Kiều Nhung đang bị Cầu Cầu la lối khóc lóc chọc cho cười nghiêng ngả, người bên cạnh lại bảo:
“Chuyện gì khiến biểu muội vui vẻ như vậy? Nói đi. Để biểu ca cười chung với.”
Kiều Nhung sửng sốt quay đầu nhìn, trông thấy Kỳ Yến đang chăm chú nhìn mình, khóe môi y khẽ cong lên, cười như không cười.
Kiều Nhung thấy y bây giờ mới chịu để ý đến mình, nàng nhanh nhảu ghé lại gần, túm cổ tay y hỏi: “Biểu ca còn giận sao?”
Hai mắt Kỳ Yến đen láy, đáy mắt sâu thăm thẳm, ngữ khí nhàn nhạt: “Thì ra biểu muội còn để ý tới ta?”
Kiều Nhung gật đầu: “Muội để ý mà.”
Kỳ Yến nhìn nàng trả lời nghiêm túc như vậy, nhịn không được mà hỏi: “Vì sao biểu muội lại để ý tới ta chứ?”
Kiều Nhung sửng sốt, cũng bắt đầu chau mày tự hỏi.
Vì sao nàng lại để ý chứ?
Bởi vì y là đối tượng của nhiệm vụ.
Nhưng chỉ có thế thôi sao?
Kiều Nhung cũng không rõ.
Kỳ Yến nhìn nàng bối rối và hoang mang như vậy, cuối cùng vẫn không đành lòng ép nàng.
Y thở dài một tiếng, kéo nàng tới gần mình, ôm nàng vào trong lòng.
Kỳ Yến tựa cằm lên vai nàng, y nỉ non: “Chỉ cần biểu muội luôn ở bên cạnh ta là được. Những chuyện khác ta đều không để bụng…”
Chỉ cần nàng ở đây, một ngày nào đó, y sẽ khiến nàng yêu y.
Kiều Nhung cảm nhận được hơi thở của y phả vào má mình, nàng mím môi, chỉ đành hứa hẹn: “Biểu ca, muội sẽ luôn ở bên huynh.”
Kỳ Yến nghe lời này, y khẽ cười: “Biểu muội nhớ phải giữ lời, bằng không…”
Ai đưa muội đi, ta sẽ giết kẻ đó.
Cho dù là người hay phật, ta cũng sẽ không bỏ qua.
Kỳ Yến chưa nói đoạn sau, chỉ ôm nàng càng lúc càng chặt.
Kiều Nhung vẫn nghe ra ý uy hiếp trong lời Kỳ Yến, nàng ngoan ngoãn dựa vào lòng y, cố gắng thể hiện tấm lòng thành của mình.
Một lát sau, Kỳ Yến đưa tay vào ngực áo mình, lấy ra một túi tiền, nắm chặt trong bàn tay, ngón tay vuốt ve chú mèo con được thêu trên góc.
Y nhìn chú mèo con, tùy ý hỏi: “Biểu muội đưa ta thứ này có ý gì?”( truyện đăng trên app TᎽT )
Kiều Nhung nhìn chiếc túi tiền, nàng giải thích: “Đây là món quà nhân dịp sinh thần của biểu ca.”
Kỳ Yến thờ ơ “ừ” một tiếng, sau đó nói đùa: “Ta còn tưởng muội sẽ thêu đôi uyên ương.”
Trước đó thấy nàng lén la lén lút làm gì đó, y còn tưởng rằng nàng giống như những nữ nhân khác, thêu cho mình một túi tiền có hình uyên ương.
Kỳ Yến đã rất háo hức.
Vậy mà không ngờ, trên túi tiền chỉ có một chú mèo xinh xắn đang yêu.
Nhưng không biết vì sao, nhìn chú mèo này, y còn vui hơn cả khi nhìn túi thêu uyên ương.
Kỳ Yến nheo mắt cười.
Kiều Nhung nghe y nói vậy cũng thấy ngượng ngùng.
Nàng vốn hy vọng y nhận ra nàng luôn ở bên cạnh, nhưng xem ra nàng tự thêu chân thân của mình lên đó, hình như cũng hơi tự luyến nhỉ?
Kiều Nhung thấy hơi lúng túng, nàng bèn nói: “Nếu biểu ca không thích thì trả lại cho muội đi.”
Kỳ Yến sững sờ, y cất túi tiền vào ngực áo, nhẹ giọng nói: “Đồ tặng đi rồi sao có thể đòi về? Huống hồ…”
Y cúi đầu, thoáng nhìn Kiều Nhung đang trợn trừng hai mắt, mỉm cười: “Chẳng hiểu sao ta lại thấy chú mèo này rất giống muội, trẫm rất thích.”
Kiều Nhung: “…”
Kiều Nhung cảm thấy càng xấu hổ, không nhịn được mà đẩy y ra, muốn cách xa y một chút.
Kỳ Yến lại vững như bàn thạch, y siết chặt cánh tay, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Biểu muội đừng làm ồn, để biểu ca nghỉ ngơi một lát.”
Kiều Nhung sững sờ, nàng thấy y đang cực kỳ mệt mỏi, lại ngoan ngoãn không động đậy.
Vì muốn đưa nàng đi tới Giang Nam, hai ngày này y đã bận tới nỗi chân không chạm đất.
Nàng không nên khiến y nhọc lòng thêm nữa.
Được rồi, cứ làm cái gối ôm cho y vậy.
Kiều Nhung nghĩ thầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT