Tần Thiên Lăng nhàn nhã bước xuống phòng đón A Bối đi học về như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Chào bố Lăng ạ…”_A Bối rất lễ phép
“Ừ. Ở chỗ học thêm có ngoan không?”_Tần Thiên Lăng bế A Bối trên tay
“Ngoan lắm ạ. Baba đâu?”_A Bối ngoảnh đầu tìm
“Baba không khoẻ cần nghỉ ngơi. Con đừng quấy rầy baba.”
Tần Thiên Lăng lập tức lệnh cho người giúp việc, dẫn A Bối lên phòng. Hơn thế nữa, chỉ vài phút sau, đoàn người tấp nập đến nhà hắn. Lúc nãy, vì không có A Bối nên hắn thoải thích hành hạ Lãng Minh. Bây giờ, A Bối về rồi, hắn phải dựng phòng ngủ của hắn thành phòng cách âm.
Tần Thiên Lăng đi vào phòng, lệnh cho bọn người đó ở ngoài chờ. Hắn nhìn thấy y nằm vật ra giường thì tiến đến ngấu nghiến đôi môi y khiến y bừng tỉnh.
Ngay khi Lãng Minh nhìn thấy Tần Thiên Lăng, y liền trừng mắt hắn.
“Anh còn quay lại đây?”
“Suỵt…Nói nhỏ thôi bảo bối, bên ngoài có người.”
Lãng Minh liền im bặt. Y rất sợ, y không có quần áo trên người, mà người thì toàn vết “yêu” của hắn, y đương nhiên không muốn cho người khác thấy bộ dạng này rồi.
“Ngoan lắm…”
Tần Thiên Lăng tháo còng tay cho Lãng Minh, ném y vào phòng tắm, lại còng tay y một lần nữa.
“Đừng ra ngoài nhé. Em không muốn người ta thấy cơ thể này của em đúng không?”_Tần Thiên Lăng nói một hơi, đóng cánh cửa phòng tắm lại
Sau đó, Tần Thiên Lăng ung dung mở cửa cho bọn người kia vào. Phòng ngủ của Tần Thiên Lăng rất rộng nên cần một số lượng người rất lớn để hoàn thành công việc.
Tần Thiên Lăng đứng trước cửa phòng tắm như một nhân viên bảo vệ chính hiệu. Hắn làm vẻ mặt như đang trông coi bọn người đó làm việc nhưng thật ra, hắn đang canh giữ “sủng vật” của hắn.
Lãng Minh nghe tiếng người bên ngoài thì run cầm cập, sợ hệt có ai đó mở cửa rồi thấy bộ dạng đáng thương của y, chỉ biết khóc nghẹn không phát ra tiếng.
Đám người đó làm việc quần quật đến 9h tối mới xong việc. Thật sự, Lãng Minh đã ngất xỉu từ lúc nào. Sau khi tiễn xong đám người đó, Tần Thiên Lăng mới phát hiện Lãng Minh nằm lăn ra đất.
Hắn đột ngột tát thẳng một thùng nước lạnh vào mặt Lãng Minh, nhằm đánh thức y. Lãng Minh khổ sở tỉnh dậy, bị sạc nước, ho khan. Hắn chỉ đứng nhìn, chờ đợi y nhìn hắn.
“Anh muốn cái gì?”_Trong đáy mắt Lãng Minh tràn đầy ý hận
“Anh muốn em.”
Tay Tần Thiên Lăng ma xát vào những vết đỏ trên lưng Lãng Minh. Còn thỏa thích cắn lấy cổ y, đợi đến khi rỉ máu mới chịu nhả ra.
“Đồ chết tiệt…Anh bỏ tôi ra.”_Lãng Minh sợ sệt lùi vào góc phòng
“Sao lại bỏ chạy? Đến ôm một cái nào, bảo bối.”
Lãng Minh lắc đầu liên tục, hai chân y đạp tứ tung ngăn Tần Thiên Lăng nhưng luôn thất bại. Y bị hắn hoàn toàn ôm vào lồng ngực, phần mông của y bị đánh đến mức mất cảm giác.
“Bảo bối, sao em không ngoan tí nào thế?”
Mặc kệ, Lãng Minh vùng vẫy bao nhiêu, hắn đem y đặt vào cái bồn tắm, cứ vậy xả nước từ trên đầu y xuống. Y chống cự thế nào, hắn cũng không buông tha. Mắt, mũi, miệng, tai của y đều bị nước xối vào, đến khi y nghẹt thở, ho khụ khụ thì hắn mới dừng tay.
“Mát mẻ không? Anh tắm cho em nhé.”
Tần Thiên Lăng đang lấy sữa tắm, Lãng Minh nhân cơ hội, định chạy ra khỏi đây, cầu cứu ai đó nhưng vừa ra khỏi phòng tắm mấy bước, y đã bị bắt lại.
Hắn khoá chốt cửa phòng tắm, nắm lấy cằm của y bóp chặt.
“Em không thích anh tắm cho sao?”
Tần Thiên Lăng hung bạo mút lấy môi Lãng Minh, dùng lưỡi quấn lấy lưỡi sau đó càng quấy, cắn lấy lưỡi Lãng Minh. Hắn ta dùng sữa tắm bôi khắp người y, toàn thân y toàn vết thương chưa được sát khuẩn qua, y đau đớn, cơ thể y chỉ có một cảm giác đó là vô cùng rát, còn hơn là xát muối vào vết thương.
Hắn nhìn khuôn mặt nhăn nhó của y lại càng vui vẻ, sau đó lấy vòi sen rửa hết sữa tắm trên người y. Lần này là nước nên thân thể của y chỉ hơn nhói nhói.
“Bảo bối, đến đây.”_Tần Thiên Lăng eo Lãng Minh lại
Tiếp đến, Lãng Minh bỗng nhiên hợp tác với Tần Thiên Lăng.
Y ngồi xổm xuống, kéo ra cái vật thể to lớn của hắn mà mút lấy. Y điên cuồng ôm lấy vật thể đó bằng miệng của mình, cho nó sâu trong khoang miệng của y. Còn hắn đã sướng đến tê dại, ấn ấn đầu của y, thoải mái hưởng thụ.
“Đúng rồi. Miệng của em ấm áp quá.”_Tần Thiên Lăng còn trực tiếp đẩy hông, khiến miệng Lãng Minh gần như muốn rách ra
Lãng Minh né tránh, nhả vật thể ấy ra, thở dốc. Hắn cười nhếch mép.
“Chỉ có như vậy thôi sao?”_Tần Thiên Lăng kéo người đến chỗ giường, đè xuống
Kéo tay y, bắt y dỗ dành vật thể to lớn của hắn. Y cũng nghe theo một cách miễn cưỡng.
“Ra chỗ tấm gương đi.”_Lãng Minh lên tiếng
Tần Thiên Lăng nhếch mếp cười gian xảo, đem người đến chỗ đó tấm gương. Hắn ôm người hôn lấy mãnh liệt. Thật không may, hắn bị cuốn vào vòng xoáy ham muốn do y tạo mà không cẩn thận…
Trước đó, Lãng Minh đã thấy cây gậy bóng chày ở gần chỗ tấm gương. Y mới dẫn dụ Tần Thiên Lăng đến đấy. Và đúng như tính toán của y, đợi hắn sở hở phấn khởi đằm chìm vào y. Y một gậy đánh thẳng vào đầu hắn.
“Bốp…”
Tần Thiên Lăng ngất ra đất. Lãng Minh có phần đau lòng nhưng y vẫn mặc vội một bộ y phục.
“Tôi không thể hận anh. Đợi tôi, tôi sẽ quay về. Đây chỉ là tình huống bắt buộc.”_Lãng Minh ngắm nhìn một lần nữa khuôn mặt Tần Thiên Lăng rồi mới rời đi