Trên đoạn đường đó thì tối mịt, tận tít đằng xa mới có đèn đường. Nhìn thấy được khung cảnh xung quanh chủ yếu nhờ đèn xe.

“Bọn này là vậy?”_Trương Tấn Kiệt nhíu mày

Bọn côn đồ tiến lại xe của Trương Tấn Kiệt hung hăng đập cửa xe làm A Bối phát hoảng sợ. Lãng Minh lo lắng bế thằng bé vào vỗ dành.

“Bọn mày mau ra khỏi xe. Tao đập banh chiếc xe của bọn bây.”

“Cúi người xuống.”_Tần Thiên Lăng hô toáng lên, ôm chầm lấy Lãng Minh

Từ bên ngoài, bọn côn đồ dùng gậy bóng chày phá nát cửa xe. Hệ thống an toàn của xe kêu lên inh ỏi.

Lãng Minh và A Bối được Tần Thiên Lăng bảo vệ nên không sao, chẳng có miếng kín nào chạm vào hai người họ được. Ở ghế sau, ông Trương bảo vệ con gái nên bị thương ngoài da.

Tần Thiên Lăng nhấn nút mở cửa, cố tình cho bọn chúng xông vào. Bọn côn đồ đó thật ra do Lãng Minh cử đến. Tuy mở cửa xe lôi y và A Bối ra ngoài nhưng rất nhẹ tay không làm y bị thương.

Chủ yếu họ nhắm tới Trương Tấn Kiệt. Hằng ngày ông ta ở trên cao cao tại thượng, được bao người bảo vệ. Do thân thể đã già nên chẳng thể chống trả lại bọn côn đồ. Đây chính là tình huống Tần Thiên Lăng muốn xảy ra.

Hắn đợi cho ông ta bị đánh vài đòn rồi mới đến giúp. Có một tên giơ tay lên cao, dùng cây gậy đập thẳng xuống. Tần Thiên Lăng liền đẩy mạnh Trương Tấn Kiệt, làm vẻ cứu ông ta. Đàn em của Tần Thiên Lăng biết điều đó nên đã ra tay nhẹ nhàng hơn. Hắn chỉ bị thương vai.

“Aaaa…”_Tần Thiên Lăng kêu to

Trương Tấn Kiệt biết hắn mới cứu ông ta nhưng vẫn trơ trơ nhìn hắn đau đớn nằm dưới đường. Bây giờ, ông ta nghĩ Tần Thiên Lăng là người có thể sự dụng được, dùng đỡ đòn thay cũng tốt.

Vì có Trương A Hoa xuất hiện ở đây nên Lãng Minh chẳng thể đến xem tình hình của Tần Thiên Lăng, đứng ở đằng xa mà lo lắng vô cùng. Hắn dùng thân thể đổi lấy kế hoạch thành công cho Lãng Minh.

Thấy kế hoạch đã tiến hành thuận lợi, bọn đàn em gấp rút rời đi. Chứ nếu người của Trương Tấn Kiệt đến thì có hỏng chuyện.

Trương Tấn Kiệt gọi đến cho ai đó. Một lát sau, có hai người tài xế đến.

Một người đem chiếc xe bị hỏng đi sửa, một người chở mọi người trở về. Cuộc hẹn ăn tối coi như bị huỷ.

Tần Thiên Lăng giang xe của Trương Tấn Kiệt đến bệnh viện. Sau đó, mọi người đều rời khỏi, chỉ có Tần Thiên Lăng bị bỏ lại. Lãng Minh cũng nhìn hắn xót xa và không thể nói được gì thêm.

***

Không thể ăn tối ở ngoài, bọn họ đến thẳng khu biệt thự ở trung tâm, tiện thể cho Lãng Minh và A Bối dọn về đó luôn. Đồ đạc đương nhiên đã được chuẩn bị hết, không thiếu thứ gì.

Ở phòng ăn của biệt thự, ngồi vào chiếc bàn tròn được bày biện rất nhiều món ăn.

“Giám đốc Tần kia, làm sao có thể mời về công ty của con?”_Trương Tấn Kiệt tham dò

“Là do may mắn ạ. Cái công ty cỏn con này được như giám đốc Tần đến làm là rất có phúc.”_Lãng Minh tránh đi, không trả lời vào đúng câu hỏi

Trương Tấn Kiệt hắng giọng.

“Vậy con định để cậu ta vào vị trí nào?”

Lãng Minh chợt suy nghĩ.

“Vậy còn tuỳ thuộc vào con ở vị trí nào nữa ạ.”

“Ừa…vị trí giám đốc điều hành vẫn còn trống. Con vào vị trí đó đi.”

“Vâng, vậy để Tần Thiên Lăng làm trợ lý của con.”

Lãng Minh để Tần Thiên Lăng-người y thuê ở bên cạnh cũng phải chuyện gì đó kì lạ, Trương Tấn Kiệt gật đầu cho qua.

Bữa cơm hôm nay toàn sơn hào hải vị nhưng y chẳng có tâm trí để ăn uống. Y bận lo cho chấn thương của Tần Thiên Lăng, đến giờ y còn chưa gởi một lời hỏi thăm đến cho hắn.

Dùng xong bữa cơm, Trương Tấn Kiệt chơi đùa với A Bối một chốc rồi rời đi. Còn Trương A Hoa cứ bám lấy y.

“Chúng ta còn chưa cưới đã về chung một nhà rồi.”

Trương A Hoa ngồi ăn hoa quả, thoải mái gác chân lên Lãng Minh.

“Có làm sao, chúng ta cũng ngủ chung một lần rồi mà.”_Lãng Minh thì thầm vào tai cô ta, giả vờ đùa giỡn

“Anh nói bậy bạ gì đấy?”_Cô ta khoái chí cười to

“Không phải sao?”

Lãng Minh mặt dày làm trò ngọt ngào với cô ta một lúc.

“A Hoa, em đưa A Bối lên phòng ngủ đi. Anh phải làm việc một tí.”

Trương A Hoa giấu đi sự không bằng

lòng với một nụ cười tươi.

“Được thôi.”

Sau đó, Trương A Hoa đến chỗ A Bối. Thằng bé đang chơi tàu hoả và máy bay đồ chơi vui vẻ, cô ta thẳng thừng liếc thằng bé một cái.

“Đi ngủ thôi.”

Trương A Hoa chẳng làm gì nhiều, đưa thằng bé lên phòng. A Bối tự biết đánh răng, soạn tập vở, đắp chăn ngoan ngoãn lên giường ngủ.

Bên ngoài, Lãng Minh lấy điện thoại vội vàng nhắn tin với Tần Thiên Lăng.

- Anh đã về phòng trọ chưa?-

Tần Thiên Lăng mệt nhoài nằm trên giường nghe thấy tiếng ting của điện thoại, liền lấy ra nhìn.

- Anh vừa về tới-

- Đã ăn gì chưa?-

- Gặm bánh mì rồi-

- Tối nay, em đến tìm anh được không?-

Lãng Minh đang soạn tin nhắn với Tần Thiên Lăng thì cô ta xuất hiện.

“Anh đi tắm rửa đi. Ngồi bấm điện thoại mãi.”

Lãng Minh tắt điện thoại đi, cười trừ với cô ta.

“Anh thảo luận vài vấn đề về công việc ấy mà.”

Lãng Minh cầm điện thoại theo, lên lầu tắm rửa. Bên phía Tần Thiên Lăng đợi mãi không thấy hồi âm đành buồn bã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play