“Ừm!” Lâm Thanh Âm vô thức trả lời, cô không tự chủ được mà đi tới phía anh, Khương Duy rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô, ánh mắt trìu mến dịu dàng: “Lần này ngươi tới nhân giới đã nhìn thấy những gì?”

Lâm Thanh Âm ngây người kinh ngạc, cô nghe thấy bản thân thở dài một hơi: “Hôn quân giữa đường, dân chúng lầm than, cho dù ta là thụy điểu trên trời, nhưng đối mặt với tình cảnh này cũng không thể góp được mấy phần sức lực. Thế đạo khó lường, nhân gian không được yên ổn, loài thụy thú chúng ta lại e sợ Ngọc Đế nên không dám nhúng tay vào. Thanh Long, người nói xem khí số của chúng ta có phải tận rồi hay không?”

Đáy lòng Lâm Thanh Âm vô cùng buồn khổ, lại càng bất bình hơn với cảnh đen trắng không rõ ràng khiến cho cô không hiểu nổi. Cô vô thức cúi đầu nhìn bản thân, không phải là đồng phục thể dục đơn giản, mà là trang phục cổ phong ngũ sắc, mỗi cử động đều như có hàng triệu con đom đóm đang chiếu sáng.

Thấy Lâm Thanh Âm ngây người, Khương Duy đưa tay ra xoa đầu cô, giống hệt như cách mà cô hay xoa đầu anh: “Không thể nào, chúng ta là thụy thú mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play