Đoạn Úc đưa Kiều Nhung tới bệnh viện tái khám.

Dọc đường đi, Kiều Nhung cứ cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn mình, cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến cô không thoải mái.

Kiều Nhung không được tự nhiên cho lắm, nhưng cũng chẳng muốn nghĩ nhiều.

Cô giục Đoạn Úc đi mua chút thuốc hạ sốt, sau đó lại “nhìn chằm chằm” anh mua một chai nước khoáng, nghe tiếng anh uống thuốc, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đang muốn gọi anh về nhà nghỉ ngơi, bên cạnh đột nhiên có một giọng nữ vọng lại.

“Đoạn ca ca!”

Giọng nói còn mang theo vẻ mừng rỡ.

Kiều Nhung thấy đây hẳn là người quen của Đoạn Úc, cô ngừng nói, lẳng lặng đợi ở bên cạnh.

Đoạn Úc ngước mắt, nhìn thấy người kia, vẻ mặt không gọn chút cảm xúc nào, chỉ khẽ gật đầu: “Tống Mộc.”

Tống Mộc vừa kích động, lại vừa lo lắng, cô ta nói: “Sao Đoạn ca ca lại đến bệnh viện, anh bị ốm sao?”

Đoạn Úc đưa mắt nhìn về phía Kiều Nhung đứng bên cạnh, ngữ khí trở nên nhu hòa: “Tôi đưa vợ mình đi khám bệnh.”

Tống Mộc nghe vậy thì sững sờ, sau đó rời mắt nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh anh.

Cô gái này đeo khẩu trang, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, cũng không có phản ứng gì khi được anh giới thiệu.

Thật là thiếu lễ độ.

Tống Mộc thầm nhủ trong lòng, sau đó lại bắt gặp dấu hôn trên cổ cô.

Cả người Tống Mộc cứng đờ, không tin nổi mà trừng mắt nhìn về nơi đó, tâm tình như rơi xuống đáy vực.

Cô ta biết rõ Đoạn Úc đã kết hôn, nhưng không biết người phụ nữ đó là ai. Có điều cô ta nghe ngóng được, Đoạn Úc không hề công nhận người vợ hợp pháp này, cũng chưa từng đưa cô đến các buổi tiệc xã giao. Thậm chí nghe Bạch Thần nói, rất có thể Đoạn Úc sẽ sớm ly hôn. Vì lẽ ấy, cô ta chẳng bận tâm tới chuyện này cho lắm.

Tống Mộc không ngờ mình lại trông thấy cảnh tượng như vậy.

Đoạn Úc không chỉ đích thân đưa người phụ nữ này tới đây khám bệnh, thừa nhận thân phận của cô, thậm chí còn…

Dạng người như Đoạn Úc, cho dù không có cảm tình, anh cũng sẽ không để người của mình làm chuyện nhơ nhuốc sau lưng.

Cho nên, này mấy dấu hôn ấy chỉ có thể là…

Tống Mộc cắn chặt môi, cảm thấy đau xót trong lòng.

Cô ta đờ đẫn nở nụ cười, sau đó lễ phép chào hỏi: “Em tệ quá, khi nãy không trông thấy chị dâu ở đây, không nhận ra chị, mong chị đụng để bụng. Không biết tên họ của chị dâu là gì?” ( truyện trên app T𝕪T )

Kiều Nhung hơi nhíu mày, cô cảm thấy giọng điệu của cô ta có vẻ kỳ lạ, nhưng vẫn lịch sự đáp lời: “Tôi họ Kiều.”

Tống Mộc khẽ cong môi, đang muốn mở miệng gọi một tiếng, Đoạn Úc đã rời một bước, vừa vặn che chắn trước mặt Kiều Nhung.

Vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh, chỉ là chân mày hơi nhíu lại: “Cô cứ gọi chị dâu là được, không cần chú ý nhiều chuyện như vậy.”

Tống Mộc xấu hổ nở nụ cười, nói không thành lời, chỉ đành lảng sang chuyện khác: “Đoạn ca ca, sức khỏe của mẹ em không tốt lắm, bà ấy cũng đang ở bệnh viện này, anh có muốn đi thăm mẹ em không? Anh trai của em cũng ở đó.”

Đoạn Úc quay đầu lại nhìn Kiều Nhung.

Kiều Nhung đứng yên chỗ, đôi mắt to tròn xinh xắn khẽ chớp.

Đoạn Úc cong môi cười, anh nắm lấy tay cô, bọc tay cô trong tay mình.

Anh nhàn nhạt nói: “Bác Tống đang nằm viện, người làm con cháu như tôi mà không đi thăm thì tệ thật.”

Như đáp lời Tống Mộc, lại như giải thích cho Kiều Nhung nghe.

Kiều Nhung lại không hiểu ý anh, chỉ thấy chuyện thăm hỏi là lẽ thường tình.

Tống Mộc mừng rỡ, cô ta mỉm cười, không hiểu sao lại đưa mắt nhìn về phía Kiều Nhung, sau đó đi trước dẫn đường cho hai người.

Kiều Nhung cũng ngoan ngoãn để Đoạn Úc nắm tay dắt đi.

Ba người đi tới trước cửa một phòng bệnh VIP.

Tống Mộc đẩy cửa, sau đó vui vẻ gọi: “Mẹ ơi! Anh ơi! Mọi người xem ai tới này?”

Người trong phòng bệnh đưa mắt nhìn.

Nhìn thấy Đoạn Úc, bà Tống cũng tỏ vẻ vui mừng: “Là Tiểu Úc tới chơi à?”

Đoạn Úc lễ phép chào hỏi: “Bác Tống, nghe nói bác bị ốm, con tới đây hỏi thăm một chút.”

Tống Trạch ngồi ở trên sô pha bên cạnh, nhìn thấy anh mới cả kinh: “Hôm nay Đoạn tổng không tới công ty sao?”

Đoạn Úc đắc chí mỉm cười, đáp lại: “Hôm nay phải đưa vợ tôi tới đây tái khám.”

Tống Trạch nghẹn nước bọt, khuôn mặt đỏ lựng, không thể tin được mà trừng hai mắt.

Vợ của Đoạn Úc…

Vì sống lâu nên mới được chứng kiến sao?

Anh hơi nghiêng đầu, tò mò nhìn về phía cô gái đứng đằng sau Đoạn Úc.

Ồ… Nhìn… Sao lại… quen mắt thế nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play