“Cô định đưa Lãng tổng đi đâu?”
“Đến căn hộ của anh ấy.”
Giọng điệu khó chịu, nhưng vẫn trả lời, A Hoa chẳng ưa gì Tần Thiên Lăng vì cô đã đánh mùi được có gì đó ám muội ở đây. Hắn nhìn Minh của cô không phải là một ánh mắt nhân viên dành cho ông chủ, mà cái ánh mắt đó rất đỗi dịu dàng. Cô cảm nhận hắn đang lăm le chiếm lấy Minh của tôi. Cô nhất định sẽ giữ Minh thật kĩ, dám cướp đồ của cô thì đừng đòng.
Trên phương diện tổng quan mà nói, Trương A Hoa đâu có tư cách gì trách Tần Thiên Lăng. Hắn là người đến trước cô, thậm chí còn cưới được Minh trước cả cô. Chỉ là hắn sơ hở, Lãng Minh mới rơi vào tay cô ta.
“Anh hỏi làm gì?”_Lãng Minh mới lên tiếng
Lãng Minh và Tần Thiên Lăng chạm mắt với nhau một lúc lâu. Hai người họ đã thấu cảm cho nhau đến trình độ mà người thường không thể hiểu được.
Nơi đáy mắt của hắn, y cảm nhận một sự giận dỗi nào đó, tuy hắn không thể hiện mạnh mẽ, y vẫn có thể cảm thấy được. Còn hắn nhìn thấy một sự xua đuổi trong mắt y, hình như y muốn hắn biến đi, đừng phá rối chuyện tốt của y.
Lãng Minh không đợi hắn trả lời cũng biết ý niệm của hắn. Hắn biết A Hoa đến căn hộ của y là để ra mắt A Bối. Trong khi đó, hắn là bố ruột của thằng bé còn chưa được y cho phép gặp mặt. Trái tim của Tần Thiên Lăng bị “con mèo” Lãng Minh cào đến rách rồi.
Chiếc xe hơi mui trần chạy đi một cách lạnh lùng, để lại bao nhiêu lạnh lẽo ở lại với Tần Thiên Lăng. Hắn ngậm ngậm ngùi ngùi chịu sự giá lạnh, cô đơn này. Ngày mai y đính hôn rồi, hắn có nên cảm thấy may mắn khi y giữ quan hệ mập mờ sai trái này với hắn không? “Vợ” của hắn đi lấy vợ, đây đúng là điều ngớ ngẩn mà.
Giải thích một chút: Tần Thiên Lăng và Lãng Minh vẫn là vợ chồng hợp pháp. Chỉ có điều, hắn thấy có lỗi với y nên thuận theo những điều y muốn. Y muốn hắn giữ bí mật mối quan hệ, hắn sẽ làm theo. Chỉ có cách này, hắn có thể ở bên cạnh y, dần dần sửa chữa lỗi lầm mà hắn gây ra. Cuối cùng, mọi chuyện lại thành ra như vậy, một mối quan hệ sai trái được hình thành.
Lãng Minh và Trương A Hoa đón A Bối về căn hộ của y. Ngay từ đầu, A Bối không có thiện cảm với ả ta, chỉ chào để baba vui lòng. Trương A Hoa tỏ vẻ yêu thích trẻ con, tiến lại làm quen với A Bối.
“Cháu thật dễ thương quá. Cô tên là A Hoa, cháu cứ gọi như thế là được rồi.”
“Vâng.”_A Bối thờ ơ, gượng ghịu nói chuyện với ả ta
Trương A Hoa thấy A Bối chẳng mấy thích thú, ả ta đem một bao to đồ chơi cho A Bối. Thằng bé vốn đang ỉu xìu, nhìn thấy thì mắt sáng rỡ. Như thế cũng coi như đại công thành.
Trương A Hoa kéo tay Lãng Minh vào phòng ngủ. Ả ta cứ vậy, hất ngã y xuống giường.
“A Hoa, em định làm gì?”
Một cô gái xinh đẹp đang ngồi lên người y, nhưng y không vui, giả tạo chịu đựng.
“Xưa giờ, chúng ta chỉ hôn môi. Anh chẳng bao giờ, cho em chạm vào anh. Không phải anh cao ngạo quá rồi sao?”_Trương Hoa làm vẻ nũng nịu quá đà
“A Hoa, em dừng lại đi. A Bối còn đang ở ngoài.”
“Minh à, em khoá chốt cửa rồi. Anh yên tâm.”
Trương A Hoa cởϊ áσ của y ra, ngón tay mềm mại của thiếu nữ chạm vào người y. Thật sự, y chẳng có một cảm giác gì, y thích tay của Tần Thiên Lăng thôi. Mỗi lần hắn chạm vào y từng tấc da thịt tê dại rần rần; còn Trương A Hoa, căn bản y miễn nhiễm.
Trương A Hoa đưa tay định kéo dây áo xuống thì Lãng Minh mới hoàng hồn, ngăn ả lại.
“A Hoa à, chúng ta còn chưa đính hôn. Chuyện này, em sẽ là người thiệt thòi.”_Lãng Minh tìm đại một cái cớ
Vậy mà, A Hoa cứ tưởng y lo lắng cho ả, trong lòng dâng trào sự cảm động.
“Em biết. Em gả cho đúng người mà.”
Trương A Hoa chuyển sang chế độ “bánh bèo” ào khóc trong lòng của y, khiến y dỗ dành đến phát mệt. Nếu A Hoa cứ như thế này, y sẽ cảm thấy phiền chết mất. Ả ta hở ra là khóc, hở ra là muốn vỗ về, đúng là rất phiền phức.
“Ngày mai chúng ta đính hôn, em về nghỉ sớm để ngày mai còn lộng lẫy trước mặt anh.”_Lãng Minh đuổi khéo ả ta
“Vâng.”_Ả ta ngoan ngoãn rời đi
Lãng Minh tránh được một cục phiền phức thì cả người của y đã rã rời. Y làm việc suốt ngày, cuối ngày còn phải tốn hơi sức vỗ về ả ta, nghĩ thôi cũng thấy buồn bực.
Y vừa thay đồ tắm rửa thì nhận được một cuộc điện thoại.
“Anh muốn gặp em. Anh đang đứng trước căn hộ của em, ra đây gặp anh.”
Lãng Minh hốt hoảng, chạy vội ra cửa. A Bối đã trở về phòng học bài nên y mở cửa mà không lo lắng gì. Vừa nhìn thấy y, hắn đã kìm y vào lòng hắn.
“Anh uống rượu sao? Còn chạy đến nhà tôi làm loạn.”
“Hì hì…em suốt ngày cứ mắng tôi. Em có biết là tôi đau lòng lắm không hả?”_Tần Thiên Lăng say khước, nói ra hết những lời trong lòng
Lãng Minh đưa tay lên bịt miệng hắn lại.
“Anh ồn ào quá. A Bối nghe thấy thì sao?”
Tự dưng, hắn kéo chặt hông y, đáy mắt ươn ướt nhìn y.
“Em có thể đừng đi lấy vợ có được không?”
Sao hắn có thể làm trò mít ướt này trước mặt y? Dáng người hắn cao to như vậy mà đi làm nũng với y. So với A Hoa, y cam tâm dỗ dành hắn hơn.