Sáng sớm ngày hôm sau, khi Kiều Nhung tỉnh lại, cô nhận ra mình bị khóa chặt.

Cô ngây cả người.

Đoạn Úc và cô đã chung chăn gối lâu như vậy, nhưng giữa hai người chưa từng gần gũi đến thế.

Kiều Nhung sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình, cô nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, gương mặt tức khắc nóng bừng.

Vì hai mắt cô không nhìn được nên các giác quan khác nhạy bén khác thường.

Cho dù Đoạn Úc không làm tới bước cuối cùng, nhưng cảm giác bị kích thích triền miên khi ấy, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy xấu hổ, cơ thể cũng bất giác run lên.

Cô vừa thẹn vừa tức, bèn quát: “Cầu Cầu! Mi lại lừa ta!”

Cầu Cầu cười ha hả: [Ha ha ha, ký chủ à, ta nào có lừa cô? Không phải thiếu chủ nguôi giận rồi đó sao?]

Kiều Nhung tức đỏ cả mặt, cánh môi run rẩy, nhưng lại không biết phản bác ra sao.

Cô không chịu được mà ra sức tránh né, muốn ra khỏi cái ôm của Đoạn Úc.

Nhưng vừa tách được một bàn tay, cô lại bị một bàn tay to lớn khác túm về.

Kiều Nhung: “…”

Cô cắn môi, đang muốn giãy giụa tiếp, lại bị nhiệt độ của bàn tay kia làm cho kinh hãi.

Thật nóng!

Cô cảm nhận thật kỹ, nhận ra cả người anh đều nóng như than.

Kiều Nhung hoảng sợ, ra sức đẩy Đoạn Úc, sau đó gọi tên của anh: “Đoạn Úc… Anh tỉnh dậy đi…”

Đoạn Úc mơ màng mở mắt, rũ mắt nhìn cô một cái, giọng nói hãy còn hơi ngái ngủ: “Sao vậy?”

Kiều Nhung đáp: “Anh ốm rồi.”

Đoạn Úc sững sờ, anh nhận ra cơ thể mình quả là hơi nóng, bên trán cũng ân ẩn đau. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Anh chẳng buồn để trong lòng, tùy ý nói: “Không sao đâu.”

Kiều Nhung lo lắng: “Anh đã nóng tới mức ấy rồi, không sao là thế nào chứ?”

Đoạn Úc nhíu mày nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Tôi bị ốm, em không vui sao?”

Kiều Nhung tò mò: “Sao em lại vui được?”

Đoạn Úc không trả lời, anh chỉ là cúi đầu, bờ môi nóng bỏng nhẹ nhàng đặt lên trán cô. Đoạn Úc buông cô ra, đứng dậy rời giường.

Kiều Nhung cảm thấy Đoạn Úc ốm rất nặng, tới mức hồ đồ rồi.

Nếu không sao anh lại hỏi một câu khó hiểu như vậy?

Đoạn Úc rửa mặt xong, lại ôm Kiều Nhung đi rửa mặt.

Kiều Nhung nhất quyết từ chối để anh rửa mặt cho mình, Đoạn Úc cũng không làm căng, chỉ nói: “Ăn sáng xong tôi sẽ đưa em tới bệnh viện kiểm tra.”

Kiều Nhung gật đầu, nghiêm túc khuyên: “Anh cũng phải đi khám bác sĩ.”

Đoạn Úc bất đắc dĩ: “Tôi uống chút thuốc hạ sốt là được.”

Kiều Nhung ngờ vực: “Em thấy anh không định uống đâu.”

Đoạn Úc im lặng một lát.

Quả thật anh không định uống

Anh ít khi mắc bệnh, nên cũng không có thói quen khám bệnh mua thuốc.

Khi trước cảm mạo đau đầu, không một tuần thì cũng bảy ngày là khỏi.

Kiều Nhung đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt đột nhiên đỏ ửng.

Cô quay đầu về phía Đoạn Úc, làm vẻ nghiêm nghị: “Sau này anh đừng có làm chuyện như tối qua nữa. Anh nhìn đi, vì anh làm chuyện ấy nên mới bị bệnh!”

Đoạn Úc sững sờ, anh rũ xuống mắt nhìn về phía cổ cô, dấu hôn chi chít trên ấy rõ như ban ngày, minh chứng người trước mắt đây thuộc về anh.

Vậy mà cô lại hồn nhiên không biết.

Hai mắt Đoạn Úc tối đi, trong lòng anh cảm thấy vô cùng sung sướng, nhưng giọng điệu lại thản nhiên bình đạm, anh giải thích: “Tôi không bị ốm vì lý do đó.”

Có lẽ trong lòng nhiều phiền muộn, anh đứng ở ban công cả một đêm, vừa hứng gió lạnh vừa uống rượu nên mới phát sốt như vậy.

Nhưng Kiều Nhung một mực không tin, làm vẻ nghiêm nghị đối mặt với anh, đôi mắt trống không hướng thẳng về phía anh.

Vẻ mặt cực kỳ kiên định.

Đoạn Úc im lặng hồi lâu, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Anh khẽ thở dài một tiếng, thỏa hiệp với cô: “Thật tình không phải vì chuyện đó… Tôi đồng ý với em, đi khám bệnh, uống thuốc, đã được chưa?”

Cho nên tuyệt đối đừng tước mất phúc lợi của anh.

Kiều Nhung chớp mắt, gật đầu đồng ý, sau đó xoay người rửa mặt tiếp.

Thật ra cô cũng biết chuyện tối qua không phải nguyên do anh bị ốm.

Tuy rằng cô không biết vì sao đột nhiên Đoạn Úc lại sinh bệnh, nhưng cũng không thể để anh muốn làm gì thì làm, ngó lơ sức khỏe của chính mình như thế.

Bây giờ cô chợt hiểu ra lý do Đoạn Úc nổi trận lôi đình khi mình bị thương.

Khi biết Đoạn Úc bị ốm cũng không muốn uống thuốc, trong lòng cô cũng khá tức giận.

Tuy rằng cô không rõ vì sao mình lại nổi giận.

Cô bèn nghĩ ra cách khiến cho anh phải nghe theo lời mình.

Chuyện giống như tối hôm qua, dù là ở thế giới nào, thiếu chủ cũng rất thích.

Nếu Đoạn Úc cũng thích như vậy, cô có thể dùng cách này ép anh uống thuốc.

Cầu Cầu không nhịn được mà cảm thán: [Ký chủ! Cô hư quá đi!]

Kiều Nhung lắc đầu: “Ta đâu có hư, ta chỉ động não một chút mà thôi.”

Bình thường Kiều Nhung rất lười nghĩ ngợi, cô không thích nghĩ nhiều, nhưng không có nghĩa là cô ngốc.

Cầu Cầu: “…”

Đây là lần đầu tiên nó trông thấy người đã lười biếng còn lấy làm tự hào như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play