Chuyện năm xưa, khi Tần Thiên Lăng bỗng dưng phát tiết hành động mất kiểm soát với Lãng Minh, cũng như bệnh của hắn đột ngột tái phát là do có người chuốc thuốc hắn. Sau đó kéo theo hàng chuỗi sự kiện trùng hợp đến lạ, xoay quanh của cuộc sống của hắn và y. Tất cả mọi thứ đều được sắp xếp một cách khôn ngoan, không để lộ ra một khe hở nào.
Lãng Minh chỉ biết được một phần của sự tình, chỉ biết đến việc Trương Tấn Kiệt làm tổn hại đến gia đình họ Lãng nhưng y đâu biết ông ta cũng có mưu đồ với gia đình nhỏ của y. Tần Thiên Lăng trở về cũng chính vì lý do này, trở về để hàn gắn lại một gia đình mà không may đã rạng nứt.
“Phải thực thiên kế hoạch sớm hơn dự kiến rồi. Chiều nay, anh tan làm cùng tôi.”
“Nghe theo em.”
Ánh mắt hắn vấn vương trên người y. Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi đo đỏ, làn da hồng hào, dáng người thanh tao kia làm hắn nhung nhớ trong suốt 4 năm qua. Thời khắc này, hắn muốn đè y dưới thân, mỗi đêm đều hành hạ y đến sáng mới thoả được nỗi khao khát y.
“Được rồi. Anh ra ngoài đi…”_Giọng Lãng Minh có chút nhẹ giọng
Tần Thiên Lăng cầm cự để không nhảy bổ vào y, hắn khó khăn rời khỏi.
Lãng Minh bước nhanh, nhấc điện thoại lên.
“Hôm nay, em đến đón anh tan làm có được không?”
Người Lãng Minh gọi là Trương A Hoa. Cô ta dường như rất vui mừng, một mực nghe theo.
“Thế em đón cả A Bối đến có được không? Anh gửi địa chỉ đến cho em.”
“Được thôi…”_Trương A Hoa có chút ậm ừ
Lãng Minh không nói gì thêm, nhanh chóng cúp máy. Y còn phải bao nhiêu việc phải làm, thu dọn cả công ty, vận chuyện đồ đạc chuyển đến Trương Thị.
Các đồ nội thất thì xem như bỏ đi hết vì chúng không thích hợp với không gian của Trương Thị. Các hồ sơ, sổ sách thì đích thân y phải thu dọn, đóng vào từng gói hàng chất lên xe tải. Y quần quật như vậy đến tận chiều muộn lúc này Trương A Hoa mới lật đật đi đón A Bối.
“Rốt cuộc là đứa nhóc đó đứng ở đâu? Tìm hoài chẳng thấy đâu.”_Cô ta bực bội kêu than
Một tiểu thư lá ngọc cành vàng đến một trường cấp 2 dạng trung có thể là một việc quá đáng với cô ta. Trương A Hoa cho rằng nơi đây rất bẩn thỉu và toàn là những người thuộc dạng thấp kém, chỉ có thể xách dép cho cô ta là cùng.
Ở trường cấp hai này không có thang máy nên cô ta phải khệnh khạng bước lên từng bậc thang. Phòng của A Bối nằm ở tầng một, mà cô ta chỉ bước có mấy bậc cầu thang mà đã kêu than.
“Nơi quỷ quái đây? Đằng kia chắc là lớp học của thằng nhóc đó.”
Trương A Hoa chỉnh sửa lại tóc tai, phủi phủi chiếc ví cầm tay hàng hiệu của cô ta đến trước lớp của A Bối.
Trương A Hoa thuộc dạng có vẻ ngoài còn cộng với những thứ hàng hiệu xa xỉ trên người cô ta đã thu hút không ít ánh mắt.
“Chào cô giáo, tôi là mẹ của A Bối.”
_Cô ta tuỳ tiện nhận con trai
Cô giáo có chút nghi ngờ nhưng nhớ tới lời của Lãng Minh, sẽ có một người phụ nữ tầm 20 tuổi đến đón A Bối. Cô giáo chỉ không ngờ, người Lãng Minh nói đến là Trương A Hoa.
“A Bối à, con đến đây. Mẹ con đến đón đây này.”
Đám bạn của A Bối đều oà lên, vì chúng tưởng A Bối có mẹ đẹp mà còn sang trọng như vậy. Ngược lại, A Bối chẳng mấy vui vẻ khi nhìn thấy Trương A Hoa. Cậu bé biết người phụ nữ này chẳng thật tâm với nó bao nhiêu, toàn là giả tạo thôi.
Trương A Hoa diễn xuất cũng thành thục lắm. Vừa bước khỏi cổng trường, cô ta đã có thái độ cáu gắt với A Bối.
“Mày không chờ ở cổng trường, bắt cô mày lên tận lớp để đón, bộ chân mày bị hưng rồi hay sao?”_Trương A Hoa mắng mỏ
A Bối thừa biết chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra, “mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng”. Thằng bé được hưởng đức tính trầm tĩnh của Tần Thiên Lăng nên quyết định chịu trận, nói ra thì cũng chẳng ai tin thằng bé cả.
A Bối ngồi trong chiếc siêu xe của nhà họ Trịnh đến công ty baba. Đến nơi, Trương A Hoa liền thay đổi vẻ mặt.
“Mày liệu mà làm. Dám hó hé thứ gì với ba mày thì đừng trách.”
A Bối sợ hãi im thinh thít, thằng bé vô tội vạ bị xoáy vào tình huống như thế này.
Trương A Hoa mở cửa xe cho A Bối tỏ vẻ săn sóc cho A Bối trước Lãng Minh.
“Em đón con đến rồi à.”
“Vâng, thằng bé ngoan lắm. Nghe lời em hết mực.”
“Có phải vậy không, A Bối?”_Lãng Minh cúi người xoa đầu thằng bé
A Bối vẫn im lặng không nói, vẻ mặt không có lấy một nụ cười. Lãng Minh chẳng nhận ra điều kỳ lạ ở A Bối, chỉ qua loa hỏi thăm thằng bé thêm một tí rồi thôi.
“Anh còn tí việc. Em và con vào trong đợi anh tí đi. Anh phải thu xếp thêm vài việc.”
Trương A Hoa nghe theo lời y, tiện thể cũng đi tìm hai tay sai đang nằm lì trong phòng của cô ta.
“Này…này…bọn bây làm gì ở đây?”
“Dạ…dạ…cô chủ.”_Hai tên sợ hãi
“Tao bảo bọn mày canh chừng anh ấy mà.”
“À…cậu Lãng chỉ đi loanh hoanh công ty. Cô thấy đó, ở đâu ai cũng bận bịu nên bọn tôi tìm một góc nghỉ ngơi để không cản trở công việc của cậu Lãng.”_Tên đó giải thích chí lý
“Anh ấy có biểu hiện gì bất thường không?”
“Không có gì đâu, cô chủ.”
Trương A Hoa gật đầu một cái, rồi kéo A Bối đợi ngoài vào phòng làm việc của Lãng Minh.
Vào trong phòng thì cô ta đụng phải Tần Thiên Lăng đang thu xếp văn kiện. Chạm mắt với người đàn ông đó, cô ta cảm nhận một không nét thanh cao pha thêm sự lạnh lẽo, khí chất đó làm cô sững người một chút nhưng rồi cho qua không quan tâm.
“Ngồi xuống đây đi.”_Cô ta gắt gỏng với A Bối
Trương A Hoa đâu có biết cô ta đang bắt nạt A Bối trước bố của nó. Tần Thiên Lăng khó chịu vẻ mặt khó coi.
“Nơi đây không thể tuỳ tiện ra vào.”
Nhìn thái độ của Tần Thiên Lăng, cô ta biết anh là người mới đến không biết địa vị của cô ta nên cười đểu một phát.
“Tôi là vợ của sếp anh. Hành xử đúng mực vào.”_Cô ta kiêu ngạo
“Nói đến ai đấy? Rõ ràng chồng cô là vợ tôi đấy. Còn dám khênh khịu với ông.”_Nội tâm Tần Thiên Lăng
“Sao nào? Đứng trơ ra đó làm gì? Rót tôi cốc nước đi.”
Đúng lúc ấy, Lãng Minh đẩy cửa bước vào.
“Giám đốc Tần, anh đến đây tôi nhờ tí.”
Tần Thiên Lăng không hơi thua với cô ta nữa, đến chỗ của vợ hắn. Y kéo hắn đến phòng làm việc của hắn.
“Một lát nữa, Trương Tấn Kiệt sẽ đến đây.”
Tần Thiên Lăng như bỏ ngoài tay lời y nói, mạnh mẽ kéo eo y sát lại hắn.
“Sao đấy?”_Lãng Minh nhẹ nhàng nói
“Em phải hứa, tối nay đến chỗ của anh.”_Tần Thiên Lăng cạ cạ mũi vào tai của y
Lãng Minh dùng tay kéo mặt hắn ra.
“Ai cho anh cái quyền ra điều kiện với tôi đấy hả?”_Lãng Minh mắng yêu
“Không được sao?”_Hắn dùng ánh mắt trần ngập hy vọng nhìn y
“Tôi không chắc…nhưng sẽ cố gắng.”
Hắn cười mãn nguyện, một người ngây ngốc trước Lãng Minh, vui vẻ với những thứ y cho hắn.
“Anh nghe cho kỹ, chuyện sẽ diễn ra thế này…thế này.”
Tần Thiên Lăng ghé sát tai nghe y nói. Lãng Minh thì trong vòng tay hắn, dựa vào người hắn, thì thầm to nhỏ. Cuộc trò chuyện kết thúc bằng vài cú đá lưỡi mật ngọt.
Tần Thiên Lăng và Lãng Minh ra khỏi phòng làm việc quan sát xung quanh, giống với việc mà cặp đôi vụиɠ ŧяộʍ thường làm. Hai người chơi trò chơi kịch tích này cũng khá vui vẻ.
***
Lãng Minh ở cổng công ty đợi Trương Tấn Kiệt đến. Y có hẹn với ông ta cùng A Bối dùng bữa tối, tiện thể ra mắt “cánh tay phải” đắc lực trong công việc của y.
“Con chào bố. Đây là A Bối ạ.”
Trương Tấn Kiệt có mỗi cô con gái nên chẳng có một đứa cháu nào. Đối với đứa trẻ kháu khỉnh A Bối, ông ta rất có thiện cảm.
“Cháu chào ông ạ.”_A Bối ngoan ngoãn khoan tay chào ông ta
“Ngoan…ngoan lắm.”
Ông ta thích thú nắm lấy tay A Bối.
“Có đói chưa? Ông đưa cháu đi ăn đồ ngon nhé.”
“Vâng ạ…”_A Bối chuyển sang đứng cạnh Trương Tấn Kiệt, tránh khỏi Trương A Hoa
“À bố ơi, người con đã nói. Đây là giám đốc Tần ạ.”_Lãng Minh đưa tay về phía Tần Thiên Lăng
Trương Tấn Kiệt đã gặp qua hắn nhưng vẫn làm vẻ không quen biết, bắt tay chào hỏi.
“Giám đốc Tần đây sao?”
“Vâng…”
Sau một vài câu chào hỏi giả tạo, y chen vào giữa.
"Con cũng muốn mời giám đốc Tần dùng bữa. Bố thấy có được không?l
Trương Tấn Kiệt liếc nhìn hắn.
“À…được thôi. Không vấn đề gì.”
“Vậy để tôi lái xe.”_Tần Thiên Lăng
Lãng Minh ngồi ở ghế lái phụ, còn A Bối ngồi cùng với hai người họ Trương kia. Bọn họ chẳng ai muốn ngồi ghế lái phụ nên Lãng Minh đành phải ngồi. Đồng thời cũng tạo thời cơ cho Tần Thiên Lăng và Lãng Minh có thể đưa mắt nhìn nhau lãng mạn.
Tần Thiên Lăng không biết lái xe đi đâu mà xung quanh tối om. Có vẻ kế hoạch đang từ từ tiến hành. Hắn thắng xe đột ngột làm tất cả người trong xe đều bị va đập.
Trương Tấn Kiệt nhìn ra cửa xe. Bên ngoài đã có 4,5 chiếc xe vây quanh. Hơn nữa, mấy tên trong xe đều là côn đồ trên tay cầm gậy.