Lãng Minh trợn trừng mắt, hét to.
“Đừng chạm vào tôi.”
“Được thôi.”_Tần Thiên Lăng cười đểu
Cứ ngỡ, Tần Thiên Lăng đã dừng cái trò bịp của hắn lại, hắn quay lại với chiếc còng sắt trên tay.
“Đừng sợ.”_Nụ cười lạnh lẽo
Lãng Minh co rúm người lại, sợ hãi như một chú thỏ trốn ở góc phòng. Tần Thiên Lăng không thấy chú thỏ đó đáng thương, mà lập tức kéo thỏ lên giường, còng hai tay lại.
“Tôi xin anh…Tôi sợ lắm…Làm ơn dừng lại đi.”
“Tại sao chứ?”_Tần Thiên Lăng mạ mị cưới lớn
Hắn khoá trái cửa rồi trở lại bên Lãng Minh. Ánh mắt hắn như một cái camera chậm rãi lướt từng chỗ trên người y, trêu ghẹo, hù doạ, động chạm đến mẩn cảm.
“Em không thích sao, bảo bối?”
Tần Thiên Lăng nắm lấy hạ thân của Lãng Minh, cuồng dã dỗ dành nó, làm chủ nhân của nó điên cuồng run rẩy. Lãng Minh ghét Tần Thiên Lăng, ghét khuôn mặt đắc ý bây giờ của hắn, khổ sở kiềm nén những âm thanh có thể phát ra từ miệng, cái hông thì luôn tránh né bàn tay của hắn.
Tần Thiên Lăng vẫn không thấy đủ sự thích thú, tay còn lại của hắn tiến đến điểm ngực của y, xoa nắn đủ kiểu. Hắn thấy khuôn mặt kiềm nén biểu cảm của y, tay hắn thoả thích kéo loạn điểm ngực. Hắn còn cúi người ngấu nghiến lấy nó, dùng răng cấu nhẹ ở đầu ngực y.
Lãng Minh không phát ra bất cứ tiếng động nào, chỉ để những giọt nước cứ lặng lẽ mà rơi xuống. Trên người Lãng Minh chi chít những dấu cắn, dấu hôn, đặc biệt ở cổ đã bị Tần Thiên Lăng cắn đến rỉ máu.
“Em nhìn anh xem nào.”_Tần Thiên Lăng nắm chặt hàm dưới của Lãng Minh
“Tôi không muốn nhìn.”_Lãng Minh ghiến răng, cái dáng vẻ này là học từ Tần Thiên Lăng
“Em không thích những gì tôi làm cho em sao?”_Tần Thiên Lăng nắm lấy hạ thể Lãng Minh, đột ngột vuốt ve nó
Hông Lãng Minh giật nảy, y vùng vằn dùng chân đá thẳng vào bụng hắn khiến hắn lăn ra đất.
“Có giỏi thì đi làm thế này với tên Chu Bạch Nhân kia kìa.”_Lãng Minh khiêu khích Tần Thiên Lăng
“Đừng có đem cậu ta ra làm cớ. Ngoan ngoãn mà phục vụ tôi.”
Tần Thiên Lăng điên tiết chẳng quan tâm gì nữa, cứ thế đem vật thể to lớn đâm vào Lãng Minh.
“Tên khốn…buông tôi ra…”_Lãng Minh bất lực vùng vẫy
Tần Thiên Lăng dùng một cái khăn lông bịt chặt miệng Lãng Minh lại.
“Phối hợp với tôi sẽ dễ chịu. Nếu không thì đừng trách.”
Tần Thiên Lăng lật người Lãng Minh lại, mặc cho y vùng vẫy, vật thể vẫn an nhàn ra ra vào vào y. Phía sau Lãng Minh luôn bị con người đáng sợ kia đâm loạn, nước mắt y cứ thế tuôn ra như suối.
Đột ngột, bên dưới Lãng Minh bất ngờ được thả ra trong phút chốc. Do Lãng Minh bị còng tay lên đầu giường nên y chẳng biết chuyện gì đang xảy ra phía sau.
Và một cách mãnh mẽ nhất có thể, Lãng Minh nhận được một roi lên lưng. Cú đánh này đã cho thấy Tần Thiên Lăng đi xa đến mức nào.
Một điệu cười sảng khoái từ phía sau Lãng Minh. Và sau đó, lưng Lãng Minh xuất hiện những đường roi chồng chéo lên nhau, trông thảm thương cực độ.
“Xin lỗi, bảo bối. Anh hơi quá tay nhỉ?”_Tay Tần Thiên Lăng chạm vào những vết trên lưng Lãng Minh khiến y đau đớn
Chưa dừng lại ở đó, Tần Thiên Lăng nhìn vào phần mông căng căng, trắng nõn của Lãng Minh. Và cũng một kết cục y hệt như thế. Phần mông của Lãng Minh từ màu trắng hồng chuyển sang màu đo đỏ của máu.
“Tuyệt thật…”_Tần Thiên Lăng hài lòng nhìn quang cảnh anh mới gây ra
Lãng Minh thì ra vào trạng thái tuyệt vọng, từ yêu chuyển sang hận Tần Thiên Lăng. Y hận không thể gϊếŧ người nam nhân này, người mà y đã từng yêu còn sinh cả con trai cho hắn.
“Bảo bối, em khó chịu lắm đúng không?”_Tần Thiên Lăng lấy cái khăn ra khỏi miệng Lãng Minh
Hắn kéo mặt y, cạ răng, cưỡng đoạt chiếm lấy lưỡi y. Lãng Minh vẫn luôn cự tuyệt hắn, cố ngậm chặt miệng nhưng lưỡi của Tần Thiên Lăng vẫn xâm chiếm lấy khoang miệng Lãng Minh.
“Gọi lão công đi, anh thương.”_Tần Thiên Lăng cắn môi, đồng thời đưa vào vật to lớn của hắn vào sâu Lãng Minh
Lãng Minh rùng mình, cố để thân thể mẫn cảm không phản ứng với Tần Thiên Lăng.
“Có đánh tôi chết…tôi cũng không gọi.”
Câu nói như cú đánh vào đầu Tần Thiên Lăng, hắn trở nên điên dại. Hắn thẳng người hai tay kéo lấy eo y, bên dưới đâm vào toàn bộ vào. Những cú va chạm xáƈ ŧɦịŧ cực mạnh khiến Lãng Minh không tài nào im lặng cho được.
Tần Thiên Lăng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi những thứ âm thanh đó, phần mông Lãng Minh một lần nữa bị đánh đến đỏ lên.
“Anh có làm em đau không?”
“Đừng có giả tạo.”_Lãng Minh cay nghiến
Tần Thiên Lăng kéo lưng Lãng Minh, áp sát vào ngực y tạo ra một không gian để tay hắn đùa giỡn hai điểm ngực của y. Ngón tay điêu luyện đó đã đánh vào hai điểm ngực đó không biết bao nhiêu lần khiến chúng sưng tấy lên.
“Bảo bối, anh thích quá.”
“Tôi hận anh.”_Lãng Minh nén nước mắt
“Sao thế?”
Tần Thiên Lăng đâm cực mạnh, hai tay xoa nắn ngực Lãng Minh.
“Thế sinh con anh có được không, bảo bối?”_Tần Thiên Lăng bắn đầy vào Lãng Minh
Lãng Minh rùng người cố đẩy chất dịch trắng ra khỏi người thì Tần Thiên Lăng phán một câu.
“Em rất khó mang thai. Sau khi em bị sảy thai, tỉ lệ thụ thai sẽ rất thấp. Vì vậy, em không cần phải tỏ thái độ chán ghét như vậy.”_Tần Thiên Lăng vẫy vẫy tay, quay lưng bước ra khỏi phòng
Lãng Minh nghe như sét đánh ngang tai, tỉnh táo hẳn ra.
“Vậy ý của anh, tôi không còn giá trị.
Chỉ là đồ chơi của anh sao?”_Lãng Minh gắng sức hét toáng lên