tới việc ra bên ngoài xem bói cho người ta chứ?”

“Bởi vì để kiếm tiền ạ!” Lâm Thanh Âm nói: “Mẹ, mẹ và ba con quá cực khổ, cứ vất vả như vậy thì tuổi thọ của hai hai sẽ bị giảm bớt. Hai người nghe con, bây giờ từ chức nghỉ việc đi. Con sẽ thuê một cửa hàng nhỏ trước cửa nhà chúng ta cho mẹ, hai người bán ít kem ly, cổ vịt, trái cây gì đó.”

Mẹ Thanh Vân nghe xong ấm áp trong lòng, vành mắt có chút đỏ lên: “Không cần đâu, ba mẹ làm gì lỗ nấy, tiền con tự mình kiếm được thì giữ lấy mà dùng.”

“Ba mẹ hai người mở tiệm con sẽ theo bát tự của ba mẹ mà bố trí đội hình. Mặc dù không thể làm cho hai người phát tài được nhưng khẳng định kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ, cũng có thể thoải mái hơn một chút.”

Lâm Thanh Âm vào phòng lấy ra một cái túi và hai mặt dây chuyền bằng ngọc: “Vận mệnh không phải một khi thành mà không thay đổi được, không nên cưỡng cầu để thay đổi vận mệnh, nhưng thông qua sự thay đổi của chính mình để thay đổi vận mệnh là điều có thể. Mặt dây chuyền bằng ngọc này là bùa hộ mệnh mà con làm dựa theo bát tự của mẹ và ba con, có thể giữ gìn bình an bảo vệ sức khỏe dồi dào. Ba mẹ chỉ cần mang theo bên người, con bảo đảm về sau hai người đều sẽ thuận thuận lợi lợi.”

Mẹ Thanh Âm nhận lấy mặt dây chuyền bằng ngọc mà con gái đưa tới, đáy lòng không nói rõ là cảm xúc gì, bản thân chưa thể tạo điều kiện tốt đẹp gì cho con gái, ngược lại còn để một đứa trẻ mười mấy tuổi lo lắng thay cho hai vợ chồng họ.

Lâm Thanh Âm nhìn mẹ mình đeo mặt dây chuyền bằng ngọc có dây màu đỏ lên cổ, rồi lại cái túi trong tay đưa cho bà: “Trong này có 200 nghìn tệ, đây là tiền vốn con cho ba để làm ăn buôn bán, bây giờ mẹ đi từ chức cho ba đi.”

Mắt mẹ Thanh Âm đỏ lên gật gật đầu, giọng nói giống như bị vật gì đó làm cho mắt kẹt lại một chút, đắng chát có chút đau khổ.  Bà vươn tay ôm lấy Lâm Thanh Âm, ôm chặt cô vào trong lòng.

Toàn thân Lâm Thanh Âm cứng đờ, từ khi sinh ra đến bây giờ thì đã hàng nghìn năm cô chưa tiếp xúc qua với người khác ở khoảng cách gần như vậy, người mẹ kiếp trước của cô cũng chưa từng ôm cô. Nhưng mà cơ thể mẹ ấm áp, cái sự rung động của cùng huyết thống khiến cho cô thấm đẫm cảm giác an toàn, khiến cho cô không nỡ thoát khỏi cái ôm này.

Mẹ con lặng lẽ ôm nhau rất lâu, sau khi mẹ Thanh Âm điểu khiển lại cảm xúc của mình thì cuối cùng cũng buông Lâm Thanh Âm ra, cũng nhớ lại chuyện lớn khi sáng mà bà đã quên mất.

“Thanh Âm à, ba mẹ sẽ nỗ lực mở tiệm kiếm tiền, con vẫn nên lấy việc học làm chủ!”

Lâm Thanh Âm gật gật đầu: “Con biết rồi ạ, con phải thi đại học.”

Mẹ Thanh Âm thở ra một hơi: “Còn có năm ngày nữa là khai giảng rồi, bài tập hè con đã làm xong chưa?”

Lâm Thanh Âm: “...”

Mẹ Thanh Âm: “Lúc trước có phải Khương Duy thay con làm bài tập hay không?”

Lâm Thanh Âm: “...”

Mẹ Thanh Âm: “Nhanh về phòng làm bài tập đi! Không được nhờ Khương Duy làm tập giúp cho con nữa!”

Lâm Thanh Âm không dám tin nhìn mẹ mình, trở mặt nhanh vậy sao! Chẳng lẽ đây chính là đời người chân thực mà Khương Duy đã nói sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play