Tần Thiên Lăng bước đi một cách lạnh lùng.
“Theo anh về nhà.”
Câu nói này là mệnh lệnh. Lãng Minh không nghe theo sẽ phải nhận lấy hậu quả. Lãng Minh theo Tần Thiên Lăng xuống xe.
Hắn tỏ vẻ bực tức thông qua việc lái xe không cẩn thận, còn với tốc độ cao. Người Lãng Minh còn đập mạnh vào cánh cửa vì Tần Thiên Lăng thắng gấp.
Lãng Minh đau điếng vì cú va chạm nhưng Tần Thiên Lăng chẳng cho y lời an ủi nào. Hắn mở cửa bước ra, nói chuyện gì đó với tên tài xế của xe phía trước.
Lãng Minh ngồi trên xe cũng khá lâu, hắn mới trở lại với vẻ mặt bực dọc. Thậm chí, hắn không nhìn y lấy một lần nào, chạy thẳng về nhà.
“Thiên Lăng…em…”
“Còn gọi tên anh.”
Tần Thiên Lăng mở cửa xe, mạnh bạo kéo cổ tay Lãng Minh vào thẳng phòng ăn.
“Ăn cho no. Từ đây đến tối, sẽ không cho ăn nữa.”
Lãng Minh bắt đầu cảm thấy uất ức, lý do khiến một Tần Thiên Lăng dịu dàng bỗng biến thành thế này. Y gục mặt, dùng bữa trong nước mắt.
“Đã no chưa?”_Tay Tần Thiên Lăng nắm mạnh lấy hàm dưới của Lãng Minh
Lãng Minh nghẹn lời, không có sức nói chuyện. Tần Thiên Lăng lập tức không hài lòng, một nụ hôn cuồng bạo xuất hiện.
“Tại sao anh lại tức giận?”_Lãng Minh uất ức hỏi
“Muốn biết. Được rồi.”
Tần Thiên Lăng vác hẳn Lãng Minh lên vai, phần bụng của Lãng Minh đau như cắt do lực tay của hắn. Hắn vác Lãng Minh lên phòng ngủ, đặt xuống. Hắn vội vã lấy ra từ trong ngăn kéo rất nhiều thứ, nào là ảnh, nào là giấy kiểm tra sức khoẻ của Lãng Minh, hắn ném thẳng vào mặt Lãng Minh. Cú ném ấy mạnh đến nỗi, Lãng Minh cảm giác như có ai đó vừa tát y xong.
“Mau xem đi. Những thứ này…”
Lãng Minh cố nén cơn đau, ngồi xổm xuống nhặt mấy thứ đó lên xem.
“Anh biết tất cả rồi?”_ Lãng Minh ngờ ngệch hỏi
“Đúng, vừa biết đây thôi.”
“Đây là lý do anh như thế này.”_Lãng Minh đối mặt với Tần Thiên Lăng
“Tưởng anh không dám làm gì em sao?”_Tần Thiên Lăng nghiến răng nắm lấy cổ áo Lãng Minh
“Anh quát em.”_Lãng Minh cao giọng
“Im ngay. Anh không còn là thằng ngốc để em chơi đùa nữa, đừng có dùng có bộ mặt đó với anh.”_Mắt Tần Thiên Lăng đỏ ngầu
“Anh vẫn như xưa nhỉ? Thích chiếm hữu em, thích theo dõi, điều tra mọi thứ về em.”_Lãng Minh lấy lại bình tĩnh, đối chuyện với Tần Thiên Lăng
“Em nhớ tất cả mọi chuyện. Sao còn làm cái trò mất trí nhớ ngu ngốc này?”_Tần Thiên Lăng càng siết chặt cổ áo, kéo y lại sát hắn
“Làm thế để trả thù anh đó. Nếu không giả ngốc, sao em có thể trừ khử Chu Bạch Nhân được kia chứ? Bao lâu nay, anh sống vui vẻ với cậu ta lắm kia mà.”_Lãng Minh chẳng sợ sệt, nói rõ từng câu từng chữ cho Tần Thiên Lăng nghe
“Chu Bạch Nhân…anh không có.”_
Cơ thể Tần Thiên Lăng run lên, ánh mắt càng dữ tợn
“Lại chối. Anh nhìn khuôn mặt tôi đây này, nó xấu xí đến thế này rồi. Vậy mà anh vẫn không đày đoạ cậu ta, để cậu ta sống tự do tự tại thế này. Đương nhiên tôi phải quay trở lại để trả thù anh và cậu ta chứ?”_Nói
xong Lãng Minh cười một nụ cười man rợ
“Thế còn em, em biến mất một khoảng thời gian dài. Đến khi em xuất hiện, lại có một tên nam nhân cạnh bên là như thế nào?”_Tần Thiên Lăng hét to
“Cậu ta là ân nhân cứu mạng của em. Không có cậu ấy, em không đứng trước mặt anh đâu.”_Lãng Minh cố vùng vẫy ra khỏi Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng nắm chặt hai tay, miệng khiêu khích hỏi.
“Còn chuyện em định lấy tiền của anh đưa cho cậu ta thì sao?”_Ánh mắt đằng đằng sát khí
“Em làm vậy để bảo vệ anh.”_Lãng Minh giải thích
Tần Thiên Lăng đương nhiên không tin, nhếch một bên chân mày.
“Đừng có biện minh. Anh thấy em coi trọng thằng nhóc con đó hơn cả chồng của mình.”_Tần Thiên Lăng trừng Lãng Minh
“Em nói gì anh cũng không tin, vậy cứ cho là thật đi.”_Lãng Minh liếc nhìn Tần Thiên Lăng khiêu khích
“Em dám…”
Tần Thiên Lăng hùng hổ, đem Lãng Minh ném xuống giường, đem quần áo của y xé rách.
“Dừng lại ngay.”_Lãng Minh hét lên
Tần Thiên Lăng lập tức khống chế Lãng Minh, đem hai y khoá chặt để ở đỉnh đầu. Hắn bắt đầu đi thưởng hoạn tất cả mọi nơi trên cơ thể y. Đôi tay mê mân lấy khuôn mặt đang oán giận hắn, có đôi khi cắn lấy vành tai của y rồi ngấu nghiến.
“Bảo bối, em kêu lên đi. Như thế quyến rũ lắm.”_Tần Thiên Lăng không khống chế mà thốt ra những lời đó
Tay Lãng Minh vùng vẫy, thoát ra, liền đấm thẳng vào mặt Tần Thiên Lăng.
“Dừng lại ngay. Anh là thằng khốn.”
Mặt Tần Thiên Lăng không biến sắc, thấm chí còn trở nên thích thú. Một phát đấm thẳng vào mặt Lãng Minh.
“Rất thú vị. Em đấm anh một cái, anh đấm lại em một cái. Có phải hoà rồi không?”_Sắc mặt Tần Thiên Lăng giờ đã trở nên rất biếи ŧɦái
Lãng Minh không chịu khuất phục, vẫn vùng vẫy bên dưới Tần Thiên Lăng. Y liều mạng lấy đầu đập vào đầu hắn, cơn đau liền kéo đến rất nhanh, cực kỳ khó chịu.
“Đã nói rồi. Em đừng chống đối anh. Chỉ thiệt thân.”_Tần Thiên Lăng ranh mãnh cười