Quá trình trị liệu tương đối phiền phức.

Nam tử kia mất năm ngày để tiêu diệt cổ trùng trong người Kiều Nhung, sau đó lại bắt đầu điều chế thuốc trị hen suyễn cho nàng.

Khoảng chừng một tháng sau, bệnh tình của Kiều Nhung mới coi như khỏi hẳn.

Kiều Nhung cũng bắt đầu cảm thấy từng cơn tức ngực khó thở ít dần rồi biến mất, cũng không thấy phủ tạng nặng nề như trước nữa.

Kỳ Yến nhìn sắc mặt nàng dần trở nên hồng hào mới thật sự yên tâm.

Điều kỳ lạ nhất là, trong khoảng thời gian này Kỳ Yến rất hay tìm Thẩm Du để bàn chuyện.

Ban đầu Kiều Nhung cũng thấy kỳ lạ, nàng cũng hơi lo lắng, nhưng sau đó lại nhận ra bọn họ đang nói điều hệ trọng, cũng không để trong lòng.

Sau ngày chẩn bệnh cuối cùng, Kỳ Yến và Thẩm Du còn đang nói chuyện, Kiều Nhung bèn ngồi đợi ở bên cạnh.

Cốc chủ Dược Vương Cốc đang thu dọn đồ đạc, liếc mắt qua thấy nàng an tĩnh thản nhiên, tự dưng lại cảm thấy khá thú vị.

Hắn nhếch mép, có ý muốn trêu nàng, bèn nói: “Vị Kỳ công tử này ngày ngày tìm A Du tán dóc, Kiều tiểu thư không thấy lo lắng sao?”

Kiều Nhung bèn hỏi lại: “Vì sao phải lo lắng?”

Chẳng lẽ cốc chủ Dược Vương Cốc này cũng biết Kỳ Yến không thích Thẩm Du sao?

Cốc chủ kia nhìn nàng, thấy nàng chẳng lo lắng chút nào, hắn tiếp tục nói:

“A Du có mị lực như vậy, từ trước tới nay ta chưa từng thấy nam nhân nào ngó lơ được nàng ấy đâu…”

Kiều Nhung nghe vậy, nàng chớp hai mắt, nhíu:

“Ta cho rằng công tử nói không đúng rồi, A Du đâu chỉ hấp dẫn nam tử, ta là nữ tử cũng rất thích A Du.”

Cốc chủ nghẹn lời, hắn thẹn quá hóa giận: “Ý của ta rõ ràng là…”

Lời còn chưa dứt, Kỳ Yến đã đẩy cửa vào trong.

Y liếc mắt nhìn cốc chủ Dược Vương Cốc, sau đó ánh mắt chuyển qua Kiều Nhung. Kỳ Yến nở nụ cười: “Biểu muội cảm thấy ta không có mị lực bằng Thẩm tiểu thư sao?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Kiều Nhung: “…”

Không hiểu sao nàng lại đoán trước được kết quả này.

Kiều Nhung còn chưa kịp đáp lời, Thẩm Du đã chạy vào phòng, trông có vẻ vô cùng tức giận, nàng ấy quát người kia: “Mộ Lưu Phong! Ngươi thiếu đòn có phải không!”

Ngươi muốn hại chết lão nương sao?

Mộ Lưu Phong trông thấy Thẩm Du như mèo thấy mỡ, bắt đầu cười tủm tỉm lấy lòng nàng ấy.

Hai người cãi nhau ầm ĩ đi ra ngoài, Kỳ Yến còn đứng yên tại chỗ nhìn nàng, cười như không cười.

Kiều Nhung khẽ thở dài, sau đó khẽ lắc đầu, chạy tới kéo tay y, nhìn đôi mắt đẹp mê người của y, nàng nghiêm túc trả lời: “Biểu ca có mị lực nhất.”

Thật ra Kiều Nhung không ngốc, đương nhiên nàng hiểu ý của Mộ Lưu Phong.

Nhưng nàng cũng hiểu rõ, trong mắt Kỳ Yến, ngoại trừ nàng, sẽ không có bất kỳ ai tương tự.

Nếu như nàng thật sự nói chuyện nghiêm túc với Mộ Lưu Phong, có thể sẽ liên lụy tới hắn và Thẩm Du. Nói không chừng Kỳ Yến sẽ càng thêm tức giận, sau đó lại gây sự vô cớ…

Kiều Nhung cũng thấy mệt mỏi trong lòng

Kỳ Yến thấy nàng ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, bàn tay bị túm lấy nhẹ nhàng nâng lên, ôm gọn Kiều Nhung vào lòng.

Y khẽ cúi đầu, khẽ đặt lên bờ môi đỏ hồng của nàng một nụ hôn.

Mãi đến khi Kiều Nhung bắt đầu thở dốc, y mới buông nàng ra.

Kiều Nhung dựa vào lòng y, sắc mặt hồng hào, trong trẻo hiện một tầng sương mỏng, đuôi mắt cũng bắt đầu ửng đỏ.

Kỳ Yến nhìn nàng, hàng mi dài khẽ run lên, y đăm chiêu hồi lâu, tựa ở suy tư cái gì.

Khi Kiều Nhung hít thở lại bình thường, nhìn thấy y im lặng chẳng nói gì.

Nàng hiếu kỳ: “Biểu ca đang nghĩ gì thế?”

Kỳ Yến lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt đen láy của nàng, chậm rãi cong khóe môi, cười bảo: “Trẫm đang nghĩ, cuối cùng cũng có thể phong muội làm hoàng hậu.”

Khi nói mấy lời này, đôi mắt y rạng rỡ như ánh sao trên trời, đẹp đẽ thêm muôn vạn phần.

Như thể cảnh hoàng hôn đổ xuống mặt hồ, khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng.

Khiến con tim rung động, không thể vãn hồi.

Chỉ còn cách giơ cờ trắng xin hàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play