Mười ngày sau, đoàn người đặt chân đến Giang Nam.

Cốc chủ Dược Vương Cốc vốn là người tùy hứng, hành tung bất định, lại không muốn để lộ nơi mình ở, vì thế Thẩm Du bèn tới tìm y một mình.

Kiều Nhung và Kỳ Yến ở lại khách điếm chờ tin.

Kiều Nhung vừa vào khách điếm đã háo hức đẩy cửa sổ, nhìn cảnh náo nhiệt phồn hoa bên ngoài.

Nàng rất tò mò.

Cảnh đẹp ở Giang Nam khác hẳn kinh thành.

Nhà cửa ở đây không xây lầu cao, nhỏ bé nhưng lại rất đẹp mắt, trên đường phố người qua kẻ lại, cười nói xôn xao, trên con kênh cách đó không xa còn có thuyền bè qua lại, còn nghe loáng thoáng tiếng ca hát trên thuyền.

Kiều Nhung chớp hai mắt, cảm thấy cảnh tượng này vô cùng đẹp đẽ.

Kỳ Yến thấy nàng chăm chú nhìn ra bên ngoài, chẳng bao lâu hai mắt đã tối sầm lại.

Y tới gần, vòng tay ôm eo Kiều Nhung từ đằng sau, cúi đầu hỏi: “Muội đang nghĩ gì thế?”

Kiều Nhung nhoẻn miệng cười: “Muội đang nghĩ biểu ca là một hoàng đế tốt.”

Kỳ Yến ngây người, y nhướng mày: “Hử?”

“Biểu ca trị vì Đại Thịnh, nơi nào cũng phồn hoa náo nhiệt, bá tánh an cư lạc nghiệp, cũng không có hiện tượng hủ bại, tham ô… Biểu ca thật là lợi hại!”

Kỳ Yến ngẩn người, sau đó bật cười thành tiếng:

“Nếu muội đã thích Đại Thịnh như vậy thì ta tặng cho muội, có được không?”

Kiều Nhung nghe vậy thì ngây người, nàng lập tức lắc đầu: “Biểu ca đừng nói giỡn, đây đâu phải thứ có thể tặng cho người khác chứ?”

Kỳ Yến cúi đầu, cọ má lên gương mặt của nàng, dịu dàng nói: “Tất cả mọi thứ của ta đều thuộc về muội. Nếu như vậy, những thứ của biểu muội không phải sẽ trở thành của ta sao? Nếu đã như vậy, thiên hạ này chính là của hai chúng ta… Biểu muội nói có đúng không?”

Kiều Nhung cảm thấy y nói cũng có lý…

Nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Kỳ Yến thấy nàng ngây người, y nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ của nàng, tiếp tục nói:

“Biểu muội không nói lời nào tức là đồng ý rồi, nếu đã như thế, biểu muội cũng không thể không chịu trách nhiệm, mặc kệ thiên hạ này vô chủ…”

Kiều Nhung: “…”

Kiều Nhung có cảm giác Kỳ Yến đang giăng bẫy mình, nhưng nàng không có chứng cứ, chỉ có thể im lặng không nói lời nào.



Tới buổi tối, Thẩm Du trở lại khách điếm, phía sau nàng còn có một nam tử vận y phục màu đỏ, vẻ ngoài đẹp không sao tả xiết.

Thấy Kỳ Yến như hổ rình mồi, nam tử kia chẩn mạch cho Kiều Nhung qua một lớp khăn tay, sau đó hơi nhíu mày.

Hắn nói chắc như đinh đóng cột: “Đây không phải độc dược, mà là một loại cổ trùng kì lạ. Cổ trùng này sẽ không lấy mạng người, nhưng sẽ khiến cho thân thể càng lúc càng yếu ớt. Chuyện đặc biệt nhất là, nó sẽ đi theo máu của người mẹ vào trong cơ thể của con cái, cứ vậy mà truyền hết đời này qua đời khác, cổ trùng càng hấp thụ chất dinh dưỡng, tổn thương phải chịu càng lúc càng mạnh. Vả lại, khi Kiều tiểu thư sinh ra còn gặp phải tổn thương nghiêm trọng như vậy, có thể nói… Kiều tiểu thư có thể sống đến hôm nay, quả là không dễ…”

Câu cuối của y đầy ẩn ý.

Vừa nghe xong, Kỳ Yến nắm chặt lấy tay Kiều Nhung, sau đó thấy nàng đau, y mới lại chậm rãi buông lỏng.

Thẩm Du đứng bên cạnh hỏi: “Vậy ngươi có cách giải loại cổ trùng này không?”

Nam tử kia mỉm cười, tự tin đáp: “Đương nhiên! Trên đời này làm gì có bệnh nào ta không chữa nổi, hay là loại cổ trùng ta không biết cách diệt cơ chứ?”

Nói xong, hắn thoáng nhìn Thẩm Du, giở giọng dụ dỗ: “Lần này nể mặt A Du, ta mới bằng lòng chữa bệnh cho vị tiểu thư này vô điều kiện, A Du cũng đừng quên báo đáp ta…”

Thẩm Du trợn mắt: “Chờ ngươi chữa khỏi, đương nhiên ta sẽ nhớ ơn ngươi.”

Nam tử kia mỉm cười, hắn lấy trong ngực áo ra một đống bình sứ nhỏ và túi giấy, nói rằng: “Chúng ta bắt đầu luôn đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play