Một năm sau khi Kiều Nhung và Kỳ Yến thành thân, Thái hậu bị bắt ăn cẩu lương mỗi ngày cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Thái hậu rất muốn đóng cửa từ chối tiếp khách, khiến cho đôi phu thê ân ái này đi chỗ khác, đừng có đến chỗ của mình nữa.

Nhưng cũng hết cách, bà không chịu nổi bộ dạng đáng thương của Kiều Nhung.

Đương nhiên Thái hậu biết con trai mình dính Kiều Nhung tới mức nào, dáng vẻ tình sâu ý đậm ấy tới cả người làm mẹ như bà cũng thấy gai mắt.

Bởi vậy, Kiều Nhung vẫn hay trốn tới đây nép sau lưng bà.

Ban đầu Thái hậu rất vui khi thấy con dâu ỷ lại vào mình như vậy, chuyện này khiến cho bà có cảm giác hơn con trai mình.

Tiếc rằng ngày vui ngắn chẳng tày gang, cái tên lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm thê tử mình cũng tới đây bám dính lấy bọn họ.

Một lần hai lần, Thái hậu còn cảm thấy mới lạ, sau đó bà mới nhận ra đây là dụng ý của con trai mình.

Đây không phải là muốn bà rút lui, đừng giành A Nhung với y nữa sao?

Thái hậu oán hận mà nghiến răng.

Sau đó bà lại nảy ra sáng kiến, khẽ nở nụ cười.

Bà không trị được đứa con trai không ngoan này, ắt có người trị được.

Vì thế, Kiều Nhung được Thái hậu đưa ra khỏi cung, xem phố phường náo nhiệt bên ngoài, vui mừng khôn tả.

Khi xe ngựa ngừng ở cửa sau của phủ thừa tướng, Kiều Nhung còn chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Du đã lên xe ngựa.

Trông tháy Kiều Nhung, Thẩm Du cong môi cười thật tươi.



Tới khi Kiều Nhung được kéo vào một căn phòng xa hoa lộng lẫy, nàng mới dần hoàn hồn lại.

Một tiểu lang quân thoa son điểm phấn bên cạnh trông thấy người xinh đẹp như nàng, bèn cầm bầu rượu ghé lại gần, đè giọng nói: “Vị tiểu thư này, để A Sam tới hầu hạ cô đi…”

Kiều Nhung chưa kịp đáp, Thẩm Du đã phất tay trước:

“Không cần không cần, ta và vị tiểu thư này tới đây uống rượu, ngươi chỉ cần rót rượu là được.”

Tiểu lang quân kia có phần ấm ức, nhưng lại cũng không dám cãi lời, chỉ đành lẳng lặng lui qua một bên: “Vâng thưa chưởng quầy.”

Nhưng vẫn liếc mắt đưa tình với Kiều Nhung.

Kiều Nhung lại không nhìn thấy, chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên: “A Du, nơi này là của cô sao?”

Thẩm Du cười cười, tự hào nói: “Phải! Mãn Nguyệt Lâu này chính là sản nghiệp lớn nhất của ta ở kinh thành!”

Hai mắt Kiều Nhung sáng trưng: “Cô thật là lợi hại!”

Thẩm Du xua tay: “Đừng khen ta, sao hôm nay tên yandere nhà cô lại chịu thả cô ra ngoài vậy?”

Kiều Nhung tò mò: “Yandere là cái gì?”

Thẩm Du phẫn uất: “Cái vị ở nhà cô còn không phải là tên yandere sao? Lúc nào cũng muốn chiếm cô cho riêng mình, như kẻ tâm thần vậy! Ta chưa từng thấy nam nhân nào đáng sợ như vậy hết.”

Kiều Nhung vẫn thấy khó hiểu.

Thẩm Du nhìn nàng ngây ngô như vậy, theo thói quen nhấc tay nhéo má nàng.

“Nói thật đi nào, cô sống trong đó không thấy ngột ngạt sao, sao có thể ở bên một người như vậy sớm tối cơ chứ?”

Kiều Nhung nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không đâu, biểu ca đối xử với ta rất tốt.”

Chỉ hơi dính người một chút…

Thẩm Du nghe vậy thì hận sắt không thành thép, căm phẫn tự rót rượu cho mình.

Lúc này, tiểu quan đứng bên cạnh lại tới gần: “Tiểu thư, A Sam tiếp rượu cho cô…”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Ngay sau đó, Kỳ Yến liền xuất hiện trước cửa.

Y đảo mắt nhìn A Sam, sau đó nhìn sang Kiều Nhung, y cười khẽ: “Biểu muội thật là khó tìm, ta đi khắp nơi cũng không thấy…”

Kiều Nhung thấy y thờ ơ lãnh đạm, lẳng lặng nuốt nước miếng. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Nàng vừa định nói gì, Thẩm Du đã nhanh chóng đứng dậy: “Đột nhiên ta nhớ ra mình còn có việc, đi trước đây!”

Nói xong, nàng ấy lại khom lưng vỗ vai Kiều Nhung, thì thầm bên tai nàng: “Bảo trọng nhé, tỷ muội!”

Sau đó thì chuồn mất dạng.

Kiều Nhung ngồi yên nhìn nàng ấy chạy mất, khẽ chớp mắt.

Ban đầu vị tiểu quan kia còn chưa thấy gì, nhưng thấy ánh mắt sắc như dao của Kỳ Yến nhìn qua đây, sợ mất mật mà bỏ ra ngoài.

Vì thế, trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Kỳ Yến còn đứng tại chỗ, hơi cong môi: “Biểu muội không định giải thích gì sao?”

Kiều Nhung mím môi, nhẹ giọng nói: “Biểu ca…”

Kỳ Yến híp mắt, càng lúc càng tới gần: “Ta thấy muội vui quên cả trời đất, chỉ sợ đã sớm quên biểu ca này rồi…”

Nói xong, y lại đảo mắt nhìn khắp căn phòng, từ tốn hỏi: “Hoa lâu này chơi vui như vậy sao?”

Kiều Nhung chớp hai mắt, nàng lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Cũng vui bình thường thôi.”

Đồ ăn cũng ngon ra phết.

Kỳ Yến khẽ cười một tiếng, hai mắt tối sầm lại: “Tiểu lang quân khi nãy đẹp hơn biểu ca sao?”

Kiều Nhung nghe vậy thì lại lắc đầu, nàng đáp: “Biểu ca là đẹp nhất.”

Kỳ Yến lại gần nàng, y cúi đầu, hơi thở phả vào gò má nàng: “Vậy tại sao muội lại bỏ rơi biểu ca, tới đây dạo hoa lâu?”

Kiều Nhung co rúm người, nàng cắn môi, sau đó không do dự mà nói thật: “Là mẫu hậu để muội tới.”

Kỳ Yến sững sờ.

Y ôm lấy nàng, vùi đầu lên hõm vai nàng, cười thành tiếng: “Đồ ngốc nghếch.”

Cứ như vậy mà bán đứng Thái hậu, về sau Thái hậu cũng không dám để muội ra ngoài nữa đâu.

Có điều… Như vậy cũng hay.

Kỳ Yến híp mắt cười, về sau nàng đi đâu, cứ để y đưa nàng đi là được.

Thái hậu và Thẩm Du cứ ra sau hết đi.

Kỳ Yến khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Mà Kiều Nhung hãy còn buồn bực, không biết vì sao y lại nói mình ngốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play