Kiều Nhung quyết định tin tưởng Cầu Cầu thêm lần nữa, dù sao nó cũng khá đáng tin cậy.

Hơn nữa, cô cũng không đành lòng để nó tự ném mình vào lò luyện đan.

Cô đấu tranh tâm lý hồi lâu, sau đó yên lặng đợi Đoạn Úc quay lại.

Nhưng chờ mãi chờ mãi, không biết qua bao lâu, anh vẫn ở thư phòng, không hề quay lại đây.

Kiều Nhung chán muốn chết nghịch đầu ngón tay mình, dần dà, hai mí mắt cô bắt đầu sụp xuống.

Cuối cùng cô vẫn không nhịn nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi.

Nhưng có vướng bận trong lòng, cô ngủ cũng không yên.

Trong lúc mơ màng, cô mơ hồ cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo không giống của người thường vuốt ve gương mặt mình.

Những lần vuốt ve khẽ khàng, theo sườn mặt cô, hết lần này tới lần khác, mãi không ngưng nghỉ, như thể muốn duy trì như vậy tới địa lão thiên hoang.

Tư thế ấy vừa như sợ cô tỉnh lại, lại như muốn cô tỉnh lại.

Kiều Nhung nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.

Cơ thể cô cứng ngắc, hai mắt mở bừng, nhưng lại chẳng trông thấy thứ gì.

Chủ nhân của bàn tay thấy cô thức giấc bèn dừng động tác của mình lại.

Sau đó, Kiều Nhung cảm nhận được hơi thở lành lạnh đều đều, mùi rượu thoang thoảng bay tới, phả vào gương mặt và sau gáy cô, khiến cho da thịt cô ngứa ngáy

Cô co rúm người lại theo bản năng, sau đó thử mở miệng thăm dò: “Đoạn Úc?”

Trong bóng đêm chẳng có lấy một âm thanh.

Rất lâu sao đó, Đoạn Úc mới thấp giọng đáp lại: “Ừm.”

Anh vẫn cúi người, gần sát bên cô, đôi mắt chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt cô.

Kiều Nhung xác nhận được là anh mới khẽ thở phào.

Đang muốn nói cái gì, cô đột nhiên nhớ tới điều mình định làm trước khi ngủ thiếp đi. ( truyện trên app T𝕪T )

Nghĩ vậy, cô vươn tay túm lấy áo ngủ của Đoạn Úc, sau đó sờ soạng một lúc mới túm được cổ áo anh.

Đoạn Úc sững tờ, tầm mắt dời xuống phía dưới, nhìn về phía cổ áo bị hai tay cô túm sắp rách thành hai mảnh.

Kiều Nhung cũng không hề dừng lại.

Cô nhận ra mình có túm được cổ áo cũng vô ích vì không thể tìm thấy gương mặt anh.

Hai bàn tay nương theo cổ áo mà sờ lên phía trên, cũng không biết sờ tới chỗ nào, chỉ thấy cảm giác nơi lòng bàn tay thoáng thay đổi, đằng sau lớp áo ngủ bằng vải dệt mềm mại kia là cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc.

Kiều Nhung chớp mắt, cô vuốt ve thêm một lát hòng cảm nhận thật kỹ, nhủ thầm rằng đây là phần ngực của anh, lại tiếp tục sờ lên phía trên nữa.

Ồ… trên ngực thì là cổ, trên cổ thì là mặt.

Kiều Nhung nghĩ thầm.

Tìm được khuôn mặt anh, cô sẽ hôn anh.

Nhưng tay cô vừa động đậy đã bị một bàn tay to nắm lấy, ấn lên vị trí kia.

Ngay sau đó, chất giọng trầm khàn của Đoạn Úc vang lên: “Em đang làm gì vậy?”

Kiều Nhung muốn rút tay, nhưng sức lực của Đoạn Úc lớn, cô không nhúc nhích nổi.

Rơi vào đường cùng, Kiều Nhung đành hỏi: “Anh có thể cúi xuống một chút không?”

Đoạn Úc sững sờ, sau đó ghé sát về phía cô.

Hơi thở của anh gần cô trong gang tấc.

Kiều Nhung ngửi được mùi lạ, tỏ vẻ kỳ lạ: “Anh uống rượu sao?”

Đoạn Úc im bặt.

Không thấy anh trả lời, Kiều Nhung cũng không buồn để ý nữa.

Cô căn khoảng cách cho chuẩn xác, sau đó hơi ngẩng đầu, khẽ hôn lên một nơi nào đó.

Đoạn Úc vẫn khóa chặt ánh mắt lên người cô, có thứ gì mềm mại ướt át chạm vào cằm anh, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát.

Đoạn Úc sửng sốt, toàn thân tức khắc cứng đờ.

Kiều Nhung thở phào nhẹ nhõm như vừa làm xong chuyện lớn. Thấy cô như vậy, đôi mắt anh tối sầm lại, giọng nói càng trầm hơn: “Em có ý gì?”

Kiều Nhung chân thành đáp: “Em hôn anh rồi, anh đừng giận nữa được không?”

Đoạn Úc hỏi: “Em hôn tôi chỉ vì mong tôi đừng giận nữa thôi sao?”

Kiều Nhung gật đầu, cô hỏi tiếp: “Anh còn giận nữa không?”

Đoạn Úc im lặng một lát, đột nhiên lật cô xuống giường, đè chặt lấy người cô, nỉ non rằng: “Muốn tôi nguôi giận, chỉ như vậy thì không đủ đâu…”

Kiều Nhung ngây người, cô còn chưa kịp nói gì, đôi môi đã bị khóa chặt.

Kiều Nhung chỉ có thể phát ra tiếng nức nở khe khẽ, âm thanh ấy cũng dần bị Đoạn Úc nuốt sạch trơn không còn gì.

Đoạn Úc tham lam nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô, không buông tha bất cứ một góc ngách nào, anh thấy khi mình uống rượu thì tỉnh táo vô cùng, lúc này lại như say bí tỉ.

Hơi thở của anh càng lúc càng dồn dập, bàn tay cũng không tự chủ được mà vén váy của cô, khẽ khàng vuốt ve da thịt nõn nà như lụa của cô, lần mò lên càng lúc càng cao.

Kiều Nhung bị bàn tay lạnh lẽo kia sờ mà run rẩy, cô đè tay anh lại. Đoạn Úc hất tay Kiều Nhung dễ như trở bàn tay, được một tấc lại đòi một thước, quyến luyến không rời mà vuốt ve cơ thể cô.

Đôi môi mỏng của Đoạn Úc trượt trên khuôn mặt Kiều Nhung. Anh ghé lại bên tai cô, giọng nói trầm khàn mê mị: “Ngoan, đừng cự tuyệt tôi…”

Cô còn chưa kịp nghĩ cho kỹ lời anh vừa nói đã rơi vào ý loạn tình mê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play